Dương Hi ngồi trước mặt tôi, biến chiếc ghế bọc da màu đen thành ngai vàng của nữ hoàng.
Một tuần trước tôi nói với Lam Sơn rằng em có khi phải đổi địa điểm để thay đổi tâm trạng, Lam Sơn không có ý kiến gì, vì vậy tôi đem một số hành lý đơn giản đi và lên App đặt một gian chung cư, vô thời hạn.
Lúc xuống tàu điện ngầm tôi ngước đầu lên nhìn những tòa nhà cao tầng, nhưng thành phố này lớn quá, đâu đâu cũng là lâu đài nhà cao ốc, đi đến chỗ nào cũng giống nhau như đúc.
Tôi ngước đầu lên nhìn bầu trời bầu trời cũng cúi đầu nhìn tôi, tôi nghĩ nếu theo góc nhìn của thượng đế thì chắc chắn tôi cực kỳ nhỏ bé, như con kiến trong đàn đang bỏ nhà đi, dường như đang mắc một loại bệnh, là một con kiến sầu muộn.
Con kiến sầu muộn nên có tên của nó, như thế nó có thể làm đoạn mở đầu của bài thơ tình nào đó.
...!
Đồ thần kinh.
Ngày thứ hai sau khi Thu Lịch cho tôi số điện thoại của Dương Hi, tôi liên hệ với cô ta, tôi nói hết ý, Dương Hi không nói gì, hoặc có thể là cô ta đang đi ra ngoài ban công, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó giọng cô ấy mang theo tiếng gió, nói trùng hợp thật đấy.
Tôi mơ hồ: "Cái gì trùng hợp?"
"Em bảo quản lý liên hệ với công ty của chị nói tìm chị chụp ảnh cho em, có lẽ chưa báo lại với chị."
Ghê đấy, cách cô này xử lý luôn hoang dã thế này sao.
Nhưng tôi nghe được ý của Dương Hi xong ngược lại không còn căng thẳng nữa, bởi vì Dương Hi là kiêu hãnh từ trong xương cốt, một nhiếp ảnh gia rác rưởi như tôi đi chụp cho cô ta nghĩ kiểu gì, cô ta thật sự cũng không cần mạo hiểm thử trên người tôi...!Ồ đúng rồi, nhắc đến đây thì, tuy tôi mặt dày, nhưng không giỏi nói dối, cho nên vẫn thành thà thành thật nói cho cô ta biết tình trạng hiện giờ của tôi,
Dương Hi nói rồi sao?
Tôi xỉu, tôi nói em có thể hay không đánh đúng bài cái, tôi đánh ra một con Át, em không được đánh trả lại tôi đôi ba.
Dương Hi có vẻ không hiểu loại phương pháp chơi bài phổ biến khắp cả nước này, tỏ vẻ rất hiếu kỳ.
Tôi nói em lúc này đáng lẽ phải tỏ ra cực kỳ hoài nghi tôi, dù cho là em lúc này hủy hẹn tôi cũng không hai lời, nhưng tôi có lẽ sẽ mặt dày mày dạn xin em ngàn vạn lần nhất định phải xuất hiện trong ống kính của tôi.
Dương Hi im lặng một lúc, nói chúng ta gặp mặt rồi nói.
Một tuần sau chính là hôm nay, nữ vương gõ cửa phòng của tôi.
Dương Hi dường như chẳng mang tâm tình làm việc đến tìm tôi, bởi vì cô ta một mình đến nói chuyện phiếm với tôi, nói thật ra nếu tính chuẩn xác thì cô ta ra mắt từ năm mười bốn tuổi, nhưng con đường sự nghiệp trước mắt không thuận lợi cho lắm, tự ti còn gan nhỏ.
Tôi dùng ánh mắt nhìn mấy bọn thần kinh nhìn cô ta, cô ta liền cười, nói chị không tin à.
Tôi không nhịn được bóc phốt: "Câu chuyện này giả quá, tính cách nhân vật của em sai quá rồi."
Dương Hi co chân ngồi trên ghế cười, cười xong thì nhìn tôi chằm chằm, em không lừa chị.
Được, tôi tin.
Ánh mắt của Dương Hi rất nghiêm túc, người chưa từng lăn lội vật lộn trong đời sẽ không nhìn người khác như thế.
Tôi nghĩ biểu cảm tôi vừa rồi chỉ trích Dương Hi là quá mạo phạm rồi, nhưng bây giờ tự nhiên xin lỗi thì cũng đường đột quá, tôi không biết phải làm sao, nên ôm lấy cốc trà suy nghĩ một lúc, rụt rè cẩn thận hỏi thế em nghĩ xem tôi nên thế nào.
Dương Hi hỏi lại: "Cái gì thế nào?"
"Thì..."
Tôi tay chân loạn xạ ra hiệu đủ kiểu, không nói ra được, nằm bò lên bàn vò mái tóc.
Dương Hi cũng nằm bò ra cùng tôi, mặt đối mặt, sau đó nói:
"Chị có thể tự do hơn nữa so với tưởng tượng."
Dương Hi và tôi hẹn thời gian bắt đầu công việc, rồi rất thoải mái nói phí chụp cô ấy trả.
Công việc này vốn là trộn lẫn giữa công và tư, công ty không tiện thanh toán.
Tôi không thân quen với Dương Hi, cô ta như vậy tôi rất ngại, liền nói không cần đâu, hiện tại là tôi nhờ em giúp đỡ.
Cô ta lắc đầu, nói em không muốn chị vì vấn đề kinh tế mà ảnh hưởng đến linh cảm, đây là chuyện nhỏ, chúng ta có qua có lại, hy vọng sau này bà Châu Châu giàu sang phú quý đừng quên.
Tôi chết cười, nói được được được, tương lai A Tiêu này thăng quan tiến chức sẽ đưa cả dòng họ nhà chị bay thẳng lên trời.
Dương Hi có lẽ buổi tối còn có việc, nhìn đồng hồ một cái liền tạm biệt ra về rồi.
Trước lúc đi cô ta bảo tôi chọn được địa điểm và chủ đề xong nhắn tin cho cô ta, tôi gật đầu, mắt nhìn cô ta vào thang máy xong quay người trở về phòng.
Nhưng tôi cảm thấy trao đổi lần này với cô ta như vậy thật mệt mỏi, cũng không phải vì EQ Dương Hi thấp, mà còn ngược lai, chỉ vì cô ta một chữ cũng không nhắc đến Lam Sơn.
Tôi thấy Dương Hi không...!khó ở như trong tưởng tượng, cô ta không làm ra bộ dạng của một đại tiểu thư, huống hồ vì ra mắt sớm nên đã trải qua nhiều sự đời, hiểu chuyện đến mức không giống một thiếu nữ chưa tròn hai mươi tuổi.
Nói thẳng ra, tôi tìm không ra lý do Lam Sơn không thích cô ta, hơn thế nữa sau này tôi có thể dựa vào việc chụp cho cô ta mà mở ra một màn trở mình ngoạn mục, bản năng nghề nghiệp yêu cầu tôi phải tiếp cận cô ta, nhưng vì tình yêu dành cho Lam Sơn tôi muốn tránh xa cô ta càng xa càng tốt, quay về bay vào trong lòng Lam Sơn.
Nhưng Lam Sơn không có ở đây, chị ấy lại không ở đây, chị ấy lại một lần nữa đi công tác, gửi một dãy tin nhắn Moa moa làm lời tạm biệt.
...!Dối trá.
Có lúc sợ cái gì thì cái đó đến, tôi chân trước vào cửa nghĩ lần này tôi và Lam Sơn chia xa cũng không khó chịu cho lắm, nhưng giây tiếp theo tôi liền dựa vào cửa ngồi xuống nền nhà, ngây người ngắm mặt trời đỏ hồng lặn xuống sau cánh cửa sổ, ngắm mãi cho đến khi trời đen kịt.
Tôi cứ ngồi đó đến khi mông tê rồi mới đứng lên, vì lười bật đèn, nên mò mẫm trong bóng tối.
Tôi vẫn chưa quen thuộc nơi này, va vấp loạng choạng mấy lần cuối cùng cũng tìm thấy rượu, ra ban công ngồi ngẫm nghĩ.
Cái phòng này cao hơn nhà Lam Sơn một chút, lại có tầm nhìn đẹp.
Từ đây tôi có thể nhìn thấy những cột nhà cao tầng trong trung tâm thành phố, đêm đen rồi bọn chúng vẫn chưa ngủ, như mấy con quái vật to lớn mọc đầy mắt ở trên thân mình, đứng ngây ngốc ở đó.
Tôi đang nghĩ xem bọn chúng có biết nói chuyện không, nếu biết nói thì sẽ nói cái gì.
Thân thể bạn có nhiều thủy tinh đẹp quá nha, hình dáng của bạn cũng ** quá rồi? Nghĩ rồi nghĩ tôi bắt đầu cười ra tiếng, ngã người lên tấm thảm đùa nghịch, tự mình chơi với chính mình.
Để không ảnh hưởng tới công việc của tôi, Lam Sơn trước khi đi đã gửi A Thủy đến dịch vụ chăm sóc thú cưng rồi.
Không thì tôi còn có A Thủy chơi cùng, nhưng nó sợ cao, tuy sống ở ban công, nhưng chỉ dám chơi ở vùng lát gạch phía bên trong, không gian sống cả đời bị chặt chém đi một nửa.
Tôi vuốt ve cái đầu lông trắng của nó, nói mày nhìn chó nhà hàng xóm mà xem, chủ nhà ở dưới ấn chuông một cái là nó ở trên tầng thò đầu ra gâu gâu gâu, mày học hỏi chó nhà người ta đi mà.
A Thủy cực kỳ không tình nguyện, thò đầu vào lòng tôi dụi qua dụi lại làm nũng.
Nhưng tôi cũng chỉ nói chơi thôi, A Thủy sợ cao tôi đương nhiên sẽ không ép nó, sau cùng tôi vỗ vỗ nó còn hôn hôn nó, nói chị đùa thôi nha, đừng nghe chị đây ăn nói linh tinh, mày phải sống cho thật tốt, ghét ra gần ban công thì đừng ra.
A Thủy gâu gâu gâu liếm lòng bàn tay tôi, ngoan đến không chịu nổi, tôi yêu chết nó rồi.
Tôi thở dài, nghĩ trải qua cái kỳ dậm chân tại chỗ này rồi về nhà quay lại cuộc sống chân chính nhất, tôi có Lam Sơn còn có cún, thật con mẹ nó thắng cả thế giới nhá.
Nhưng tôi hiện tại chỉ có thể giống một con chó vô tích sự lăn đi lăn lại ở trên thảm, đầu đau như muốn chết.
Dương Hi nha, trời sinh kiêu ngạo, loại người mẫu có tính tình này không thể dựa vào vị trí của cô ta, nếu tôi muốn chơi thì phải chơi đến cực hạn, phải cao đến nỗi tất cả mọi người ngước nhìn hoặc thấp đến nỗi tất cả mọi người...!chờ đã.
Tôi không lăn lội nữa.
Tôi dừng lại, trừng mắt nhìn cái tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố.
Nhìn thật lâu, rồi uống hết rượu, bắt đầu nhắn tin.
Cái nơi mà tôi nhìn trúng này thật ra là căn phòng cao nhất dành cho tổng thống của một khách sạn bảy sao, một cái hồ bơi thủy tinh tư nhân trên đỉnh lầu.
Cái loại nơi như này có giá rất đắt, hơn nữa cứ không phải có tiền là có thể đặt được.
Nhưng trong đêm đen tôi nhìn thấy đèn Neon lấp lánh trên thân mình nó tôi liền mê đắm rồi, đến mức tôi đột nhiên có dũng khí trực tiếp tìm tới Dương Hi.
Dương Hi nghe xong ý tưởng của tôi ngược lại bày ra khí chất của một đại tiểu thư, không nói hai lời đi hỏi thăm tình hình rồi.
Tôi lúc này mới hồi thần lại xem xét coi bản thân đã làm ra chuyện gì rồi, Dương Hi bảo tôi không cần lo về vấn đề tiền bạc, tôi liền đúng chất một con sư tử mở to mồm ra rống, con mẹ nó mà năm sáu con số không một đêm tôi có tán gia bại sản đào nồi bán sắt cũng không trả đủ cho Dương Hi.
Nhân khoảng thời gian chưa nhận được câu trả lời tôi chia ra cùng Thu Lịch lên Baidu tìm hiểu rõ ngọn ngành, người trước làm tôi ngất xỉu, người sau làm tôi yên tâm, ít ra tôi cũng có người chống đỡ.
Nhưng lúc tôi và Thu Lịch còn chưa hoàn hồn lại Dương Hi đầu bên kia còn ném một quả bom hạng nặng qua, nói được rồi, chị chuẩn bị đi, ba ngày sau quay lại.
"Chủ nghĩa tư bản gian ác nha."
Ba ngày sau tôi chột dạ đội cái mũ mà Thu Lịch chụp cho lên đầu run run mà bước vào phòng, chào hỏi tất cả mọi người đang ở trong đó.
Người đến không ít cũng không nhiều, đúng số lượng tôi có thể nói chuyện phiếm với Dương Hi mà không cần trợ giúp.
Dương Hi cầm một ly rượu đỏ uống, rồi nói:
"Đây không phải là đề tài đầu tiên chị nhìn thấy em liền muốn chụp."
Tôi bị nhìn thấu rồi, nhưng cũng rất thản nhiên: "Đề tài đó không qua được giám định."
"Ghê gớm như vậy sao?"
"Đúng đó." Tôi cười, "Xa hoa đồ trụy, quá chủ nghĩa tư bản rồi."
"Cũng không phải là không thể."
Dương Hi nói rồi cởi áo choàng tắm ra, lộ ra chiếc váy dài tơ lụa màu trắng, chân trần, móng không sơn, sạch sẽ tinh khiết như pha lê, cô ta giẫm lên tấm thảm ba tư màu đỏ sẫm, thuận tay cầm lấy tập thơ của Shakespeare từ trên sofa, đi ra ngoài phòng.
Lúc mở toang cửa ra cô ấy ngược gió cười với tôi.
"These violent delights have violent ends,
And in their triumph die, like fire and powder, Which, as they kiss, consume."
(Khoái cảm bạo phát ắt bạo tàn,
Và lụi tàn khi đạt được điều khao khát, như lửa và thuốc súng gặp nhau bùng cháy, rồi tắt rụi.)
Tôi giơ ống kính lên..