Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Chương 53




CHƯƠNG 53: VỀ NHÀ ĐÃ ĐI XEM MẮT

Lần này Thôi Tố Ny trả lời rất trôi chảy: “Nó được dùng để chống trơn trượt!”

Cô trả lời như vậy không sai đúng không?

Nhưng Điền Trung Quân lại khịt mũi khinh thường với cô, rồi giải thích bằng giọng điệu đanh thép: “Lúc Lương Đồng Tâm thiết kế bản vẽ này, đã từng cầm bản sơ thảo tới nhờ tôi chỉ bảo, ý tưởng kết hợp giá sách với cầu thang là do tôi chỉ cho cô ấy. Cô ấy cảm thấy nếu chỉ thiết kế bậc thang trơn sẽ rất đơn điệu, nên trên mỗi bậc thang đều được thiết kế massage, dựa theo huyệt vị dưới lòng bàn chân con người. Do đó mấy vết lồi lõm không theo quy tắc này, là dựa theo phương pháp châm cứu, dùng để massage huyệt vị dưới lòng bàn chân. Cô Thôi Tố Ny, cô còn điều gì để nói nữa không?”

Thôi Tố Ny vô thức che miệng lại, nhất thời á khẩu.

Điền Trung Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Thôi Tố Ny, rồi quát lớn: “Những thứ như bản thiết kế được bày biện công khai, nên chỉ cần thay đổi cách thức là có thể sao chép được, nhưng ý tưởng thiết kế và tâm ý của nhà thiết kế thì nằm hết trong đầu con người, nên chẳng thể sao chép được. Cô Thôi Tố Ny, tôi không biết cô dùng cách gì để vu khống Lương Đồng Tâm sao chép thiết kế của cô, nhưng chuyện đã đến nước này, rốt cuộc là ai sao chép ai, thì mọi người vừa xem đã hiểu, không cần tôi phải nói nhiều nữa. Tiếp theo là việc phải xử lý nhân viên như này thế nào? Phó trưởng phòng Tôn, có lẽ cô không cần tôi phải dạy cô nữa đúng không?”

“Vâng, tổng giám đốc Điền!” Tôn Ly Ly toát mồ hôi lạnh gật đầu đáp.

Điền Trung Quân không nói gì nữa, mà rời khỏi phòng hội nghị ngay.

Giờ Tôn Ly Ly nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Thôi Tố Ny.

Mấy người có mặt tại đây đều chụm đầu lại, bắt đầu xì xào bàn tán Thôi Tố Ny.

Mọi người đều không ngờ, bọn họ lại hiểu lầm Lương Đồng Tâm, còn làm tòng phạm với người phụ nữ ác độc như Thôi Tố Ny, đuổi Lương Đồng Tâm ra khỏi công ty.

Ngay cả Tôn Ly Ly cũng thầm cảm thấy hổ thẹn với Lương Đồng Tâm.

Sau khi Điền Trung Quân rời đi, Thôi Tố Ny vẫn muốn biện minh cho mình, nhưng Tôn Ly Ly đã không còn tin cô ta nữa.

Sau đó, Thôi Tố Ny phải đối mặt với chuyện bị đuổi còn nghiêm trọng hơn Lương Đồng Tâm lúc trước.

Đó là cô ta bị bộ phận pháp chế trong công ty khởi tố vì tội “Ăn cắp bản quyền và sao chép thành quả lao động của người khác”.

Công ty làm thế là để giết gà dọa khỉ.

Nhưng tiếc rằng, Lương Đồng Tâm không thể nhìn thấy kết cục của người phụ nữ xấu xa Thôi Tố Ny.

Cùng lúc đó, Điền Duy Hoàng đã nằm viện một tháng nay, chính thức đề đơn xin xuất ngũ.

Lần đó trong vụ đánh bom của băng nhóm cướp, Điền Duy Hoàng đã dùng thân mình để bảo vệ con tin Quý Nhã San, nhưng chính anh lại bị thương nặng, bị một khối bê tông rơi xuống dẫn đến xuất huyết nội.

Năm người khác trong tiểu đội tác chiến của đặc công bọn họ cũng bị thương, dù có người bị gãy chân, nhưng cũng may là không ai nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy nhiên trong năm kẻ xấu lại có tới bốn người chết, người còn lại thì chấn thương sọ não nghiêm trọng, đến giờ vẫn đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện.

Ngay cả Hàn Khánh Phương cùng trở về từ cõi chết với anh cũng không khỏi trêu chọc: “Cậu tư, chị dâu thật sự là bùa hộ mệnh của cậu!”

Lúc đó, sau khi tòa nhà bỏ hoang sụp xuống, nếu không nhờ vòng tay tết dây trên cổ tay trái Điền Duy Hoàng đã treo anh lên một thanh thép bỗng nhô ra, làm chậm quá trình rơi xuống, thì e rằng anh và cô gái Quý Nhã San đó đã sớm bị từng khối bê tông hỗn độn vùi lấp thành đống bùn rồi.

Điền Duy Hoàng nở nụ cười ngầm hiểu, trong đầu không khỏi hiện lên bóng dáng Lương Đồng Tâm: “Tất nhiên rồi!”

Người phụ nữ này thật khiến anh vừa yêu vừa hận.

Lúc không gặp mặt, mà chỉ nghe mấy chuyện quản gia kể lại, anh đã tức đến mặt đỏ tía tai, nhưng khi gặp rồi, anh lại có cảm giác “yêu” cô đến nỗi không nỡ buông tay.

Điền Duy Hoàng cũng không thể nói rõ, đây là kiểu tình cảm mâu thuẫn gì.

Nhưng giờ có lẽ người vui nhất là ông nội anh, khi anh rời khỏi binh chủng đặc công, chuyển qua cuộc chiến thương mại.

Anh đã giấu ông nội anh chuyện anh bị thương nặng phải nằm viện, kể cả em trai Điền Trung Quân của anh, anh cũng không nói.

“Cậu tư, vậy cậu định khi nào sẽ chính thức đi đăng ký kết hôn với chị dâu?” Hàn Khánh Phương lại hỏi.

Điền Duy Hoàng cười ẩn ý: “Sau khi tôi lấy được hạng mục khu nghỉ dưỡng Tây Trấn, rồi đợi cô ấy đi du lịch từ nước J về, tôi sẽ tổ chức hôn lễ cho cô ấy.”

Vì quê hương của cô là ở Tây Trấn.

Anh nghe quản gia nói, trong khoảng thời gian anh nằm viện, Tô Minh Tuyết có quay về nhà, nhưng chỉ ở lại một hai ngày đã chạy sang nước J chơi.

Quản gia vốn định nói chuyện anh bị thương nặng cho Tô Minh Tuyết, nhưng anh không cho.

Anh không muốn cô lo lắng cho anh, mà anh chỉ mong, cô ở nước J chơi vui vẻ là được.

Chỉ khi nào cô vui thì anh mới vui.

Mấy ngày kế tiếp, Lương Đồng Tâm luôn bị anh trai, à không, anh họ Lương Đồng Đức sắp xếp đi xem mắt, để sớm gả cô đi.

Cùng lúc đó, cô còn nhận ra, ba mẹ Đồng luôn khách sáo với cô.

Có lẽ là vì chưa thân quen, nhưng Lương Đồng Tâm lại không nói ra được chỗ khác thường.

Thỉnh thoảng mẹ Đồng vẫn sẽ nhắc tới chuyện muốn tới nhà họ Lương thăm Mộng Manh, nhưng ba Đồng chỉ im lặng không nói gì.

Trong khoảng thời gian Lương Đồng Tâm chung sống với họ, cô chỉ nói mấy câu đơn giản như: “Mời ba mẹ vào ăn cơm; hay ba mẹ, con đi ra ngoài xem mắt đây.”

Không sai, từ lúc cô trở về nhà khi bị vu oan, rồi bị các đồng nghiệp đuổi ra khỏi công ty, anh trai cô luôn mai mối bắt cô đi xem mắt.

Ước mơ, lý tưởng, nguyện vọng của cô…

Đều không thể nào trở thành hiện thực!

Lần nào đến đêm khuya yên tĩnh, Lương Đồng Tâm cũng bất lực trốn trong chăn nằm khóc.

Hôm đó, vẫn như mọi khi, cô lại đi xem mắt với người đàn ông xa lạ.

“Người tôi trong sạch, chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng trung thành với cuộc sống hôn nhân. Tôi biết cần kiệm chăm lo việc nhà, cũng biết giặt giũ nấu cơm, nhưng tôi không có xe, nhà cửa, công việc và tiền gửi tiết kiệm, hơn nữa vì mỗi tháng phải trả tiền lãi với lãi suất cao, nên tiền thách cưới lúc kết hôn ít nhất là 600 triệu. Anh… có đồng ý lấy người như tôi không?”

Lương Đồng Tâm luôn hỏi thẳng câu này với mấy người đàn ông tới xem mắt với cô.

Tất nhiên, dù nhận nhiều câu trả lời, nhưng phần lớn nội dung đều có thể khái quát bằng ba chữ “Không đồng ý”.

À, đúng rồi! Giờ cô đã không còn dùng tên “Lương Đồng Tâm” nữa, mà phải là Đồng Đồng Tâm.

Tất nhiên, em họ cô cũng không còn tên là “Đồng Mộng Manh” nữa, mà là Lương Mộng Manh.

Đồng Đồng Tâm cười khổ, cô chỉ có thể cầu xin ông trời, tha thứ cho việc cô nhìn “đồng tiền” thực tế như thế.

“Ting ting, bạn có một tin nhắn mới, mong bạn chú ý kiểm tra.”

Tiếng chuông tin nhắn đã kéo tâm tư Đồng Đồng Tâm về thực tại.

Cô vừa mới thất bại với một đối tượng xem mắt, anh họ Lương Đồng Đức của cô đã gửi số điện thoại đối tượng xem mắt kế tiếp.

Đồng Đồng Tâm mở tin nhắn ra xem, rồi vẫn như mọi khi, cô sẽ chủ động gọi tới bên đó, để hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt đối phương.

Có phải mọi người cảm thấy cô rất “mặt dày” đúng không?

Đúng!

Cô là mặt dày muốn mình sớm được gả đi.

Mục tiêu của cô rất đơn giản, cũng rất thực tế, đó là vì một chữ – tiền!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.