CHƯƠNG 45: CÓ EM ĐỒNG HÀNH
“Anh, anh thả tôi xuống!” Lương Đồng Tâm đột nhiên tỉnh táo lại, vỗ vào ngực Điền Duy Hoàng.
Trong mắt Điền Duy Hoàng thì hành động này của cô giống như đang làm nũng anh.
“Không thả!” Điền Duy Hoàng hiếm khi dùng giọng điệu dí dỏm này nói chuyện với người phụ nữ thân yêu của mình.
Lương Đồng Tâm đẩy mạnh Điền Duy Hoàng, ai ngờ Điền Duy Hoàng xoay người một cái, sau khi đặt cô xuống thì trực tiếp áp vào tường không thể động đậy được.
“Bé cưng, rốt cuộc người nào mới thật sự là em?” Một tay Điền Duy Hoàng chống lên tường phía sau đầu Lương Đồng Tâm, một tay bắt lấy tay phải Lương Đồng Tâm, ấn chặt lên ngực anh.
Qua bộ âu phục sang trọng của người đàn ông, Lương Đồng Tâm có thể cảm nhận được dưới bàn tay mình là nhịp tim mạnh mẽ.
“Tại sao mỗi lần anh đều nói với tôi những điều không giải thích được?” Lương Đồng Tâm hỏi lại.
Điền Duy Hoàng ngầm hiểu cười một tiếng, không phản bác lại, cúi đầu ngậm chặt đôi môi hồng của Lương Đồng Tâm.
Thời gian anh có thể ở lại không nhiều lắm, cho nên anh muốn trân trọng từng giây từng phút ở bên cô.
Sau khi Lương Đồng Tâm đẩy mạnh người đàn ông này ra, ai ngờ người đàn ông này ngày càng táo tợn hơn, không cho cô cơ hội nói chuyện chút nào, một lần nữa cúi xuống hôn cô.
“Bé cưng, đừng nói gì nữa, để anh hôn em một lúc, được không?” Điền Duy Hoàng hơi tách khỏi môi Lương Đồng Tâm một chút, dùng tiếng nói từ tính vừa mập mờ lại vừa dịu dàng dụ dỗ.
Lương Đồng Tâm ngẩn người, hoàn toàn không biết vì sao cứ mỗi lần anh vừa gặp cô thì lại hôn cô mạnh mẽ như vậy, giống như hai người họ là người yêu của nhau vậy.
Nhưng thực tế đến ngay cả tên anh cô cũng không biết.
Đối với cô mà nói thì anh chẳng qua chỉ là một người xa lạ quen thuộc mà thôi!
Cổ áo sơ mi không chút tì vết dưới bộ âu phục của người đàn ông nhẹ nhàng cọ vào mặt cô, có một mùi hương thoang thoảng thơm ngát.
Bầu không khí như vậy quá nguy hiểm, khắp nơi đều tràn ngập hương vị hơi thở hormone.
“Tôi…ưm…”
Ngay sau đó, lời nói của Lương Đồng Tâm vừa tới bên miệng thì đã bị nụ hôn của người đàn ông bá đạo này chặn lại.
Anh hơi cúi đầu, đưa tay lên giữ đầu cô, hôn lên đôi môi hồng mềm mại của cô.
Nụ hôn tiếp theo triền miên và dịu dàng, tình cảm và khó rời.
Trong lòng Điền Duy Hoàng, từ khi cô được quản gia Lưu đón về thì nghĩa là cô đã chấp nhận anh.
Cô chính là vị hôn thê của anh, chính là người phụ nữ anh yêu.
Cho nên, anh hôn cô là điều đương nhiên.
Không khí dường như đông cứng lại, đầu óc Lương Đồng Tâm trống rỗng, toàn thân có loại cảm giác như bị điện giật, hai tay chống lên ngực Điền Duy Hoàng, muốn đẩy anh ra nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra được.
Hơn nữa cô đã cảm thấy bàn tay anh thăm dò vào vạt áo cô, men theo bụng cô đến vòng eo mịn màng, tiếp theo rong ruổi đến phía sau lưng, dùng ngón tay cởi móc áo ngực ra…
Bỗng dưng, đáy lòng Điền Duy Hoàng dâng lên một sự kích động khó mà kiềm chế được, nó thúc giục anh hôn sâu hơn, đánh chiếm thành trì giữa răng và môi, làm tan chảy cả thể xác lẫn tinh thần.
Đầu óc Lương Đồng Tâm mơ mơ màng màng trong tích tắc, cho đến khi bàn tay nóng rực áp vào lưng cô, sau đó sự trói buộc trước ngực bỗng dưng lỏng ra, cô mới bừng tỉnh rồi đột nhiên căng thẳng.
Tay Điền Duy Hoàng tiếp tục rong ruổi trên người cô, nhưng nụ hôn cũng đã rời đôi môi hơi sưng lên đi, áp lên cổ, sau nhiều lần trằn trọc thì bất ngờ cắn vào vành tai non mềm của cô, cơ thể Lương Đồng Tâm bỗng nhiên run lên một chút, đầu óc trống rỗng.
Cô…cô bị sao vậy?
Dường như cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể cô, Điền Duy Hoàng tiếp tục động tác tay của mình, bàn tay to lớn phủ lên thứ mềm mại không có vật cản trở nào của cô, nhẹ nhàng, chậm rãi, châm lửa từng chút từng chút một.
Đôi gò má Lương Đồng Tâm đã ửng đỏ, đôi mắt vốn dĩ trong sáng dường như nhiễm phải một tầng sương trắng, mơ mơ màng màng.
Điền Duy Hoàng hôn lên môi Lương Đồng Tâm một lần nữa, định khiến hai người cùng nhau sa vào.
Nhưng Lương Đồng Tâm bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy anh ra một cách bất ngờ, vừa lắc đầu vừa chống cự yếu ớt: “Không, không được…không được động vào tôi!”
Điền Duy Hoàng ngẩn ra một chút, nhìn Lương Đồng Tâm đang hoảng hốt lo sợ, im lặng thật lâu.
Lương Đồng Tâm sợ hãi nhìn anh chằm chằm, khiến anh nhìn thấy sự e ngại của cô đối với anh trong ánh mắt của cô.
Bỗng nhiên, tay Điền Duy Hoàng lần nữa thò vào trong quần áo Lương Đồng Tâm.
Lương Đồng Tâm định phản kháng thì chợt ý thức được anh chỉ đang cẩn thận cài lại móc áo ngực cho cô.
Sau đó, nụ hôn của anh lần nữa rơi lên trán cô và rời đi như chuồn chuồn lướt nước.
Điền Duy Hoàng yêu thương vuốt ve khuôn mặt Lương Đồng Tâm, giờ phút này tiếng hít thở nặng nề vừa rồi đã dần dần lắng xuống: “Bé cưng, xin lỗi, là anh quá nóng lòng, anh không ép buộc em.”
Lương Đồng Tâm không rõ vì sao mỗi lần anh nhìn thấy cô thì đều muốn làm những chuyện thân mật mà chỉ có những người yêu nhau mới làm với mình.
Điền Duy Hoàng nhìn người phụ nữ trước mặt giống như một con chim non sợ hãi nép vào người.
Mong muốn được bảo vệ lại một lần nữa lởn vởn trong lòng, khiến Điền Duy Hoàng không nhịn được ôm Lương Đồng Tâm vào lòng.
“Xin lỗi, anh thật sự quá nhớ em. Nên mới không nhịn được muốn hôn em, muốn em.” Điền Duy Hoàng ôm Lương Đồng Tâm thật chặt, giống như sợ mình sẽ mất cô.
Lương Đồng Tâm lại thẹn quá hóa giận đẩy Điền Duy Hoàng ra, chửi đổng lên: “Anh cái tên lỗ mãng này, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
Điền Duy Hoàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên như trái táo đỏ chín mọng của Lương Đồng Tâm kia, buồn cười nói: “Đúng, đúng, đúng, bà xã nói đúng, là anh quá nóng nảy. Sau này khi gặp lại bà xã, nhất định sẽ khống chế bản thân.”
“Xin anh đừng đối với tôi…” Nói những lời không giải thích được như vậy, có được không?
“Tu tu…”
Lương Đồng Tâm còn chưa nói xong, điện thoại di động trong túi Điền Duy Hoàng rung lên.
Anh trực tiếp lấy điện thoại ra nghe.
Trong nháy mắt tiếp theo, Lương Đồng Tâm thấy người đàn ông trước mặt này nhíu chặt mày, giống như là nghe được chuyện gì đó không hay hết sức khẩn cấp.
Điền Duy Hoàng vừa cầm điện thoại áp vào tai tiếp tục nghe vừa kéo tay Lương Đồng Tâm lại, sau khi hôn nhẹ lên mu bàn tay cô một cái thì chẳng biết từ lúc nào trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao bỏ túi sắc bén,khiến Lương Đồng Tâm giật mình.
“Anh muốn…” Làm cái gì?
Lương Đồng Tâm tim đập nhanh, mắt trợn tròn, trong khi đang hoảng hốt thì một bóng dao sáng lướt qua, “lạch tạch” một tiếng âm thanh dây thun bị đứt rời khiến cô không khỏi sửng sốt.
Mái tóc dài buộc đuôi ngựa của cô giống như tơ lụa vẩy mực xõa xuống, Điền Duy Hoàng nhìn dáng vẻ vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn của cô, đôi môi mỏng gợi lên một đường cong yêu thích.
Đợi đến khi Lương Đồng Tâm nhìn kĩ lại thì chỉ thấy trên lòng bàn tay người đàn ông trước mặt này có thêm một nhúm tóc đen.
“Sau này có em đồng hành rồi, khi anh làm nhiệm vụ, anh sẽ khuyên bảo mình nhất định phải sống sót trở về gặp em!” Điền Duy Hoàng tiến lên một bước, nhắm mắt lại, dùng môi mình in dấu vết lên trán Lương Đồng Tâm, sau khi dứt lời, anh trực tiếp quay người, bước nhanh và lập tức rời đi.