Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Chương 27




CHƯƠNG 27: HÔN TÊ DẠI CẢ NGƯỜI

Là anh!

Là… người đàn ông được cô cứu đêm đó!

Lần này chắc chắn cô không nhận nhầm người!

Ban đầu cô cứ ngỡ Điền Trung Quân là người đàn ông được cô cứu đêm đó, nhưng bây giờ người đàn ông trước mặt cô chắc chắn là người đàn ông đêm đó!

Điền Duy Hoàng nằm mơ cũng không ngờ mình lại gặp anh ở một nơi như vậy.

Nghe Đường Thanh Hà nói, người đàn ông có thể vào câu lạc bộ Dạ Mị đều là những người giàu có, cao quý.

Lẽ nào người đàn ông này không phải quân nhân hay cảnh sát sao? Sao anh cũng đến nơi thế này?

Xem ra thân phận của người đàn ông này không giống như cô nghĩ, không hề đơn giản!

Trên thực tế, trong đầu Lương Đồng Tâm đã xác định người đó là anh, đơn giản là vì cô khao khát mình có thể được người tốt cứu ra khỏi tay Quách Tuyên.

Chú thực ra tận đáy lòng cô cũng không rõ người đàn ông trước mặt có phải là anh hay không.

Dù sao cũng chỉ mới gặp nhau ba lần, anh lại mặc nhiều trang phục khác nhau nên cô không biết diện mạo nào của anh mới là diện mạo thật.

Điền Duy Hoàng cười bất đắc dĩ.

Mà trong mắt Điền Duy Hoàng, anh chỉ thấy hình ảnh Quách Tuyên ôm Lương Đồng Tâm vào lòng, hai người trông rất tình cảm.

Điền Duy Hoàng thật sự không ngờ Tô Minh Tuyết cô lại là người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy!

Không ở nhà ngoan ngoãn làm “bà Điền” của anh, gạ gẫm vệ sĩ ở nhà thì cũng thôi, lại còn chạy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!

Vừa nghĩ đến đây, tôn nghiêm đàn ông của anh đã bị người phụ nữ này quét sạch, cơn giận của Điền Duy Hoàng cũng ập tới.

Ban đầu Lương Đồng Tâm tưởng mình đã thấy hy vọng, nhưng trong nháy mắt cô lại thấy một nét khinh bỉ không dễ phát hiện trên khuôn mặt đẹp trai của Điền Duy Hoàng.

Hàn Khánh Phương thấy Điền Duy Hoàng lạnh lùng nhìn người phụ nữ này thì vô thức hỏi: “Cậu Tư, người phụ nữ này là chị dâu à?”

Nghe Hàn Khánh Phương hỏi vậy, ngay cả Quách Tuyên cũng trở nên căng thẳng.

Người đàn ông này dường như có thân phận không hề bình thường, nhỡ đâu anh biết người phụ nữ này thì rắc rối rồi.

Khi Lương Đồng Tâm dùng ánh mắt đầy hy vọng nhìn Điền Duy Hoàng, trong sự im lặng tột cùng này, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai mọi người: “Không quen.”

Không quen…

Hai chữ này đâm sâu vào tim Lương Đồng Tâm, xem ra là cô nhận nhầm người rồi.

Người đàn ông trước mặt không phải người đàn ông cô đã cứu đêm đó.

Điền Duy Hoàng cùng đồng nghiệp xung quanh quay người, đồng thời Quách Tuyên cũng âm thầm thở phào một hơi.

Lương Đồng Tâm chỉ cảm thấy càng ngày càng chóng mặt, cô nói chuyện cũng rất khó khăn, thấy Điền Duy Hoàng và bạn anh chuẩn bị rời đi, cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, yếu ớt nói: “Cứu… tôi…”

Cô nói xong không thấy Điền Duy Hoàng quay lại, không khỏi rơi lệ.

Lương Đồng Tâm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể yếu ớt nhưng lại nóng một cách bất thường, một luồng nhiệt khó tả sôi trào trong cơ thể cô.

Quách Tuyên thấy thế thì vội bế ngang Lương Đồng Tâm từ dưới đất lên.

Nghị lực của người phụ nữ này thật sự đủ mạnh, cho cô uống thuốc nặng như thế mà vẫn có thể gắng gượng đến giờ mới phản ứng hoàn toàn!

Quách Tuyên hấp tấp bế Lương Đồng Tâm về phòng rồi nặng nề đóng cửa lại.

Cứu… tôi…

Vừa rồi, là giọng của cô, khi Điền Duy Hoàng quay đi, hình như anh loáng thoáng nghe thấy Lương Đồng Tâm đã nói hai chữ này.

Cô muốn anh cứu cô là có ý gì?

“Khánh Phương, các cậu đi trước đi.” Điền Duy Hoàng lạnh lùng nói rồi quay người đi về phòng Quách Tuyên vừa vào.

Vì đưa lưng về phía tiếng đóng cửa nên Điền Duy Hoàng không chắc chắn là phòng nào, anh quyết định đánh liều, giơ chân đạp vào cánh cửa trước mặt.

Điền Duy Hoàng sải bước đi vào, phát hiện căn phòng không một bóng người nên lại đạp cánh cửa phòng bên cạnh.

“Rầm” một tiếng cực lớn làm cho Quách Tuyên đang cởi váy Lương Đồng Tâm giật nảy mình sợ hãi.

“Anh, anh, sao anh…” lại vào rồi?!

Quách Tuyên còn chưa nói xong thì Điền Duy Hoàng đã bước tới, túm lấy cổ áo lão rồi đấm cho gã đang từ trên người Lương Đồng Tâm ngã xuống đất.

Điền Duy Hoàng bước tới bên giường, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Lương Đồng Tâm rồi gọi: “Tô Minh Tuyết, em tỉnh lại đi! Tô Minh Tuyết, tỉnh lại!”

Điền Duy Hoàng gọi vài tiếng mà Lương Đồng Tâm không có động tĩnh gì, sau đó anh bế cô từ trên giường lên.

“Ông đã làm gì cô ấy?”

Điền Duy Hoàng nhìn Quách Tuyên từ trên cao rồi quát, toàn thân anh phát ra lệ khí lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Quách Tuyên lập tức tái mặt vì sợ, sau đó thành thật khai báo: “Tôi, tôi… chỉ cho cô ấy uống thuốc mê… để cô ấy dục tiên dục tử…”

“Phụ nữ của tôi mà ông cũng dám động, đúng là tìm chết mà!” Điền Duy Hoàng lạnh lùng trừng mắt nhìn Quách Tuyên, lại phẫn nộ đạp ông ta một phát sau đó mới bế Lương Đồng Tâm ra khỏi phòng.

Quách Tuyên cảm thấy đời mình đã kết thúc rồi.

Khi Điền Duy Hoàng bế Lương Đồng Tâm xuất hiện trong tầm mắt Hàn Khánh Phương, anh ấy khó hiểu hỏi: “Cậu Tư, có chuyện gì vậy?”

“Tống người đàn ông trong phòng vào tù.” Điền Duy Hoàng ôm chặt Lương Đồng Tâm rồi ra lệnh cho Hàn Khánh Phương.

Mặc dù Hàn Khánh Phương không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: “Rõ!”

Điền Duy Hoàng không nói gì nữa mà ra khỏi câu lạc bộ, đặt Lương Đồng Tâm vào ghế sau xe việt dã của mình, anh vừa định đứng dậy để lái xe thì đột nhiên bị cô túm lấy cà vạt.

“Cứu… tôi… cứu… tôi…”

Lương Đồng Tâm nói lung tung, cô giữ chặt cà vạt của anh như nắm lấy cọng rơm cuối cùng.

Điền Duy Hoàng nắm lấy tay Lương Đồng Tâm, lúc này anh mới phát hiện người cô nóng ran.

Cảm giác mát lạnh từ tay truyền tới khiến Lương Đồng Tâm vô thức theo bàn tay ấy, nhắm mắt ôm lấy chủ nhân bàn tay này.

“Đừng đi…” Lương Đồng Tâm nhắm mắt lẩm bẩm, suy nghĩ hỗn loạn.

“Cứu tôi… đừng đi…”

“Tô Minh Tuyết, em mở mắt ra xem anh là ai?” Điền Duy Hoàng kéo hai tay Lương Đồng Tâm ra, trầm giọng hỏi.

Lương Đồng Tâm nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì mơ màng mở mắt ra.

Tô Minh Tuyết? Sao anh lại gọi cô là Tô Minh Tuyết?

Lương Đồng Tâm nhìn vào mặt Điền Duy Hoàng nhưng tầm mắt mơ hồ, còn có rất nhiều bóng hình chồng lên nhau.

Nhưng giọng nói của anh, cô thấy rất quen thuộc.

Chỉ là cô không hiểu tại sao anh lại gọi mình là “Tô Minh Tuyết”? Còn nữa… anh là ai? Lẽ nào… là gã Quách Tuyên kia?

“Tôi…” không phải Tô Minh Tuyết!

Lương Đồng Tâm vừa định giải thích thì Điền Duy Hoàng đã đột nhiên cúi người hôn lên môi cô.

Đôi tay to mát lạnh của anh nâng khuôn mặt nóng ran của cô lên, Lương Đồng Tâm cảm thấy người mình run lên từng hồi, không biết là cảm giác gì.

Điền Duy Hoàng rời khỏi môi Lương Đồng Tâm, nhìn cô dưới thân mình hai mắt tối sầm, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng vì cô chưa trải sự đời nên mới không biết cảm giác này là gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.