Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 80: Chê anh dơ?




Cô đem mặt né qua một bên, rồi nói:

"Anh đi xuống trước đi."

Lục Sính nhướng mày:

"Gan lớn nhỉ?"

Cô thanh thanh giọng rồi mở miệng:

"Em, em tới kì nghỉ lễ."

Lục Sính lúc này mới chịu thành thật, bò xuống rồi nằm bên cạnh. Cô liền ngồi bật dậy:

"Anh, anh nghỉ ngơi một chút đi, em đi xem Nha Nha." Nói xong liền nhanh chóng rời đi, vừa ra tới cửa, cô liền ngồi bệch xuống đất, tim đập nhanh đến lợi hại.

Kì thật cô không có tới kì nghỉ lễ gì cả, bất quá nói như vậy là vì không muốn cho Lục Sính chạm vào người mà thôi.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn đã cùng cái nữ nhân khác lăn giường với nhau, cô liền cảm thấy ghê tởm. Nhanh chóng bước đến phòng của Nha Nha, thấy con bé đang chơi cùng Dung tỷ, cô nhìn đến có chút xuất thần.

***********dấu sao để chuyển màn nha mn***************

Cho rằng lần này Lục Sính cũng sẽ rất nhanh mà rời đi như những lần trước đó nên cô rề rà chưa quay về phòng mình, nhưng mà không hề có.

Mắt thấy đã tới buổi tối rồi mà hắn chưa rời đi, cô không thể trốn mãi trong phòng con gái được nữa liền từ từ đi dạo rồi một hồi rồi lại sờ sờ dọn dẹp trong phòng bếp. Quá nửa đêm cô không thể không quay về phòng của mình. Lúc bước vào thấy Lục Sính vẫn còn đang nằm trên giường.

Cô cọ tới cọ lui mà leo lên giường, Lục Sính đem cô ôm vào trong lòng. Một bàn tay không thành thật mà lần mò vào quần áo.

Cô gan lớn mà đẩy tay hắn ra không cho sờ nữa:

"Em mệt lắm , chúng ta đi ngủ thôi?"

Lục Sính ôm cô rồi hôn hôn lên:

"Nhan Nhan, dương vật anh rất khó chịu."

"Em dùng tay loát cho anh bắn có được không?"

Như này đã là điểm mấu chốt nhất của cô rồi a.

Trong bóng đêm hắn cảm thấy hôm nay cô có gì đó không thích hợp lắm nên nhíu nhíu mày, ghé vào người cô mà gặng hỏi:

"Hôm nay em làm sao vậy?"

"Em chẳng như thế nào cả!"

Hắn tin lời cô sao, hừ, hắn không phải ngốc a, vả lại cô cũng rất ít khi ngỗ nghịch lại ý hắn, nên hôn hôn môi mà hỏi lại:

"Em nói không có cái gì vậy tại sao lại ra sức khướt từ không chịu liếm liếm dương vật cho anh?"

"Em không có ra sức khướt từ, chỉ là mấy ngày nay đầu lưỡi thượng hỏa nên rất đau, nên không thể ngậm vào được!"

Hắn cảm thấy cái lí do này cũng có thể lý giải được nên nga một tiếng, hỏi lại:

"Vậy dùng v*ú có được không?"

Cô không chịu mà nói:

"Tới kì nghỉ lễ nên vú rất đau."

Hắn cười cười mà nghĩ nếu còn không nhìn ra có cái gì bất thường nữa hắn liền không phải là Lục Sính rồi. Xoay người lại rồi nằm xuống bên cạnh, kéo cái chăn đắp lên cho hai người.

Nhưng một lúc sau, hắn lại có chút buồn bực mà ngồi bật dậy, châm đèn dầu sáng lên, rồi quay đầu về phía cô nói:

"Đem quần cởi ra."

Cô lắc đầu nguầy nguậy phản đối:

"Em tới kì nghỉ lễ, anh còn không sợ đen đủi à?"

Lục Sính cười nói:

"Cùng anh nói cái gì mà đen đủi chứ? Em tới kì nghỉ lễ, anh xem có sót lần nào à?"

Cô hoảng hốt mà không chịu cởi quần, hắn nháy mắt liền minh bạch, cái nha đầu này lại dám chơi tâm nhãn với mình a.

Hắn không màng cô giãy giụa mà đè chân cô lại, lột quần ngủ ra, cầm lấy miếng kinh nguyệt kéo ra, đưa đến gần đèn dầu nhìn nhìn.

"Em, cmn em dám...... nếu không cho lão tử một cái lời giải thích hợp lí, hôm nay lão tử đây liền lộng chết em."

Hắn nổi trận lôi đình mà rống lớn. Làm cô sợ tới mức cuộn tròn người lại nấp trong góc, không biết nên giải thích hành vi của mình là như thế nào.

Lục Sính ném miếng kinh nguyệt lên người cô mà cười ngâm ngâm.Cô bị dọa đến bật khóc.

"Em cmn còn có mặt mũi để khóc à? Giải thích đi, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Hắn nói xong toan muốn xuống giường lấy súng lục đến, cô không biết dũng khí của mình từ nơi nào tới mà nhào qua, ôm chân hắn lại:

"Không cần, không cần đâu, em biết sai rồi, anh đừng đi lấy súng mà."

"Vậy vì cái gì em làm như vậy?"

Cô gắt gao ôm hắn nhưng không biết nên nói như thế nào.

Lục Sính thấy cô không chịu nói, liền gỡ tay cô ra muốn đi lấy súng đến. Cô thấy vậy thì hoảng muốn chết, lại lần nữa ôm hắn gắt gao nói to:

"Em nói, em nói mà."

Lúc này hắn mới tạm dừng lại mà nhìn cô:

"Nói đi, cái lý do mà không rõ ràng, anh lập tức liền giết em."

Cô do dự một phen nhưng vẫn là thành thật nói, Lục Sính nghe xong thì suy tư một chút mới hỏi lại:

"Chê anh dơ?"

Cô chỉ kể là ngày đó thấy trên cổ hắn có dấu hôn chứ không nói chuyện mình đã biết hắn đính hôn cùng Hình Tuệ Phương.

Cô trầm mặc không lên tiếng, Lục Sính lúc này cũng thuận khí hơn phân nửa rồi.

"Em lúc trước không phải luôn nhớ thương chuyện tìm nữ nhân khác cho anh sao? Hiện tại là làm sao vậy? Anh là như tâm nguyện của em mà làm thôi, em mẹ nó còn không chịu, muốn nháo lên, đây là sao chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.