Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 73: Lục Sính ghen




Cô thống thống khoái khoái mà đem tất cả uất ức đọng lại mấy tháng nay ở trong lòng nói ra hết, còn khóc đến một phen nước mắt một phen nước mũi đều chảy ra đầy mặt!

Hắn thấy cô như thế thì không nhịn xuống được mà cong cong khóe miệng, một bên dùng khăn tay lau mặt cho cô một bên cũng không quên quở trách:

"Em bao lớn rồi? Bị ủy khuất liền khóc nhè, em còn là tiểu hài tử à?"

Cô hít hít cái mũi, hơi hơi ngửa đầu nhìn hắn rồi bĩu môi muốn khóc tiếp.

Lục Sính liền ôm cô lên:

"Biết là em chịu nhiều ủy khuất rồi, ngoan đi, chờ khi nào anh trở về liền thu thập bọn họ cho em, có được không?."

Cô nghe thế thì trong lòng thực ấm áp, ghé vào vai hắn hỏi:

"Anh vì sao không trở về nhà?"

Nếu như không chết, cũng không mất trí nhớ, vì sao lại không quay về chứ?

Lục Sính vỗ vỗ phía sau lưng cô dỗ dành:

"Hiện tại anh không thể nói, khi nào xong việc anh sẽ nói hết cho em biết mà, được không?"

Cô nga một tiếng đồng ý, rồi lại kể cho hắn nghe chuyện mình đã giết Dương Thư Phàm.

Lục Sính đỡ bả vai cô hỏi lại:

"Chuyện em giết Dương Thư Phàm còn ai biết nữa không?"

Cô là ngay cả Tô Cảnh Hành cũng chưa nói a:

"Chỉ có em và anh biết thôi, lúc đi em còn cố ý phóng hỏa phòng của mình nữa, trên thi thể hắn cũng bị em đổ lên không ít dầu hỏa."

Lục Sính suy tư mà mở miệng:

"Chuyện này em đừng có nói với bất cứ ai cái gì, cứ coi như không có chuyện sinh gì xảy ra đi."

Cái tên Dương Thư Phàm này không đáng để hắn sợ hãi, dù sao thì chết cũng đã chết rồi, nhưng khó xử ở chỗ cha hắn lại chính là một mưu sĩ có tiếng, chuyện này nếu để Dương lão quỷ đó biết, chắc chắn ông ta sẽ gây bất lợi cho vợ chồng họ.

Cô chính là suy xét đến điểm này mới không dám nói cho Tô Cảnh Hành biết.

"Em cũng không có ngốc, sao có thể đem loại chuyện này đi nói cùng người khác được chứ."

Lục Sính rất muốn cười mà nói:

"Ân, em thế nhưng tâm nhãn thật nhiều nha."

Cô nhìn nhìn hắn nhưng không cãi lại.

Lục Sính lại hỏi lúc đến Hoài Châu cô sống ở đâu, lúc này rốt cuộc cô mới nhớ tới Nhị ca của mình, không biết hiện giờ hắn như thế nào rồi.

"Thật không nghĩ tới Tô Cảnh Hành lại vì em mà cái gì cũng đều có thể bỏ xuống được, tiền đồ gì cũng không cần a!"

Cô nuốt nuốt nước miếng, nhìn hắn giải thích:

"Anh ghen cái gì chứ? Nếu như không có Nhị ca, thì hai mẹ con em đều đã chết ở trong tay đại ca anh cả rồi..."

Cô thấy hắn không nói lời nào, nên thật cẩn thận mà túm túm ống tay áo hắn lắc qua lắc lại làm nũng.

Lục Sính đích xác là đang ghen. Ánh mắt hắn ở trên mặt cô tuần tra một vòng rồi mới nói:

"Về sau em cách Tô Cảnh Hành xa một chút cho anh, đừng nghĩ là anh không nhìn ra hắn ta đối với em là đang cất giấu cái tâm tư gì đó!"

Cái thân tình cmg trong thời buổi loạn lạc này chứ, tất cả những thứ đó đều có thể vứt bỏ hết thảy a? Hắn cũng chưa từng thấy qua người nào thân tình như thế!

Rõ ràng là Tô Cảnh Hành đó có tiền đồ tốt như vậy, thậm chí lúc tốt nghiệp còn được người ta lưu lại để làm việc ở nước ngoài. Nhưng hắn ta cái gì cũng không làm mà lại lựa chọn quay về Trì Châu-nơi đang có chiến loạn để mà kiếm ăn.

Nếu như Tô Cảnh Hành có cái lý do gì đó mà nhất thiết phải trở về thì cũng có thể đi, nhưng vấn đề là hắn cái gì cũng không có.

Từ sau khi tên này trở về liền thường xuyên lượn tới lượn lui xung quanh người cô. Hắn không phải là đuôi mù hay gì mà không thấy được, nhưng hắn vẫn luôn chịu đựng, giả bộ hồ đồ theo cô.

Vốn tưởng rằng cái chuyện lần trước qua đi, cô sẽ có thể nhớ lâu một chút, lại không nghĩ tới hai người này lại nhân lúc hắn không có ở đây mà hợp lại ở cùng một chỗ với nhau.

Cô nghe Lục Sính nói xong có chút phản ứng không kịp:

"Anh ở đó nói bậy bạ cái gì đó? Tô Cảnh Hành hắn là ca ca của em đó."

Lúc này hắn cảm thấy có lẽ là cô thông minh cả đời nhưng hồ đồ nhất thời a.

"Hai người các em có quan hệ huyết thống với nhau sao? Tô Cảnh Hành tuy nói là đường ca của em, nhưng bất quá hắn chỉ là con nuôi của Tô gia mà thôi, em có thể thấy rõ bản chất vấn đề hay không vậy?"

Cô không trả lời lại vì cảm thấy Lục Sính nói rất đúng. Ngẫm lại lúc ở cùng một chỗ sinh hoạt với Tô Cảnh Hành đã phát sinh những chuyện gì, tâm tình cô liền buồn bực tới cực điểm rồi.

"Em biết rồi, về sau sẽ cùng hắn bảo trì khoảng cách mà."

Lục Sính dùng ngón tay khều khều cằm cô:

"Cẩu đồ vật, đừng có mà đáp ứng qua loa để qua mặt anh đó, em nếu là dám cùng Tô Cảnh Hành xảy ra cái chuyện gì khác, anh liền lộng chết hai người.........."

Đây, nhìn đi,nhìn đi, nguyên nhân cô không muốn ở cùng Lục Sính một chỗ là vì hắn không lúc nào mà không uy hiếp cùng đe dọa cô, đôi khi hắn còn đánh cô nữa chứ!

Cô cụp mi rũ mắt mà đồng ý, một lời phản bác cũng không dám nói. Lục Sính trong lòng không khỏi thở dài một hơi, lúc này Nha Nha lại e e cựa quậy như muốn tỉnh.

Cô thấy thế liền bế con bé lên xi tiểu, tiếp đó lại xốc quần áo lên uy v*ú cho bé mút, rồi vỗ nhẹ vài cái sau lưng, thực mau tiểu gia hỏa này liền nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ thì từng ngụm từng ngụm hút lấy đầu v*ú của cô. Thấy động tác cô thành thạo như thế Lục Sính liền nhướng mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.