Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 49: Em xem mà an bài đi, hôm nay em làm rất tốt đó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Sính lại lải nhải vài câu nữa, cô thực sự là không còn kiên nhẫn mà ngồi nghe hắn lải nhãi nữa.

"Anh đừng nói nữa, em bảo đảm tuyệt đối sẽ chiêu đãi thật tốt Trương đại soái phu nhân đó có được chưa?."

Lục Sính thấy cô không chút để ý đến lời hắn nói mà trong lòng thấy hơi lo lắng.

"Cẩu đồ vật, sự tình nếu làm không tốt , xem anh trị em thế nào!."

Hắn giống như hù dọa cô đã thành thói quen, ba quy định mà cô đề ra hắn đều vứt ra sau đầu.

Cô liền không cao hứng:

"Anh lại dọa nạt em, không phải nói hay lắm sao, gì mà sẽ không hù dọa em nữa?"

Lục Sính không nói gì, cô cũng không hé răng.

Ngày kế tiếp lúc sáng sớm cô liền dậy, phân phó thu thập mấy gian phòng cho khách, rồi lại cùng Lục bá thương lượng nấu món gì, cùng chiêu đãi như thế nào!

Vội an bày tốt những việc này, qua lại chuẩn bị hết hai giờ đồng hồ, theo sau thì bắt đầu thu thập sửa soạn bản thân.

"Má Vương, bà xem ta mặc bộ quần áo này có được không?"

Bộ sườn xám màu hồng nhạt thêu hoa miên, trên vai đeo áo choàng bạch hồ.

chapter contentchapter content

Tóc dài búi lên, trên tóc còn cắm một cây trâm bằng ngọc.

Trâm ngọc cùng màu với khuyên tai, cô trang điểm nhẹ nhàng, chỉnh thể thoạt nhìn vừa cao quý mà không mất đi vẻ ưu nhã.

Má Vương cười khẽ:

"Thiếu nãi nãi à, bản thân cô đã là một đóa hoa rồi, mặc gì cũng đẹp hết đó."

Cô nhìn chính mình ở trong gương, cảm thấy ăn mặc như thế này rất thích hợp cho trường hợp ngày hôm nay.

Mặc trời lên cao xuyên qua những tán lá mỏng manh, rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên ô cửa sổ, lúc này cô mới rời khỏi phòng.

"Thiếu phu nhân, đoàn người của thiếu soái tới cửa rồi."

Cô nga một tiếng, không nhanh không chậm mà đi ra cổng lớn.

Lục bá cùng má Vương bồi cô đi ra, cô đứng ở đằng trước, hai người bọn họ phân biệt hai bên trái phải mà đứng phía sau cô.

Bình thường cô đa phần mặc âu phục, rất ít trường hợp có thể thấy cô tỉ mỉ ăn mặc như thế này.

Xe ngừng ở đằng trước, cô đi vài bước lên đón, Lục Sính xuống xe trước, theo sau là Trương đại soái, cuối cùng phu nhân Liễu Xuân Hoa.

Trương đại soái là người dũng cảm, không câu nệ tiểu tiết, đi theo Lục Sính đi vào, đem phu nhân của mình đi ở phía sau.

Liễu Xuân Hoa chỉ lớn hơn cô vài tuổi, cô bước lên vài bước sóng vai cùng cô ấy.

"Tẩu tử, đi chậm thôi, cẩn thận dưới chân."

Liễu Xuân Hoa lên tiếng, ánh mắt nhìn cảnh sắc trong viện:

"Đã sớm nghe Trương đại soái nhà ta nói Trì Châu thiếu soái phủ là một địa phương tốt, hôm nay vừa thấy quả thực là danh bất hư truyền a."

Cô cười khẽ:

"Tẩu tử cứ nói đùa, xung quanh đây toàn cây là cây, có thể đẹp nơi nào?"

Liễu Xuân Hoa cười cười:

"Đệ muội nói chuyện thật khiêm tốn."

Vừa nói chuyện hai người vừa vào phòng, lúc bọn họ vào, Lục Sính đang bồi Trương đại soái nói chuyện!

Không đến một hồi, quan viên quân bộ của Trì Châu cũng lần lượt tới, có rất nhiều người mang người nhà tới.

Cô thu xếp cho mọi người rồi mời họ ngồi xuống, chính mình không lên sân khấu mà là tìm ba người cùng Liễu Xuân Hoa đánh mã điếu.

Tìm ba người nhưng cô đã cùng các ấy nói chuyện trước, chỉ cho phép thua không được thắng.

Thua tiền một lát quay lại báo cho cô, cô sẽ trả họ lại gấp đôi.

An bài tốt bên này, cô lại đi phòng bếp nhìn thử, khua chiêng gõ mõ thu xếp đồ ăn.

Vì chiêu đãi vợ chồng Trương đại soái, cô còn cố ý mời tới một cái gánh hát để hát tuồng.

Việc cô mời gánh hát đến Lục Sính cũng không biết, bao gồm cả đồ ăn đều giống nhau hắn không hỏi đến.

Lục Sính là nghĩ như thế này, nếu Tô Tịch Nhan an bài không tốt, thì Lục bá tự nhiên sẽ không mặc kệ, không quan tâm đến.

Vội bận việ việc giao phó cho từng người một, căng chặt một ngày cô mệt muốn chết.

Chủ yếu là lần đầu gặp loại chuyện này, sợ chính mình nơi nào làm không tốt, cho nên chỗ nào cô cũng đều đến nhìn chằm chằm xem xét.

Lục Sính có uống lên chút rượu, thấy cô lười biếng:

"Mệt mỏi?"

Tô Tịch Nhan ừ một tiếng:

"Chúng ta chiêu đãi họ mấy ngày?"

Một ngày hai ngày còn được, nhưng nếu là nhiều hơn, chiêu đãi liền phải ngẫm lại nên làm như thế nào cho đa dạng.

Tổng thì không thể luôn đem người ta ở nhà nghe diễn kịch đánh mã điếu suốt được?

Cô nghĩ như vậy, Lục Sính mở miệng:

"Không đến mấy ngày, chắc dăm ba bữa đi."

"Dăm ba bữa sao? Em muốn ngẫm lại xem như thế nào để chiêu đãi Trương phu nhân thật tốt."

"Ngày mai em mang cô ấy đi dạo phố, ban đêm thỉnh vợ chồng bọn họ đi Bách Nhạc Môn chơi, giữa trưa có thể đi ăn ở bên ngoài......"

Lục Sính mở miệng:

"Em xem mà an bài đi, hôm nay em làm rất tốt đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.