Thiếu Nữ 9 Tuổi

Chương 47: Sâu Trong Tiềm Thức 2




Chap trước bị lỗi, chân thành xin lỗi độc giả

Nan Nan nhận được điện thoại của Đức Hải, một người bạn khá thân với cô

- Uyên Nan, mày về nước rồi à? Sao không bảo tao, tao về cùng

- Không có gì đâu. Ba mẹ gọi về thôi

- Gọi về? có vụ gì à?

Nan Nan thở dài thuật lại sự việc cho Đức Hải, anh ta im lặng một lát rồi nói

- Mày định cả đời làm những điều mày không muốn sao?

- Số tao thế đấy. Mày quản được à?

- Ây đừng cáu chứ. Tao..tao có ý này..

Nan Nan nghe Đức Hải nói xong, liền tức giận

- Tần Đức Hải, mày muốn tao làm một đứa bất hiếu sao?

- Mày bình tĩnh, nghe tao nói, nếu mày làm nhân chứng nói ba mẹ mày bị lừa, ba mẹ mày sẽ chỉ đi tù vài tháng thôi. Mày chỉ muốn làm người bình thường, ba mẹ mày sẽ hiểu cho mày

Nan Nan lập tức cúp máy, ngồi xuống vò đầu suy nghĩ. Chỉ là chưa kịp nghĩ gì, chiếc trực thăng của ba cô đã đến nơi. Trần Trọng- người bạn lâu năm của Lâm Thúc đến đón cô

- Uyên Nan, chúng ta đi thôi

Đến bên trên nóc nhà của chủ tập đoàn,một chiếc thang dây được thả xuống. Nan Nan và Trần Trọng trượt xuống

Nan Nan vào trong, tìm cơ hội đánh ngất một nhân viên lao công, thay đồ, nhìn xung quanh đã an toàn, Nan Nan gắn tai nghe rồi gọi điện

- Chú Trọng, bên chú thế nào rồi?

- Chú xong rồi. Cháu sao?

- Chỉ 1 phút thôi

Nan Nan đi đến phòng canh cửa camera, đeo kính nhìn đêm vào

5 giây...3 giây...1 giây..

Nguồn điện sập xuống, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Lợi dụng tiếng ồn xung quanh, Nan Nan nhanh chóng đánh ngất 4 tên bảo vệ,dùng thủ thuật bẻ khóa rồi vô trong, kéo 4 tên bị ngất vào giấu

- Chú Trọng, xong rồi

Nguồn điện bật lên, nhiệm vụ duy nhất của Nan Nan chính là ngắt tất cả camera ở hiện trường, thông qua camera, cô thấy được ba mẹ của đồng bọn đã và đang hành động. Nhưng, Nan Nan thực sự đang rất phân vân, Đức Hải nói tuy vô tâm, nhưng lại có lí. Nếu vạch trần tội của ba mẹ, họ..có thể họ sẽ hiểu cho nỗi lòng của cô, cô chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một công dân, cô không làm gì sai cả..Đúng chứ? Suốt bao nhiêu năm qua, Nan Nan, Nan Nan thực sự khao khát được sống như một người bình thường

- Uyên Nan? Sao lâu vậy?

Nan Nan giật mình, giọng run rẩy

- Chú Trọng... Tại sao chúng ta lại phải làm những việc như vậy? Chúng...chúng ta có thể làm những việc tốt hơn mà

- Cháu nói gì vậy? Ngắt camera mau lên

- Chú Trọng, cháu...cháu thực sự.. Cháu không..

Trần Trọng dường như hiểu được ý của Nan Nan

- Cô sẽ phải hối hận

Đường dây bên kia ngắt, Nan Nan tránh xa khỏi camera, cô không dám nhìn, đặc biệt không dám nhìn ba mẹ bị cảnh sát bắt. Nan Nan gọi điện cho Đức Hải, nhưng ang ta không nghe máy. Nan Nan canh cửa rồi lập tức chạy ra ngoài, nhanh chóng ra khỏi tòa nhà.

Không sao cả. Đức Hải có cả gia tộc là cảnh sát, với lại sẽ chỉ tù vài tháng thôi. Sẽ..sẽ không sao đâu..

Nan Nan lo lắng không thôi, đi đi đi lại,trời sáng lúc nào không hay, Nan Nan bấy giờ mới dám gọi xe để đi về

Về đến nhà, căn nhà vẫn thế, nhưng lại xa lạ đến lạ thường. Đàn em của ba mẹ cô, nhìn cô bằng một ánh mắt đáng sợ, Trần Trọng từ trong nhà đi ra, cười đểu nhìn cô

- Lâm Uyên Nan, cô vừa lòng chưa

Nan Nan hoảng sợ, vội vàng giải thích

- Chú Trọng, bạn cháu, Đức Hải nói nếu thêm lời khai của cháu, ba mẹ sẽ chỉ đi tù vài tháng thôi

- Ha vậy à? Tôi tưởng cô muốn ba mẹ mình chết chứ?

- Chú..sao chú lại nói thế. Cháu không đời nào

- Có hay không thì cũng chết rồi

Nan Nan đờ người, nhịp thở như bị ngắt lại, chân tay mềm nhũn cả lên

- Chết gì chứ. Chú Trọng chú đừng dọa quá đáng

Trần Trọng giận lên, cầm lấy vai Nan Nan lắc

- Ba mẹ cô bị chúng nó bắn chết rồi!!! Chết rồi cô hiểu chưa hả??!! Chết rồi!!!

Nan Nan chết đứng, từng câu nói như hàng ngàn chiếc kim đâm vào cô. Mũi cô cay lên, lệ tuôn không ngưng

- Không...sao có thể, sao có thể

- Ngu xuẩn. Cô có biết, người dẫn đầu bắt bọn họ là ai không? Là Tần Đức Thắng, ba của người bạn tốt của cô đó

Trần Trọng đẩy Nan Nan ra, Nan Nan không đứng vững ngã bịch xuống. Lần đầu tiên trong ngần ấy năm, Nan Nan đau đến thế, cô không ngừng nấc lên, không ngừng òa lên

Trần Trọng bỏ mặc Nan Nan rồi định lên xe đi khỏi, Nan Nan bò tới ôm lấy chân Trần Trọng

- Chú Trọng.. Cháu...làm ơn..cho cháu biết..Lệ bích giờ đang được cất..cất ở đâu vậy?

- Bây giờ lấy nó còn có tác dụng gì?

- Làm ơn đi màaa. Làm ơn..làm ơn đi

Trần Trọng nhìn Nan Nan như vậy, dẫu sao ông ta cũng nhìn cô từ nhỏ đến lớn, không khỏi có chút mềm lòng

- Được thôi, tôi sẽ nói cho cô. Nhưng việc này, cô tự mình làm đi

Trần Trọng nói cho Nan Nan vị trí chuyển dời tối nay của viên đá, nói xong ông ta cùng tất cả người của ba mẹ cô đi khỏi, Nan Nan nhìn căn nhà trống, đi vào nhìn lại mọi thứ rồi nép vào bức tường xả hết mọi đau đớn, mọi hối hận tột cùng

Nan Nan dùng hết mọi thủ đoạn mình từng được học, cho dù tàn nhẫn nhất, cô nhất định phải lấy được Lệ bích, nhờ người ủy thác trả thù giúp cô. Thế nhưng, không tính cả ngày nay cô chưa ăn gì, tính là tính tâm lý cô rất là không ổn. Từng giây,từng phút, Nan Nan càng ngày càng ám ảnh cái chết của ba mẹ cô, lồng ngực càng ngày càng đau, càng khó chịu

Sau khi vượt hàng ngàn tia laze, Nan Nan cầm lên viên Lệ bích trên tay

Thời sự tối nay có nói, có một ngôi sao rất lạ sẽ bay qua trái đất vào đúng 12h đêm nay. Các nhà nghiên cứu không rõ nó là gì, đến từ đâu, chỉ biết bao phủ xung quanh nó là vầng lam rất đẹp, y như vầng lam của Lệ bích vậy

11h49

Nan Nan từ giấc ngủ sâu tỉnh dậy, phải rồi, điều cuối cùng cô nhớ được là khi Phong Nghiêm đưa Lệ bích cho cô, cô ngất xỉu luôn, bộ nó có độc hay gì. Cô hiện giờ mới để ý không gian xung quanh mình

- Cái quái gì đây??? Mình quay về thế kỉ 21 rồi???

Nan Nan ngạc nhiên, cô không biết nên mừng hay nên lo, cô nhìn vào góc tường làm từ thủy tinh rồi giật mình

- Giang...Giang Lăng Y?

Không..không đúng. Nan Nan sờ lên bức tường, rồi sờ lên mặt mình, ra thế, cô nhớ ra tất cả rồi, hóa ra là thế. Chưa kịp xúc động, Nan Nan đã bị phát hiện

- Người đâu. Kẻ trộm!!!Kẻ trộm

Nan Nan tá hỏa, cô ngạc nhiên nhìn viên Lệ bích cầm trên tay. Không kịp hỏi gì nữa, Nan Nan cứ dốc hết sức mà chạy, đánh được ai thì đánh, giết được ai thì giết

Quách Tố Niệm sai người tìm Lăng Y, sốt ruột vô cùng

"Giờ Tý 1 khắc rồi,con bé còn đi đâu được chứ"

Giang Lăng Y không muốn mẹ mình thấy khuôn mặt đầy lệ, liền lén lút chạy ra bờ sông gần đó. Nàng ta ngồi khóc, nhưng vì biết thế lực của nhà mẹ Giang Lăng Dung, nàng ta không muốn mẹ khó xử

Ánh sáng của mặt trăng làm nàng ta chú ý, nàng ta ngừng khóc, nhìn lên khung trăng tròn xinh đẹp

"Giá như, mọi đau khổ đều cút hết đi"

Nan Nan chạy ra bờ sông, chết tiệt, con sông này vừa rộng vừa sâu, tắc đường rồi. Cả một biệt đội đặc vụ và cảnh sát đến vây Nan Nan

- Biết điều giao viên đá ra đây. Chúng tôi sẽ xử nhẹ

Nan Nan nhìn tất cả với đôi mắt căm hận, cô đưa viên Lệ bích ra phía dưới dòng sông

- Nếu ra đây. Tôi sẽ ném xuống

11h58

Một nhát súng xuyên qua ngực của Nan Nan, Nan Nan nhìn chằm vào người bắn. Là ba của Tần Đức Hải, Tần Đức Hải, tôi hận cậu suốt đời suốt kiếp.

Tất cả đều chạy lại để lấy dây trên tay Nan Nan, cô không để bọn họ đắc ý, lập tức nhảy xuống sông

Giang Lăng Y bỗng nhìn thấy một vầng xanh lam rất đẹp xuyên qua bầu trời hiện trên mặt nước, nó thật đẹp, nàng ta không kiềm được nhìn kĩ hơn nữa

12h

Tất cả mọi người đều ra để xem ngôi sao kì lạ đó bay qua Trái Đất. Nó thật sáng, màu lam tuyệt đẹp như phủ cả bầu trời đêm. Nan Nan lờ mờ rơi xuống, chỉ nhìn thấy viên Lệ bích trên tay sáng lên màu lam tuyệt đẹp

*Tụp*

Giang Lăng Y bị đẩy xuống sông, dòng sông sâu rộng lớn...vậy là nàng ta cứ bị trôi đi

Nan Nan mở mở mắt, bỗng sặc, không thở được,nhìn quanh mới biết bản thân đang ở dưới nước

Cô chưa chết? Cô vừa ngủ? Nan Nan nhìn Lệ bích trên tay rồi thầm may mắn vì đây không phải mơ, cô tính bơi lên bờ, nhưng tay chân mềm nhũn, nặng, rất nặng, thật sự khó chịu

"Cái con mẹ nó!!!"

Nan Nan tốc hết một hơi, vùng vẫy hết tốc lực cuối cùng cũng kéo được cả người lên bờ

Sau một hồi thở, Nan Nan ngạc nhiên khi trên tay mình ôm một cậu nhóc tầm 10 tuổi, cô giật mình chạy ra chỗ khác, bỗng cô để ý tay mình, sao lại nhỏ vậy. Nan Nan ra mặt sông soi gương, cái quái, cô thu nhỏ lại rồi. Không, là cô xuyên vào cơ thể của một cô bé, chuyện...chuyện này rốt cục là thế nào?

" Mau lên..tìm giết nó"

Nan Nan cảm thấy không ổn, lập tức chạy đi, bỏ quên cậu nhóc cô vừa cứu được

Cậu bé tỉnh dậy, cầm viên Lệ bích trên tay, cho vào trong áo rồi ôm vết thương chạy vào trong rừng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.