Thiếu Nữ 9 Tuổi

Chương 27: Trong bóng tối




Ngũ vương gia?

- Hì tam tẩu, không ngờ tẩu cũng ở đây, trùng hợp ghê

Aaaaa, chết thôi! Tên ngũ vương gia này dễ thương quá đi mất, dịu dàng, ấm áp, đúng kiểu mình thích lunnnn. Nhưng mà..chữ “tam tẩu” này đau lòng quá, cũng tại tên Phong Triệu Vân đó

- Ngũ đệ..a? Tam tẩu cũng ở đây sao?

Hừ nhắc tào tháo tào tháo tới

- A.. lão Tứ, ngũ đệ, hai người cũng ra đây chơi à- Lộ Khiết ngạc nhiên chạy tới

- A trưởng tỷ- Ngũ vương gia cười - Mọi năm tỷ không đi với chúng ta thì là đi với Vinh Vinh, cuối cùng cũng có người bầu bạn rồi a

- Ồ đệ nói Thái tửu phi à, y cũng coi như tạm chấp nhận được- Lộ Khiết nhún vai

- Trưởng tỷ nghe nói chưa, Vân Yến phường mới khai trương gần đây có đầu bếp tay nghề rất cao, ca múa rất đẹp, chúng ta ra đó góp vui nha

- Hả được thôi- Lộ Khiết cười - Lăng Y đi thôi nào

Nan Nan đến bên cạnh Lộ Khiết, hai người vừa đi vừa nói chuyện, tuy bề ngoài có vẻ như đang chành choẹ nhau nhưng thực chất lại rất thân. Phong Triệu Vân ghé sát vào tai lão Ngũ

- Ngũ đệ, sao ta cứ thấy tam tẩu có thành kiến với ta á

- Ồ- Ngũ vương gia cười- Không phải huynh lại trêu trọc gì khiến tẩu ấy tức giận chứ, huynh thường vậy mà

- Oan cho ta quá, ta với tẩu ấy mới tiếp xúc hai lần, ta thậm chí còn chưa nói được ba câu, đùa kiểu gì

- Tứ hoàng huynh, huynh mãi không chừa vậy, huynh cứ hở ra là chọc người khác thế cô nương nào dám lấy huynh

- Hah Ha đệ không hiểu rồi, nếu một ngày có cô nương thích mấy trò trêu chọc này của ta đây, ta sẽ hết lòng vì người đó

- Thôi đệ chịu, không thèm nói với huynh nữa

Bốn người đến Vân Yến phường, phòng đã được đặt trước, họ ngồi xuống ghế rồi ăn uống, nói chuyện rất vui vẻ, Nan Nan không uống được rượu, Lộ Khiết đổi cùng Nan Nan thành nước trái cây, còn Phong Triệu Vân vẫn lạnh sống lưng vì cái lườm của Nan Nan

/Mình đã làm gì?? Không, mình thậm chí còn chưa làm gì mà/

/Phong Triệu Vân tại ngươi tại ngươi hết, nếu không phải lúc đó ngươi giúp ta, thì ta chắc chắn sẽ cào rách mặt ngươi ra!!/

/Ặc mình không tưởng tượng chứ, sát khí của tam tẩu bừng bừng kìa/

- A đồ ăn ở đây quả nhiên rất ngon, cũng may ta đặt phòng trước chứ nếu không hôm nay đông nghịt luôn a- Ngũ vương gia cười

- Chúng ta đi đâu chơi đi, ăn uống là chưa đủ đâu nha-Lộ Khiết nói

Phong Triệu Vân đang định gợi ý điểm đến tiếp theo, bỗng dưng bắt gặp ánh mắt kì lạ của Nan Nan, lần này không phải là sát khí, mà là một đáy vực nguy hiểm, rất nguy hiểm, y dường như nghe được tiếng cười đầy quỷ quái của Nan Nan, Nan Nan cười nói

- Ây za, sao chúng ta không làm một trò chơi ở đây nhỉ

- Ở đây thì chơi trò gì được -Lộ Khiết nhìn Nan Nan

- Ta gọi trò này là “Ai là vua”- Nan Nan sai người lấy các thẻ gỗ- Ba người thấy chứ, ai bốc trúng thẻ gỗ có dấu sao này, người đó làm vua, có quyền ra lệnh cho người chơi, người chơi bắt buộc phải tuân theo

Cả ba người đều đồng ý, vậy là Nan Nan bắt đầu trộn hết thẻ bài lên

- A ta bốc trúng nè- Ngũ vương gia giơ thẻ gỗ lên

- Vậy ngũ vương gia mau ra lệnh một trong ba người đi- Nan Nan cười

- Hmmmm-Ngũ vương gia nhìn Lộ Khiết

- Gì vậy-Lộ Khiết cau mày

- Hì hì, trưởng tỷ, ta gọi ít kẹo me chua của quán lên, tỷ phải ăn hết đó nha

- Cái...cái gì?

- Không ăn thì ta sẽ phạt tỷ ăn hai đĩa nữa

- Đệ...

Nan Nan nhìn hai người tò mò, cô không tiện hỏi Lộ Khiết bèn quay lại hỏi Ngũ vương gia

- Này- Nan Nan hỏi nhỏ- Lộ Khiết ghét ăn chua sao

- Tẩu cứ đợi xem

Đĩa kẹo được đem lên, Lộ Khiết nhìn đôi mắt mong chờ của cả lão tứ và ngũ đệ, y không phục, lấy kẹo lên ăn và cố gắng giữ khuôn mặt đơ cứng, nhưng không chịu được nữa, y cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt nhăn nhó cực kì mất bị hình tượng

- Hâhhahaha-Cả Phong Triệu Vân và Ngũ vương gia đều cười lớn

Phụt, ra thế-Nan Nan cười che miệng lại- Công chúa có vẻ rất ưa thế diện

- Này không được cười!! Mấy người các ngươi rồi sẽ biết tay bổn công chúa hết!!

- Ha hâhhha vui thôi, vui thôi mà

- Vui vui cái đầu đệ

Bốn người bắt đầu chơi tiếp

- Lần này là ta nè- Phong Triệu Vân cười- Tam tẩu

Nan Nan giật mình, nhìn y

- Tẩu hát một bài góp vui cho chúng ta nào, Đại tẩu hát rất hay, chắc tẩu cũng thể a

Hả?? Tên gia hỏa này. Nan Nan nghĩ mãi không ra, cuối cùng cô chọn bài hát thiếu nhi mà cô quen thuộc nhất

- Ha-Phong Triệu Vân lúng túng nói- Thì ra hai tỷ muội cũng không nhất thiết giống nhau nhỉ

Nan Nan dùng đôi mắt dao găm nhìn Phong Triệu Vân, hắn chơm chớp mắt

Ngưoi làm Ngũ vương gia cười ta, Phong Triệu Vân lần này ngươi chết chắc. Không đợi đến lượt mình nữa, Nan Nan động tay vào đống thẻ gỗ

- Haha, lần này là ta- Nan Nan cười nhìn Triệu Vân

- / Mình có cảm giác không lành rồi/

- Phong Triệu Vân- Nan Nan chỉ thẳng tay vào mặt y-Hì, đệ thấy mấy ca kĩ đang múa dưới kia không, xuống chung vui cùng họ đi

- /Hờ hờ, mình biết mà/ Tẩu quá đáng

- Đâu có đâu có, thế này mới vui chứ- Ngũ vương gia cười vỗ vai Trịeu Vân

Phong Triệu Vân rất khó chịu nhưng vẫn đi xuống, Lộ Khiết vừa cười vừa tò mò, bèn đi ra ngoài cửa để nhìn rõ hơn

- Này tam tẩu-Ngũ vương gia cười nhẹ- Trước đó ta mang máng thấy bóng tẩu, mua cho tẩu cái này nè

Y đưa cho Nan Nan một tấm vải hồng đựng kẹo nhiều màu bên trong

- Dễ..dễ thương quá, haha sao để biết ta thích vậy

- Tẩu nói xem

Nhìn Nan Nan ngây người nhìn mình, y cười lên

- Haha, Nan tỷ thực sự không nhớ gì cả sao

- Hả...HẢAAA???? Đệ...đệ là tiểu Kỳ

- Nói đầy đủ là Phong Triệu Kỳ a

Cái quái gì vậy, đệ..đệ ấy mà lại là tiểu Kỳ, đậu xanh, lúc gặp đệ ấy trời tối, chả thể nhìn rõ mặt...vậy mà, mình mình lại ở trước mặt đệ ấy lộ bao nhiêu tật xấu như thế, lại kết nghĩa tỷ đệ với đệ ấy chứ!! Trời đất ơi, Nan Nan ơi là Nan Nan, mày tự đào hố chôn mày rồi, siszone mới khổ chứ

Đến giờ Tuất, vì không muốn bị phát hiện, Lộ Khiết rủ Nan Nan đi về

- Này- Lộ Khiết nhìn Nan Nan- Cái mặt ỉu xìu đó là sao, bộ ngươi muốn để bổn công chúa về một mình hả??

- Đâu có, hazz nói người cũng không hiểu, chút phiền não thôi đừng để tâm

Lộ Khiết không nói gì, cười tít mắt ghé vào gần Nan Nan

- Ngươi hát hay lắm à nha

- Công chúa lúc ăn đĩa kẹo chua đó cũng đẹp lắm à nha

- Khụ khụ được rồi không trêu ngươi nữa, đưa ngươi ra đây mà quên béng mất chuyện này

- Gì vậy??

Lộ Khiết kéo Nan Nan ra chỗ đông người, nhìn xung quanh rồi nói

- Hôm qua, cũng là trước ngày tết Đoan ngọ, ta có gặp một nữ hắc y nhân

- Thích khách hả- Nan Nan ngạc nhiên

- Không, cô ta xuất hiện mục đích muốn ta làm khó ngươi, nhưng vì hôm đó ta với ngươi giao đấu nên ta cũng không có cơ hội làm

- À..quả nhiên, cơ mà tại sao người lại đồng ý với y vậy??

- Mẫu thân ta là tiên hoàng hậu, bị ban chết oan, vụ án này mãi không tìm thấy hung thủ hãm hại, bèn chỉ chốt là xử oan, nhưng mà ta chắc chắn là cố người cố tình hãm hại bà ấy

- /Thì ra hoàng hậu hiện tại là kế hậu/ Công chúa người cũng thật là, cho dù mẫu hậu người đúng là có người hãm hại, nhưng tại sao người đó phải là ta chứ

- Haiz, bổn công chúa lúc đó còn nhỏ, bây giờ cứ mỗi khi nhắc tới mẫu hậu là không kiềm chế được lòng phục thù, hơn nữa...Giang Lăng Y, ta biết ngươi không phải, nhưng có thế nào đi nữa thì việc mẫu hậu ta chết chắc chắn liên quan đến ngươi

Nan Nan ngạc nhiên và khó hiểu, quá khứ của Giang Lăng Y, cô càng ngày tò mò và muốn biết, nhưng mà cô xuyên về đây, một chút kí ức của Lăng Y cô cũng không có, cũng may cô lại sở hữu được một khả năng đặc biệt của y

- Vậy công chúa, ta rất rò mò về bối cảnh của người a

- Mẫu hậu ta là công chúa Tạ Húc, đến Đại triều hoà thân, nữ nhân Tạ Húc vốn không cổ hủ như ở đây, đều có thể học bắn cung, cưỡi ngựa, có những gia thất không đẻ được con trai, thì nữ nhi gia thất đó hoàn toàn có thể sở hữu và tiếp quản gia sản, đó là lý do tại sao Tạ Húc là một đế quốc có nhân lực rất tốt, tài nguyên dồi dào, quân lực tinh nhuệ. Cái chết oan của mẫu hậu ta khiến Tạ Húc vương rất tức giận, phụ hoàng thì chỉ điều tra ra mẫu hậu ta bị oan, ta là cốt nhục duy nhất của mẫu hậu, cũng là một đại diện của cả Tạ Húc, vậy nên có thể nói không phải ai cũng động được vào ta, kể cả Hoàng hậu

- A- Nan Nan hai mắt sáng tinh- Lộ Khiết công chúa xinh đẹp kính mến sau này phải nhờ người chiếu cố rồi

- Sao hả, thấy sợ ta rồi sao

- Đúng đúng đúng hehe- Nan Nan khoác lấy tay Lộ Khiết- Cái chân to thế này ta phải giữ cho chắc mới được

- Ha tốt nhất là thế- Lộ Khiết cười đắc ý- Mà Lăng Y ngươi phải để ý, mấy người đó không lôi kéo được ta thì chắc chắn sẽ lôi kéo người khác để làm khó ngươi

- Được, ta sẽ chú ý mà, yên tâm

Lộ Khiết đưa Nan Nan vào cung, hai người chào nhau rồi đường ai nấy đi, Nan Nan dùng đường sau vào phủ. Trên đường đi về Uyển viện, Nan Nan nhìn thấy một người đàn bà, người đàn bà đó nhìn thấy Nan Nan liền chạy tới

- Bái kiến Thái tử phi

- Bà là...

- Thái tử phi quên rồi sao, lão nô là Ân cô cô bên cạnh Thái hậu a

- A..- Nan Nan cười gượng - Xem cái đầu ta kìa, khiến Ân cô cô chê cười rồi, phải rồi người đến đây có chuyện gì sao

- Thái tử phi lão nô tìm người đó, Thái tử mấy ngày trước có mượn một bức tranh Sơn Thuỷ Tĩnh Hằng của Thái hậu, Thái hậu muốn nhờ người đến Điện long viện của Thái tử lấy giúp Thái hậu a

- Lấy giúp?? Bây giờ ạ? Nhưng ta tưởng cung cấm thường đóng cửa sau khi mặt trời lặn mà

- Ây za Thái tử phi, nay lấy mai đưa cũng được mà

- À ta hiểu rồi, vậy ta đi lấy, Ân cô cô về nghỉ ngơi đi nha

Nan Nan rẽ phải đường đi đến Điện long viện, Ân Mục quay lại nhìn Nan Nan, cười

/ Thái tử phi, Thái hậu chỉ giúp được người đến đây thoii, còn lại dựa vào người cả nha/


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.