THIỆU HOA

Chương 5: Phần 5




17.

Ta thực sự rất sợ đến Diệp phủ.

Địa vị của cha biểu tỷ rất lớn, bọn tỷ muội chúng ta không dám gọi bừa, mà hùa theo người khác gọi Diệp tể tướng.

Mặc dù dì ta ngoài mặt cười nói vui vẻ, nhưng đáy mắt lại tràn ngập sự chán ghét, dì ấy nhìn nương ta với vẻ khinh thường:

“Muội muội, ta không thích gấm hoa do Vân Lạc tiến cống này, muội có thể lấy về mặc.”

“Đừng chỉ thấy nó hoa văn cùng màu sắc sặc sỡ, đến giá cũng hơn ba trăm lạng bạc, trong nhà muội chắc cũng tìm không ra đồ tốt như vậy.”

Nương ta nhận lấy nó, hết lời khen ngợi.

Khi ta còn nhỏ, ta chơi với biểu tỷ, chỉ cần hơi động tay một chút, nương sợ ta sẽ làm đau biểu tỷ, liền lớn tiếng khiển trách. Bà ấy lạnh lùng nhìn, không ngừng trách mắng:

“Dù sao cũng là một tiểu thư, ngươi tự xem xét chính mình đi, suốt ngày chỉ biết chơi đùa nghịch ngợm. Đợi đi, ta liền sai người vào cung mời ma ma dạy dỗ ngươi.”

…………

Ta đi theo Lộ Uyên vào đại sảnh Diệp phủ, liền nhìn thấy Diệp tể tướng và dì của ta ở đó, trong lòng có chút lo lắng.

Mặt dì khi thấy ta, bỗng chốc lạnh lùng:

“Tô Thục, sao ngươi lại tới đây?”

Diệp tể tướng xua tay:

“Có ngươi ở đây thì tốt rồi, hôm nay chúng ta liền trước mặt ngươi nói rõ một chút.”

Dì gật đầu thở dài:

“Lộ tướng quân, ta nghe nói hôm nay trong cung xảy ra chuyện, ngài thực sự yêu thích Thanh Nhan nhà ta sao?”

Diệp tể tướng nghiêm mặt:

“Lộ Uyên, nếu ngươi nhất định muốn cưới Thanh Nhan, chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng.”

“Ngươi liền xin bệ hạ từ quan, sao đó tiến cử Trần Lâm làm kỵ binh tướng quân, giao ra binh quyền, đến lúc đó ta sẽ đích thân thỉnh cầu bệ hạ ban hôn!”

“Về phần ngươi …..Tô Thục, ngươi tự mình hòa ly đi. Nương tình ngươi cũng là thân thích, ta sẽ trả lại nguyên vẹn cho ngươi của hồi môn.”

Dì không bằng lòng:

“Nó thì có thể có của hồi môn gì? Không phải Lộ tướng quân trước kia đưa sính lễ cho nhà nó sao, ông phải giữ lại cho Thanh Nhan vài phần, không thể để nó lấy hết đi!”

Nói vài lời, vậy mà lại sắp xếp tươm tất cho cả ta và Lộ Uyên, ha ha~

Ta biết sự tự tin và ảo tưởng của biểu tỷ đến từ đâu rồi. Đúng là cha mẹ nào, thì con nấy!

18.

Ta còn chưa kịp lên tiếng, sắc mặt Lộ Uyên đã trở nên lạnh lùng:

“Giờ thì ta biết Diệp Thanh Nhan tại sao lại tâm thần rối loạn như vậy rồi, nguyên lai là do gia truyền!”

“Diệp tể tướng, ông đã già đến mức mất trí sao, vậy còn ở đây làm gì? Không bằng ông chủ động xin từ chức, rồi nhường nó cho ta.”

“Lộ Uyên, ngươi câm miệng cho ta!”

Diệp tể tướng tức giận đập bàn thật mạnh, biểu tỷ lập tức từ sau tấm bình phong chạy ra với đôi mắt đỏ hoe:

“Cha, đừng tức giận, Lộ Uyên huynh tại sao có thể nói chuyện với cha ta như vậy, huynh mau nhận lỗi đi.”

“Ta hứa gả cho huynh, huynh mau làm như cha ta nói đi.”

Lộ Uyên đã sắp phát điên lên:

"Diệp Thanh Nhan, lại là cô? Cô lại phát điên cái gì nữa? Cô tung tin đồn khắp nơi, nói ta muốn cưới cô, hiện tại ta đã thành thân, cô còn không chịu buông tha!”

“Cô cứ như vậy hủy hoại thanh danh của ta, hôm nay ta không làm ra lẽ thì sẽ không mang họ Lộ, đi thôi, theo ta vào cung, trước mặt bệ hạ để nói rõ!”

Lộ Uyên sai người kéo tay biểu tỷ đi theo:

“Nhanh lên, đi vào cung!”

Biểu tỷ lại bắt đầu khóc:

“Lộ Uyên, sao huynh lại hận ta như vậy! Nếu không yêu ta, vừa rồi vì sao phải cứu ta, sao không để ta chết đi!”

Lộ Uyên tức giận thật rồi:

“Mẹ kiếp, không nể mặt Thục Nhi thì ta đã g.i.ế.t cô rồi!”

“Ta nói lại lần cuối, ta căn bản không quen biết cô, cô hết lần này đến lần khác hắt nước bẩn lên đầu ta, nếu ta mà là nữ nhân, sẽ bị cô hại đến chết.”

“Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng, ta sẽ phái binh san bằng Diệp phủ!”

Lộ Uyên đá đổ chiếc bàn vuông bằng gỗ đàn hương, nắm lấy cánh tay của Diệp tể tướng, hung hăng ra lệnh :

“Chuẩn bị ngựa đi, cùng nhau tiến cung!”

19.

Đúng lúc hôm nay là yến tiệc nhỏ trong cung, hoàng thượng đang dùng bữa với các phi tần.

Lộ Uyên không chút do dự xông vào, quỳ xuống kể hết mọi chuyện, sau đó dập đầu cầu xin:

“Xin bệ hạ làm chủ cho thần, để cho Diệp tiểu thư trả lại danh dự cho thần!”

Mọi người đều im lặng ngồi xem kịch hay.

Biểu tỷ lắc đầu, không thể chấp nhận:

“Ta không tin, không có khả năng, là huynh bịa ra chuyện dùng ngọc bội để đánh thích khách, ta cùng Tô Thục là một trời một vực, huynh sao có thể không thích ta, mà lại thích muội ấy?”

Lộ Uyên nghiêm giọng đáp trả:

“Tin hay không thì tùy cô, ta nói đều là sự thật. Ta chỉ một lòng với Thục Nhi.”

Biểu tỷ vặn hỏi lại:

“Hai tháng trước ta đến chùa Bạch Mã dâng hương. Trong lúc ta ở ngoại thành, huynh luôn tìm cách dò hỏi hành tung của ta, lại đều xuất hiện ở nơi mà ta đến, lén lút nhìn ta. Tất cả những điều này có thể chứng minh rằng huynh có ý với ta.”

Lộ Uyên nghiến răng:

“Đừng có nằm mơ, do có Thục Nhi đi chung với cô, ta là đang quan tâm Thục Nhi.”

“Huynh lại nói với Ngũ hoàng tử, nếu có thể lấy được người trong mộng, huynh nhất định sẽ chiều chuộng, yêu thương , sẽ không để nàng ấy buồn, huynh…”

Lộ Uyên đỏ mặt:

“Đều là nói về Thục Nhi!”

“Vì để cho cha đi Tô gia cầu thân, ta còn đưa cha ba vạn lượng bạc cùng hai thanh bảo kiếm.”

“Bệ hạ, bảo kiếm đó là chiến lợi phẩm khi thắng trận, là bệ hạ đã ban cho thần, thần có thể nhờ cha đến để làm chứng.”

Chẳng mấy chốc, Lữ Hầu đại nhân đã đến.

Sau khi nghe xong mọi chuyện ,ông ấy vui vẻ cười vỗ đùi:

“Tiểu tử thối, đều là do ngươi luôn làm bộ dạng lạnh lùng khó chọc, đáng đời ngươi lắm!”

“Ngươi đưa cho ta một ngàn lượng vàng, ta liền giúp ngươi giải thích mọi chuyện rõ ràng.”

Lộ Uyên: “...”

Sau khi được như ý nguyện, ông ấy lấy ra một chồng thư.

Lộ Uyên trở lại kinh thành năm mười ba tuổi và ở lại đây một năm, sau đó đến biên cương phía Bắc trong bốn năm tiếp theo, trong thời gian này, huynh ấy luôn gửi thư về nhà nhờ Lữ Hầu đại nhân để mắt đến ta.

[Cha, cha xem thư cũng như thấy người, Tô gia có phải là loạn rồi không? Tô Thục còn nhỏ như vậy, tại sao Tô gia lại nóng lòng muốn cho nàng ấy đi xem mắt, thật sự rất vô lý!]

[Cha, hay người mang sính lễ qua Tô gia cầu thân trước đi, tránh để đêm dài lắm mộng.]

[Cha, cha cầu thân chưa?]

[Cha, cha cầu thân chưa? ]

[ Cha, con đã mười sáu tuổi rồi, đã đến lúc thành thân.]

[Cha, người cầu thân chưa?]

20.

Sau khi xem xong, mọi người đều im lặng.

Biểu tỷ bàng hoàng ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm:

“Không thể nào, không thể nào, ta làm sao có thể thua kém Tô Thục? Sao huynh có thể thích muội ấy mà không phải ta? Không thể nào!”

Lộ Uyên hừ lạnh một tiếng:

“Cô không phải là vàng, làm sao hi vọng mọi người đều phải thích cô? Cho dù cô có là vàng đi chăng nữa, cũng có người thích ngọc bích và trân châu, điều đó có gì mà lạ?”

“Còn nữa, từ nay tránh xa ta ra, đừng tìm cách đến quấy nhiễu ta và Thục Nhi nữa, ta không biết lúc nào lại nổi điên mà làm hại cô đâu.”

Nhà họ Diệp mất mặt, Diệp tể tướng và dì ngồi co ro trong góc, cúi gằm mặt, cảm thấy xấu hổ.

Hoàng thượng ra lệnh cách chức Diệp tể tướng, cho ông ấy cáo lão hồi hương.

Bọn họ xin lỗi rồi hứa sẽ quản thúc Diệp Thanh Nhan thật tốt, tránh để cô ta đến quấy rỗi nhà ta.

Khi vở tuồng này kết thúc, danh tiếng của Diệp Thanh Nhan bị hủy hoại hoàn toàn.

…………….

Sau khi ra khỏi cửa cung, Lộ Uyên đỡ ta lên xe ngựa.

Khi rèm xe được buông xuống, vẻ mặt mệt mỏi của Lộ Uyên lập tức biến mất:

“Thục Nhi, nàng xem, ta đã chứng minh là ta không có gạt nàng? Hiện tại nàng đã tin rằng ta không có quan hệ gì với cô ta chưa?”

Ta mỉm cười:

“Xét thấy huynh có lòng thành, ta tạm tin huynh.”

Lộ Uyên hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng lấy lòng.

Huynh ấy đưa tay ôm chặt eo ta, ám chỉ:

“Vậy thì phần thưởng của ta đâu?”

Giọng điệu trêu chọc, nhưng mặt huynh ấy lại ửng đỏ.

Ta mỉm cười đáp lại, vòng tay qua cổ huynh ấy và hôn nhẹ:

“Lộ Uyên, ta cũng rất thích huynh.”

Ta cảm thấy may mắn vì huynh ấy yêu ta, một lòng vì ta.

Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, có người thích ngắm mặt trăng, nhưng mỗi ngôi sao dù mờ hay sáng đều luôn được người khác ngước nhìn và trân trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.