THIỆU HOA

Chương 4: Phần 4




13.

Ta gỡ tay biểu tỷ ra khỏi vai và mỉm cười:

“Không, huynh ấy đối xử với muội rất tốt.”

Biểu tỷ sửng sốt một lúc, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, rồi gượng cười:

“Thật sao? Trước đó ta đã dặn dò huynh ấy, xem ra huynh ấy rất nghe lời.”

Mọi người không đành lòng nhìn biểu tỷ thất vọng, tam công chúa còn trợn mắt nhìn ta:

“Tô Thục, ngươi đang thể hiện cái gì? Chúng ta đều tự hiểu rõ, ngươi không cần nói những lời đó để làm bẽ mặt Thanh Nhan tỷ.”

“Đúng vậy, Tô Thục, cô có thể gả cho Lộ tướng quân, đều là vì Diệp tỷ, tại sao cô lại nói những lời như vậy, muốn làm Diệp tỷ đau lòng a? Cô thật là không biết tốt xấu!”

Mấy nữ nhân lần lượt buộc tội ta, ta cũng lười giải thích, tam công chúa ánh mắt đột nhiên sáng lên:

“Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, Lộ tướng quân, bọn ta ở đây!”

“Lộ tướng quân! Bọn ta ở đây!”

Tam công chúa hưng phấn vẫy tay về phía Lộ Uyên, huynh ấy đang cúi người thì thầm gì đó với thị vệ, sau khi nhìn thấy ta, huynh ấy lập tức ngẩng đầu lên, bước nhanh về phía bên này:

“Cuối cùng, thần cũng gặp được công chúa điện hạ.”

Lộ Uyên cúi đầu hành lễ với công chúa, công chúa liền vẫy tay:

“Lộ tướng quân, nhanh lên, mau qua an ủi Thanh Nhan tỷ, tỷ ấy đang tủi thân kìa.”

Những người khác đang háo hức để xem kịch hay:

“Lộ tướng quân tới rồi, Tô Thục, xem cô còn dám tự mãn!”

Lộ Uyên nhìn ta, cau mày:

“Ai cả gan dám ức hiếp nữ nhân của ta?”

Biểu tỷ đứng bên cạnh, nghe đến đó hai mắt lập tức đỏ hoe, cắn môi dưới, uất ức quay sang một bên:

“Ta không sao.”

Lộ Uyên nhìn biểu tỷ một cách chán ghét, rồi nháy mắt với ta.

Ta hiểu ý huynh ấy, vậy mà biểu tỷ vẫn còn đam mê diễn xuất?

Ta không kìm lại được liền bật ra tiếng cười châm chọc “Haha”.

14.

Thấy ta cười, Lộ Uyên cũng cười, sau đó huynh ấy nắm tay ta dẫn đi:

“Không sao, lát nữa chúng ta cùng nhau xuất cung, tối nay không cần về nhà, ta dẫn nàng đi Thuận Đức lầu ăn vịt quay.”

“Nhờ ơn bệ hạ, cuối cùng ta cũng được nghỉ ngơi.”

Lộ Uyên nói xong liền kéo ta chuẩn bị rời đi, từ đầu đến cuối đều không nhìn đến người khác.

Mọi người đều như hóa đá.

Biểu tỷ khẽ mở miệng, sững sờ nhìn chúng ta.

Tam công chúa phản ứng lại, tức giận giậm chân:

“Lộ tướng quân, ngài dừng lại!”

“Ngài sao vậy? Nếu ngài làm chuyện này trước mặt Thanh Nhan tỷ, không sợ làm tỷ ấy tổn thương sao?"

Mặt biểu tỷ tái mét, từng giọt nước mắt lăn dài trên má:

“Lộ Uyên, huynh thật sự hận ta như vậy sao? Huynh sao lại tuyệt tình với ta như vậy? Huynh còn giả vờ như không quen biết ta?”

Biểu tỷ khóc lóc thảm thiết, những người khác cũng tràn đầy phẫn nộ:

“Tô Thục chẳng qua chỉ là thế thân. Tại sao ngài lại cố tình lợi dụng cô ta để chọc tức Diệp tỷ? Lộ tướng quân, trong lòng Diệp tỷ cũng chỉ có ngài, ngài nên giải thích rõ ràng đi.”

Nghe bọn họ nói, ta thật cảm động a~~

Tuy nhiên, ta cũng bắt đầu nghi ngờ.

Có thật giữa họ không có quan hệ hay quá khứ như Lộ Uyên đã nói?

Ta thoáng chần chừ rồi vùng ra khỏi tay Lộ Uyên.

Lộ Uyên một mặt vội vàng kéo tay ta lại, mặc khác tức giận:

“Diệp Thanh Nhan, cô bị điên rồi à? Trong người có bệnh thì đi chữa đi, ở đây khóc lóc cái gì? Cũng đừng làm phiền ta, ta đã nói là không quen biết cô mà!”

“Công chúa, còn người nữa, cô ta đã điên rồi, người cũng điên theo sao, hợp tác diễn kịch với cô ta, nếu người yêu thích diễn kịch, ta liền xin bệ hạ dựng sân khấu lớn cho người biểu diễn!”

Thân hình Lộ Uyên cao lớn, mặc quân trang, ngày thường đã toát ra vẻ nghiêm nghị, rất nhiều người vừa nhìn đến liền cảm thấy kinh hãi.

Bây giờ, trong cơn thịnh nộ, huynh ấy không nương tình chửi mắng biểu tỷ và công chúa, làm cho mọi người ở đây đều sợ hãi.

15.

Sắc mặt Lộ Uyên tối sầm, tức giận kéo ta đi, sau lưng truyền đến tiếng nói tuyệt vọng của biểu tỷ:

“Lộ Uyên…”

“Huynh đừng đối xử với ta như vậy.”

“Ta biết, huynh sẽ không nỡ làm ta phải đau lòng mà!”

Biểu tỷ leo lên lan can của đình viện, đối mặt với chúng ta, hai tay tỷ ấy dang rộng và cả người ngả về phía sau.

Mọi người sợ hãi hét lên, tam công chúa chạy đến ôm và cố gắng kéo tay biểu tỷ:

“Thanh Nhan tỷ, đừng nhảy, hồ này rất sâu!”

Diệp Thanh Nhan điên rồi!

Ta vội nắm lấy tay Lộ Uyên, hai người cùng quay sang nhìn tỷ ấy.

Biểu tỷ nhìn chằm chằm vào Lộ Uyên, mái tóc đen mượt của tỷ ấy bị gió thổi tung, làn váy bay phấp phới, nụ cười càng hiện lên sự thê lương:

“Lộ Uyên….”

Biểu tỷ từ từ ngã ra sau rồi rơi xuống hồ.

Mọi người nhìn chằm chằm Lộ Uyên.

Tam công chúa lo lắng đến đỏ cả mắt:

“Mau cứu người, mau cứu người, Lộ Uyên, bản công chúa ra lệnh cho ngài. Nhanh lên!”

Đáp lại là sự im lặng, mọi người nín thở chờ đợi.

Tam công chúa càng hoảng hốt hơn, toang định nhảy xuống hồ.

Không đợi cô ấy nhảy xuống, Lộ Uyên buông tay ta ra, nhảy xuống trước.

Trái tim ta như bị ai đó bóp nghẹt.

Vì vậy, họ thực sự biết nhau, và Lộ Uyên đã lừa gạt ta?

Ta không phải là duy nhất, không phải tình yêu của huynh ấy chỉ dành cho ta, huynh ấy đối xử với ta như vậy, chỉ vì muốn chọc giận biểu tỷ thôi sao?

Ta ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, lòng bàn tay trống rỗng, có gió luồn qua kẽ tay, ta nắm chặt lòng bàn tay, nhưng bên trong lại chẳng có gì.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lộ Uyên nhảy lên, một tay nắm chặt lan can của đình viện, gần như nghiêng người ra phía hồ, sau đó với một tay còn lại - nắm lấy tóc của biểu tỷ, kéo tỷ ấy như một con mèo, nhấc lên khỏi mặt nước.

Cảnh này…. Thật khó để diễn tả.

Nếu muốn nói huynh ấy không có tình cảm với biểu tỷ, vừa rồi lại vội vàng nhảy xuống, trông huynh ấy cũng khá sốt ruột.

Nếu có tình cảm, tại sao huynh ấy lại chọn cách mang người lên như vậy?

Biểu cảm của mọi người khá phức tạp.

16.

Lộ Uyên nhấc biểu tỷ lên khỏi mặt nước, tiếp đó nâng cổ áo của tỷ ấy lên, dùng lực thật mạnh ném tỷ ấy trực tiếp xuống đất.

Ta thấy cơ thể của biểu tỷ khẽ run lên.

Sau khi xong việc, vẻ mặt huynh ấy hiện lên sự chán ghét, nhanh chóng phủi tay như đụng phải thứ d.ơ b.ẩ.n.

Lộ Uyên nhìn xuống quần áo của mình và thở phào nhẹ nhõm:

“May quá, ta không bị ướt đồ."

“Tô Thục, chúng ta đi ăn vịt quay.”

??????

Người bình thường nào có tâm trạng đi ăn vịt quay vào lúc này?

Biểu tỷ nằm trên mặt đất và bật khóc:

“Lộ Uyên, ta biết huynh sẽ không nỡ bỏ mặt ta!”

Mọi người vây quanh biểu tỷ và an ủi, Lộ Uyên ôm ta, rời khỏi đám đông:

“Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm!”

“Quân lương đã bị kẹt ở kinh thành hơn một tháng, người trong quân doanh nói cho ta biết tất cả đều do tể tướng."

“Lão khốn đó, hôm nay ta cứu con gái của ông ta, ta xem ông ta giải quyết chuyện này như thế nào!”

“Nàng đó, đừng nghĩ lung tung. Trong lòng ta chỉ có mình nàng!”

Lộ Uyên đắc thắng.

Ta dở khóc dở cười, trong lòng suy nghĩ miên man.

Không lâu sau khi trở về nhà để thay quần áo, Lưu Tinh lập tức đến bẩm báo:

“Tướng quân, Diệp tể tướng mời người đến Diệp phủ một chuyến.”

“Diệp tể tướng thật biết báo đáp ân tình, quân lương nhanh chóng sẽ được thông qua!”

Lộ Uyên hưng phấn vỗ tay, từ trên ghế đứng lên.

“Ta lập tức qua đó.”

“Tô Thục, chúng ta cùng nhau đi đi, trước tiên đi Thuận Đức lầu ăn vịt quay trước, sau đó sang Diệp phủ, hai chỗ đó cũng không cách xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.