THIỆU HOA

Chương 3: Phần 3




9.

Cả ngày hôm ấy, ta như người trên mây, cuối cùng đợi đến đêm Lộ Uyên mới về.

Huynh ấy vừa tắm xong, chỉ mặc độc một chiếc áo ngoài màu trắng, đang lấy chăn gối từ trên giường xuống, khéo léo trải ra sàn nhà.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, trằn trọc nằm trên giường, sau đó quyết định lấy hết can đảm hỏi thẳng huynh ấy:

“Lộ Uyên, sáng nay ta thấy huynh và biểu tỷ gặp nhau ở ngõ Thúy Ngọc Hoa.”

Lộ Uyên sửng sốt một lúc, chợt hiểu ra, vỗ đầu nói:

“A, cô nương kia là biểu tỷ của nàng?”

“Biểu tỷ của nàng có bệnh, sao đi ra ngoài mà lại không có ai đi theo?”

Lộ Uyên nói vài câu, như thể huynh ấy hoàn toàn không biết biểu tỷ, ta càng nghe càng thấy rối:

“Biểu tỷ của ta là Diệp Thanh Nhan, đệ nhất tài nữ ở kinh thành, huynh không quen biết tỷ ấy sao?”

Lộ Uyên cười khẩy:

“Đệ nhất mỹ nhân gì chứ, Tô Thục, nàng so với cô ta thì đẹp hơn nhiều.”

“Ta ở biên cương chinh chiến nhiều năm, sao có thể quen biết biểu tỷ của nàng?”

Giọng điệu và biểu cảm của Lộ Uyên thực sự không giống như đang nói dối, ta càng khó hiểu, vì vậy chỉ có thể nói ra tất cả mọi chuyện.

“Huynh thích thầm biểu tỷ trong nhiều năm, cả kinh thành ai cũng biết, vậy tại sao, huynh lại không biết tỷ ấy?"

Lộ Uyên liền trở nên nóng nảy:

“Mẹ kiếp, ta làm sao biết người họ Diệp kia ở đâu ra? Ai bịa ra tin đồn này? Ngày mai ta sẽ sai quân binh đến gông cổ hắn lại!”

“Huynh nói dối! Huynh không quen biết tỷ ấy, sao lại biết tỷ ấy thích ăn món gì?”

Lộ Uyên gãi đầu:

“Ý của nàng là Hương Mãn lầu? Ta nghe nói các cô nương trong thành đều thích đồ ăn ở đó, nên để cho Lưu Tinh chọn ngẫu nhiên, chuyện này cùng Diệp tiểu thư có quan hệ gì?”

Ta vẫn không tin:

“Vậy khi huynh trở về kinh, tại sao ở trước mặt mọi người lại ném ngọc bội vào người tỷ ấy?”

Lộ Uyên sửng sốt:

“Vậy là cô ta….”

Một lúc sau, khuôn mặt tuấn tú của huynh ấy từng chút ửng hồng, ngập ngừng không nói nên lời.

Huynh ấy vậy mà lại xấu hổ!

Lòng ta chua xót, liền cười gượng:

“Lộ tướng quân, người trong kinh thành đều biết quá khứ của huynh, ta cũng không có so đo, huynh làm sao có thể bịa chuyện gạt ta như vậy?”

Ta lật người nằm xuống, trùm chăn kín đầu, cổ họng như bị ai bóp chặt:

“Haizz quên đi, ta ngủ trước đây.”

Mắt ta hơi ươn ướt, thầm hận chính mình cứ cố chấp muốn hỏi.

Tô Thục, ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình? Ngươi không có tư cách gì để mà ghen tuông? Phải nhớ kỹ!

Huynh ấy muốn cùng ngươi chung sống hòa thuận, mới có mấy ngày, ngươi đã không chịu được, làm mình làm mẩy, giống như một chú hề, bảo sao người khác không cười chê ngươi.

Tô Thục, ngươi thật đáng đời!

10.

Một lúc sau, ta cảm thấy có ai đó đang kéo chăn ra, liền vội vàng nhắm mắt lại.

“Tô Thục, ta nói cho nàng nghe sự thật, nàng đừng cười ta.”

Lộ Uyên ngồi ở mép giường, nghiêng đầu không dám nhìn thẳng vào mắt ta.

“Ta vừa từ chiến trường về, đầu óc căng thẳng. Hôm đó nắng gắt quá. Trên đầu cô nương kia lại đầy trâm cài, toàn là vàng bạc, phát ra ánh sáng lấp lánh. Ta cứ tưởng có ai ám sát ta.”

“Ta liền nhanh nhảu ném ngọc bội kia ra, lúc bình tĩnh lại mới phát hiện là ở kinh thành, người kia hóa ra là một cô nương."

“Ta vội vàng thu lại lực tay, từ góc độ của người khác nhìn thấy, giống như là ta đang ném ngọc bội.”

Sợ ta không tin, Lộ Uyên giơ tay lên thề:

“Ngay cả mặt mũi cô nương đó như thế nào ta cũng không nhìn rõ, làm sao có thể thích cô ta được? Tô Thục, ta xin thề, ta thật sự không biết cô ta.”

Lộ Uyên mắt kiếm thanh mảnh thâm thúy, con ngươi như ngọc sáng ngời, nghiêm túc nhìn ta.

Ta phát ngốc luôn rồi.

Ta đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng thực sự không ngờ lại có chuyện như vậy, thật nực cười, ta không muốn tin nhưng sự vui vẻ đều đã hiện lên trên mặt.

Thấy ta không nói gì, Lộ Uyên thở dài, uất ức muốn nằm rạp xuống sàn, ta nghiến răng đưa tay nắm lấy ống tay áo của huynh ấy:

“Huynh không thích biểu tỷ, vậy người huynh thích có phải là ta?”

Câu hỏi này thực sự táo bạo, khi vừa nói xong, ta đã hối hận.

Ta vội buông tay, quay đầu không dám nhìn huynh ấy, tim đập thình thịch như muốn nổ tung, mặt đỏ đến sắp bốc hơi.

Ta ước gì có sẵn cái lỗ để mình chui xuống.

Ta đang làm cái quái gì thế này? Ta cảm thấy mọi điều mình nói và làm tối nay dường như hoàn toàn mất kiểm soát.

Lộ Uyên sắc mặt cũng đỏ lên, huynh ấy hơi mấp máy môi, sau đó mím chặt, lặp lại mấy lần, cuối cùng phát ra âm thanh trầm thấp “Ừm” một tiếng.

Nói xong Lộ Uyên xoay người hoảng sợ bỏ đi, hơi thở gấp gáp, bước chân hỗn loạn, chân trái vấp chân phải, xấu hổ ngã vào trong chăn trên sàn nhà.

Ta chưa từng thấy Lộ Uyên hoảng sợ như thế bao giờ, không thể nhịn được phát ra tiếng cười “Haha”, sự xấu hổ và căng thẳng trong lòng ta đều theo gió cuốn đi mất.

“Nàng là mèo con ngốc!”

Lộ Uyên ngồi trên sàn, quay lưng về phía ta, vành tai trắng như ngọc của huynh ấy đỏ như quả đào.

“Vậy là huynh không cưới ta chỉ vì ta trông giống biểu tỷ?”

Lộ Uyên cười nhạt:

“Tô Thục, ta còn không nhớ rõ mặt mũi của cô ta nữa.”

Bọn ta trò chuyện rất lâu, bất kể ta hỏi gì, Lộ Uyên đều trả lời một cách thành thật, có cơ sở và không hề có chút phòng bị gì với ta.

Không biết trôi qua bao lâu, trời đã khuya, ngọn nến trên bàn đang cháy, tiếng bấc phát ra âm thanh giòn giã.

Ta sờ đuôi tóc, lấy ngón tay trỏ quấn lọn tóc dài của mình nghịch nghịch, giọng nhỏ nhẹ kêu:

“Lộ Uyên, dưới sàn đất lạnh, huynh mau lên giường ngủ đi.”

Ta nói xong, huynh ấy không nhúc nhích.

Ta xấu hổ và bực mình:

“Huynh có nghe ta nói không? Nếu không thì quên đi!”

Ta giận dữ nằm xuống, quay lưng về phía Lộ Uyên.

Không lâu sao, một cơ thể rắn chắc và nóng bỏng dán sau lưng ta:

“Tô Thục…”

Giọng Lộ Uyên tràn đầy quyến rũ và đè nén, hô hấp của ta cũng dần trở nên rối loạn, đầu óc trống rỗng, chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm chuông gió hình con dơi treo ở góc giường.

Ngoài sân mưa rơi lất phất, nhánh hoa mộc lan theo gió đong đưa. Trong phòng, chuông gió con dơi gần như rung rinh suốt đêm.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta nghĩ, ngày mai sẽ thay một sợi dây thừng cho nó, trông nó không chắc chắn lắm.

11.

Ngày hôm sau, ta ngủ cho đến khi giữa trưa, khi ta thức dậy, thắt lưng vẫn đau như sắp gãy. Trong khi dọn giường ngủ, Linh Nhi không nhịn được mà cảm thán:

“Muội vốn cho rằng cô gia là người nho nhã, nhưng hiện tại xem ra người luyện võ thật là thô bạo, mười phần mạnh mẽ a.”

“Linh Nhi, muội đừng chọc ta!”

Ta ngoài mặt quở trách Linh Nhi, nhưng sự vui vẻ đều hiện hết lên mặt, lông mày và mắt ta cong lên, khóe miệng không thể kìm nén được nụ cười.

Ta vươn tay mở cửa sổ, bên ngoài có một đóa mộc lan đang bay trong gió, đột nhiên ta cảm thấy không khí rất thơm, gió cũng ấm áp, tất cả màu sắc đều rực rỡ lạ thường.

Lộ Uyên nói rằng huynh ấy đã để ý đến ta từ lâu.

Huynh ấy kể rằng khi huynh ấy mười ba tuổi, nhìn thấy ta thả diều giấy ở ngoại ô, lúc đó ta mặc một chiếc váy màu xanh lá, nhìn chẳng khác gì một bó cần tây.

“Rau cần tây sao?”

Ta dở khóc dở cười.

Lộ Uyên gật đầu và nắm tay ta:

“Mười tuổi ta cùng cha bị đầy đến biên cương, bị giam cầm ba năm, vùng đất khô cằn phía Bắc đâu đâu cũng toàn là đất cát, quanh năm không có màu xanh, ta thật sự rất muốn nhìn thấy màu xanh, muốn ăn thật nhiều rau xanh.”

Huynh ấy nhìn ta đến ngẩn người, đến mấy người bên cạnh cũng chọc ghẹo huynh ấy:

“Lộ tiểu đệ, đệ đang nhìn cô nương nào vậy? Nhìn đến cả người đều bất động.”

Những người khác nhìn theo ánh mắt của huynh ấy và gật đầu hiểu ý:

“Đó là Diệp tiểu thư, Lộ tiểu đệ thật có mắt thẩm mỹ, Diệp tiểu thư là đệ nhất tài nữ kinh thành.”

Ta và biểu tỷ thường cùng nhau đi chơi, tỷ ấy đi đâu ta theo đó, ta vĩnh viễn chỉ làm phông nền để tôn lên tỷ ấy, một phông nền không dễ nhìn thấy. Nhưng lần đó trong đám đông, Lộ Uyên nhìn một cái liền để ý tới ta.

Huynh ấy không nhìn biểu tỷ, trong mắt huynh ấy chỉ có ta.

Ban đầu là ta, sau này cũng sẽ như vậy.

Không phải là thế thân của ai đó, không phải chỉ là tình yêu ban sơ chớm nở, mà là tình yêu khắc cốt ghi tâm, khao khát yêu và được yêu, không bao giờ quên.

Ta hạnh phúc đến muốn bay lên.

12.

Vài ngày nữa lại trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến lúc vào cung.

Ở yến tiệc trong ngự hoa viên, trước mặt rất nhiều người, hoàng hậu gọi ta vào cung một mình, ban cho ta rất nhiều phần thưởng.

“Mẫu hậu thật là thiên vị, con đã ba lần cầu xin người ban thưởng cho con vòng ngọc hổ phách này rồi, hôm nay người thế nào mà hào phóng như vậy, con cũng muốn cái vòng ngọc đó?”

Tam công chúa ôm cánh tay hoàng hậu làm nũng, hoàng hậu xoa đầu công chúa:

“Đứa nhỏ này, có thứ tốt đẹp gì trong cung mà không bị con phá hỏng? Chiếc vòng ngọc này, Lộ tướng quân đã vất vả như vậy, Tô Thục xứng đáng được thưởng.”

Tam công chúa hừ lạnh một tiếng, không thể tin nói:

“Mẫu hậu, nếu muốn làm Lộ tướng quân vui vẻ, vậy thì thưởng nhầm người rồi, ai chẳng biết Tô Thục chỉ là thế thân, người mà Lộ tướng quân thật sự thích chính là Thanh Nhan tỷ, sao người không thưởng? Tỷ ấy rất hợp với chiếc vòng tay này, chỉ có vẻ đẹp của tỷ ấy mới có thể sánh được với nó.”

Tam công chúa từ nhỏ đã được nuông chiều, tuổi vẫn còn nhỏ, tự nhiên sẽ có nhiều người quan tâm tới nàng.

Vừa nói dứt lời, trong đại sảnh tất cả mọi người đều yên lặng, cố ý chuyển đề tài, giả vờ như không nghe thấy.

Diệp Thanh Nhan cũng che miệng cười nói:

“Tam công chúa, bọn họ đều đã kết hôn, thích hay không cũng không sao, xin người đừng nói như vậy.”

Sau khi yến tiệc kết thúc, tam công chúa mời mọi người đi thăm vườn ngự uyển, trong vườn có một hồ sen lớn, trong đó có mấy đàn cá đang tung tăng bơi lội, tam công chúa bảo cung nữ chuẩn bị ít trái cây và bánh ngọt mang đến đình viện.

Một nhóm đều là nữ nhân, do công chúa đứng đầu, không ngừng nói về Lộ Uyên và Diệp Thanh Nhan.

Diệp Thanh Nhan tự mãn, nhưng tỷ ấy lại bày ra vẻ yếu đuối, hỏi thăm ta:

“Tô Thục, Lộ tướng quân đối xử với muội như thế nào?”

Ta gật đầu, chưa kịp nói thì tam công chúa đã cắt ngang:

“Tỷ không biết về Lộ tướng quân sao? Ngài ấy lạnh lùng như một tảng băng, không cười với ai, chỉ khi nhìn thấy tỷ mới thấy ngài ấy khác hẳn. Bây giờ ngày ấy thành thân với người mà mình không thích, sao ngài ấy còn có thể vui vẻ được chứ?”

“Thật sao? Tô Thục, huynh ấy đối với muội rất lạnh nhạt sao?”

Diệp Thanh Nhan nghiêm mặt ôm vai ta.

“Muội là biểu muội của ta, huynh ấy nếu như đối với muội không tốt, liền nói cho ta biết, ta sẽ cho huynh ấy một bài học!”

Thầm nghĩ lại, nếu như ta và Lộ Uyên không thổ lộ tình cảm với nhau, e rằng sẽ lại bị biểu tỷ lừa gạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.