1.
“Một chải tới đuôi, tình duyên hảo hợp, hai chải tới đuôi, răng long đầu bạc, ba chải tới đuôi, con cháu đầy đàn.”
Hỷ nương đứng sau lưng ta, vừa chải tóc, vừa khen ngợi:
“Tô tiểu thư, người thật sự rất đẹp, so với đệ nhất tài nữ kinh thành – Diệp tiểu thư lại có nhiều nét giống nhau.”
Mấy tỷ muội đứng cạnh xem lễ hỉ, nghe câu nói đó thì phá cười lên:
“Đương nhiên, nếu không sao Lộ tướng quân lại cầu hôn với muội ấy?”
“Đúng vậy, Lộ tướng quân là người si tình, ngài ấy thích thầm Diệp tỷ đã lâu, không lấy được tỷ ấy nên lấy người gần giống tỷ ấy cũng không sao.”
“Cho nên, Lộ tướng quân là đang xem Tô muội như là thế thân cho Diệp tỷ a? Ôi Tô Thục, muội sẽ không tức giận chứ?"
“Có gì đâu mà tức giận, muội giống Diệp tỷ mấy phần cũng coi như là may mắn của muội, có đúng không?”
Nghe bọn họ bàn tán xôn xao, ta đang soi gương liền nhếch môi lên, cười cười:
“Không sao, muội không để bụng.”
Nhiều năm qua, ta đã quen với những điều đó....
Mặc dù nương ta và nương của Diệp Thanh Nhan là tỷ muội ruột, nhưng cha tỷ ấy là tể tướng trong triều, còn cha ta chỉ là một quan tứ phẩm. Địa vị cũng có sự chênh lệch rất lớn.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều xoay quanh Diệp Thanh Nhan, những gì tốt đẹp, ưu tú nhất, kể cả những công tử trẻ tuổi trong thành đều thầm thương trộm nhớ tỷ ấy.
Lộ Uyên là một ví dụ, huynh ấy đã thích thầm Diệp Thanh Nhan từ cái nhìn đầu tiên vào năm 13 tuổi, không phải biểu tỷ thì không thành thân.
Ba năm trước, huynh ấy thắng trận trở về, được dân chúng hò reo ở hai bên đường vào thành Trường An. Lộ Uyên ngồi trên lưng ngựa, thoáng thấy mặt Diệp Thanh Nhan, liền cởi bỏ ngọc bội bên hông, ném vào trong ngực biểu tỷ trước mặt mọi người.
Hai người bọn họ, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, chuyện của bọn họ được mọi người khen ngợi. Nhưng đáng tiếc, hai nhà của họ: một nhà quan văn, một nhà quan võ, hoàng thượng sẽ không khoanh tay đứng nhìn hôn sự này diễn ra.
Cho nên, hôn sự này rơi xuống đầu ta.
2.
Sau khi được búi tóc xong, Hỷ nương đang định lấy khăn đỏ trùm lên đầu ta thì Diệp Thanh Nhan xuất hiện, nắm lấy tay ta:
“Tô Thục, Lộ Uyên thích thầm ta bảy năm, nể mặt ta, sau này huynh ấy sẽ đối xử tốt với muội, muội đừng lo.”
Ta sửng sốt, trong lòng chua xót không nói nên lời, đang lúc không biết trả lời thế nào thì biểu tỷ đột nhiên bóp chặt mu bàn tay ta, cười toe toét nói:
“Nếu huynh ấy dám khi dễ muội, nói cho ta biết, ta sẽ giáo huấn huynh ấy.”
…………...
Bọn tỷ muội được dịp, lại sôi nổi bàn tán:
“Diệp tỷ, nếu là tỷ mở miệng, thì Lộ tướng quân sẽ nghe lời.”
“Ha ha, tỷ đi tìm huynh ấy nói chuyện, huynh ấy nhất định vô cùng vui mừng.”
Diệp Thanh Nhan giả vờ xấu hổ, ngắt lời bọn họ:
“Hôm nay là ngày đại hỷ của Tô muội, có gì mà vui mừng hơn?”
“Bất quá, huynh ấy luôn nghe lời ta, ta chỉ hướng đông, huynh ấy còn không dám đi hướng tây.”
Mọi người cười đùa, đem khăn đỏ trùm lên đầu ta, Diệp Thanh Nhan ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay ta, nhân cơ hội ghé sát vành tai thì thầm điều gì đó.
Bằng một giọng nói dịu dàng, nhưng mỗi chữ mà tỷ ấy nói ra đều khiến ta run rẩy, trong lòng tràn đầy sự chua xót.
“Tô Thục, ngươi gả cho Lộ Uyên cũng chỉ là hữu danh vô thực, trong vòng một năm, ngươi không được cùng huynh ấy viên phòng.”
Ta lo lắng đưa tay giấu dưới váy, những gì hiện ra trước mắt đều là kí ức lúc nhỏ.
Mọi người đều nói rằng Diệp Thanh Nhan hào phóng khoan dung, có tấm lòng thiện lương của bồ tát, nhưng chỉ có ta mới biết tỷ ấy độc đoán thế nào. Ngay cả khi đó là thứ tỷ ấy không muốn, sau khi ban tặng cho ta, đều phải theo sở thích của tỷ ấy.
Khi còn nhỏ, biểu tỷ có một con mèo Ba Tư rất dễ thương, nhưng nương của tỷ ấy lại dị ứng với lông mèo nên không cho phép nuôi thêm một con mèo nào nữa. Diệp Thanh Nhan chỉ có thể đưa nó cho ta, ta đã nuôi nó một năm. Khi đến nhà ta chơi, tỷ ấy ngồi xổm xuống trêu chọc con mèo, nhưng bị phớt lờ, con mèo sau đó lại nhảy vào vòng tay ta.
Diệp Thanh Nhan đột nhiên thay đổi sắc mặt:
“Dã thú chính là dã thú, đối xử với nó tốt một chút, liền bày ra vẻ không biết trời cao đất dày!”
Vừa nói, tỷ ấy vừa bảo nha hoàn bên cạnh nhấc con mèo lên và ném nó xuống đất.
Mèo con một giây trước còn dễ thương mềm mại lập tức biến thành một vũng máu thịt, làm ta sợ đến mức hét lên rồi òa khóc.
“Nếu muội chống đối với ta cũng sẽ như vậy, Tô Thục…”
Diệp Thanh Nhan vỗ vai ta đe dọa.
Lộ Uyên cũng chỉ như là con mèo của tỷ ấy, ngay cả khi ta thành thân với huynh ấy, cũng chỉ là hữu danh vô thực.
3.
Thủ đoạn của Diệp Thanh Nhan quả thật đáng sợ, nhưng trong đêm tân hôn, ta có lý do chính đáng gì để từ chối Lộ Uyên?
Dọc đường ta bắt đầu suy nghĩ, cảm thấy mình có chút thông minh, Lộ Uyên một lòng với Diệp Thanh Nhan, có lẽ huynh ấy sẽ không thích chạm vào người ta, hoặc cũng có thể, thỏa thuận một năm vốn là do bọn họ lập ra?
Sau khi nghĩ những điều đó, hôn lễ phức tạp cũng đã kết thúc, ta đang ngồi trong phòng tân hôn, lo lắng sờ gấu váy.
…………….
Lộ Uyên nâng khăn trùm đầu màu đỏ của ta lên, khiến ta ngước lên nhìn thẳng vào mặt huynh ấy.
Dưới ánh nến, là một khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt tinh, nhìn như tượng tạc, đẹp đến nao lòng.
Thảo nào Diệp Thanh Nhan có tính chiếm hữu huynh ấy như vậy, ta chỉ liếc huynh ấy một cái rồi vội cúi đầu xuống.
Có một tràng cười trong trẻo trên đỉnh đầu, giọng hơi hơi say:
“Tô Thục, nàng thật đẹp.”
Lộ Uyên ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay ta.
Đôi bàn tay rắn rỏi và mạnh mẽ với những đốt ngón tay mảnh khảnh luồn vào từng ngón tay mềm mại của ta và siết chặt chúng lại, ta chợt đỏ mặt:
“Lộ, Lộ Uyên…”
Mọi thứ hình như có gì đó không ổn, tại sao huynh ấy lại nắm tay ta?
“Đừng gọi ta như vậy, gọi là phu quân đi.”
Thanh âm của Lộ Uyên đột nhiên trở nên khàn khàn, huynh ấy tiến lại gần hơn và vòng tay qua vai ta.
Đầu óc ta trống rỗng, vừa xấu hổ vừa tức giận, đồng thời cũng thấy ghê tởm.
Lộ Uyên một lòng với Diệp Thanh Nhan, bây giờ lại xem ta như người thế thân, sao có thể ngang nhiên làm ra những hành động này? Đàn ông đúng là không có chuyện gì tốt đẹp.
Ta lạnh lùng hất tay huynh ấy ra:
“Đừng chạm vào ta.”
Nụ cười của Lộ Uyên trong nháy mắt cứng đờ, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm ta, không có tức giận, chỉ có hoang mang cùng khó hiểu:
“Có chuyện gì vậy?”
Ta mím chặt môi không nói gì, nét ửng hồng trên mặt Lộ Uyên dần biến mất, huynh ấy nắm chặt tay ta, giọng nói run rẩy:
“Tô Thục, nàng không muốn gả cho ta sao?”
4.
Ta nhìn thẳng vào mắt huynh ấy:
“Ừ, ta không muốn.”
Ta không muốn đeo đồ trang sức mà Diệp Thanh Nhan đã sử dụng, không muốn mặc quần áo mà tỷ ấy không thích nên mới tặng cho ta, càng không muốn một nam nhân trong lòng chỉ có tỷ ấy.
Ta không phải thế thân, không phải công cụ để hai người họ chứng minh tình cảm, ta cũng có lòng tự trọng của mình.
Dù không có quyền phản đối hôn sự này nhưng ít nhất ta có thể lựa chọn cách chung sống mà mình mong muốn.
Lộ Uyên sửng sốt.
Một lúc sau, ngay khi ta nghĩ rằng huynh ấy sẽ nổi giận, huynh ấy đột nhiên nở một nụ cười gượng gạo rồi thở dài:
“Xin lỗi, ta thật thất lễ.”
“Nàng ngủ sớm đi.”
Lộ Uyên lấy chăn ra khỏi giường, trải nó trên mặt đất và nằm xuống quay lưng lại với ta.
………….
Sau một đêm yên tĩnh, ngày hôm sau, cơn say tan biến, Lộ Uyên lại trở về là một vị tướng quân mặt lạnh. Với vẻ mặt tỉnh táo, huynh ấy thu dọn chăn gối, thay quần áo và không nói một lời nào với ta.
Khi hai chúng ta đến dâng trà, Lộ Uyên vẫn ủ rũ, quai hàm nghiến chặt.
Thấy vậy, Lữ Hầu đại nhân tức giận đặt mạnh chén trà xuống bàn:
“Nhìn xem, lại là cái mặt quan tài này!”
“Vị con dâu này chính là ngươi một hai đòi cưới, trên mặt ngay cả nụ cười cũng không có! Ngươi không sợ dọa người sao? Coi chừng dọa tới con dâu của ta chạy mất!”
Lữ Hầu đại nhân phồng râu trừng mắt, ta giật mình, ông ấy liền vội làm mặt tươi cười hòa giải:
“Tô Thục, con đừng sợ, tên tiểu tử này chính là như vậy, luôn mang theo bộ mặt ngàn năm băng giá, kỳ thật trong lòng nó rất thích con…”
“Cha, cha uống trà xong chưa? Con lên triều đây.”
Lộ Uyên cắt ngang cuộc trò chuyện, điều này làm cho ông ấy có chút khó chịu:
“Hoàng thượng không phải cho ngươi nghỉ ba ngày sao? Ngươi lên triều làm gì?”
“Chuyện quân lương còn chưa giải quyết xong, con làm sao còn có thời gian nghỉ ngơi?”
Lộ Uyên hờ hững liếc ta một cái:
“Ta cho người dẫn nàng đi xem một vòng quanh nhà, nếu ở nhà buồn chán, có thể ra ngoài dạo phố, ta sẽ cho người đi cùng. Còn nữa, ta liền sai Lưu Tinh mang tiền đến cho nàng”