Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 64




Thời điểm sau cùng lúc tỉnh lại, Tề Thiên Dương hận không thể giơ ngón giữa lên trời, con mẹ nó đúng là người tốt không được báo đáp mà!

Thiếu niên trên giường vốn có sắc mặt trắng bệch, hơi thở phù phiếm, sau khi ý thức hoàn toàn bị nuốt trọn, dưới tình huống là thế mà sắc mặt tự nhiên lại dần dần chuyển tốt.

Chẳng mấy chốc, thân thể Tề Thiên Dương đã khôi phục non nửa, không còn là bộ dáng khốn khổ dạo chơi bên bờ sinh tử như trước.

Hai người cứ lẳng lặng nằm song song nhau như thế, tựa như quay về hình thái sinh mệnh ban đầu, gắn bó cùng một giuộc, chỉ còn đối phương.

Lần thứ hai Tề Thiên Dương thanh tỉnh đã là mấy tháng sau, mở mắt ra là nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, vẻ nóng rực trong mắt người nọ cũng rất quen thuộc, cậu có hơi đau đầu, lại là Cố Thiên Hàn.

Tuy rằng sự thật chứng minh lúc trước cậu đã nghĩ sai, Cố Thiên Hàn không phải người đồng tính, là ánh mắt hắn không tốt, cộng thêm bệnh cản trở giao tiếp, nhưng dù cho không nghĩ sai đi chăng nữa, vẻ mặt như thế làm cho người ta cảm thấy áp lực như núi đè đó biết không!

Thấy cậu tỉnh lại, Cố Thiên Hàn nhẹ giọng nói: “Trước tiên đừng nói gì cả.” Với xuống lấy cái siêu đặt trước giường, rót cho cậu một chén nước, động tác thành thạo đút cậu uống nước.

Cuống họng khó chịu, Tề Thiên Dương liên tục uống liền hai chén mới dừng lại, ngắm nhìn bốn phía, không thấy Sở Hàn Phi, ngẩn người, hỏi: “Cố huynh, người bên cạnh ta đâu rồi?”

“Thương tích của hắn khá nặng, nằm chung với ngươi chỉ càng nặng thêm,’ Biểu tình Cố Thiên Hàn không một chút khác thường, trông như hoàn toàn vì nghĩ cho Tề Thiên Dương: “Ta đã sai khiêng hắn về nơi ban đầu của hắn rồi, như thế hai người các ngươi mới nhanh khỏi hơn một chút.”

Tề Thiên Dương không hiểu bệnh lý, nghe vậy cũng không nói gì thêm, bắt chuyện với Cố Thiên Hàn: “Thương tích của ta nặng như vậy, lần này đã phiền Cố huynh rồi?”

Cố Thiên Hàn cười nhàn nhạt, “Đâu có, chẳng qua ta chỉ phối ra phương thuốc, luyện vài lô đan dược, là pháp bảo bản mạng của Thiên Dương cao cường, chữa trị thân thể Thiên Dương suốt, hôm nay cũng gần như khỏi toàn bộ rồi.”

Tề Thiên Dương lúc này mới nhớ tới cái pháp bảo bản mạng có giá trị tồn tại cực thấp kia, vén chăn lên nhìn một chút, quả nhiên giường dưới thân đã đổi thành Lăng Vân Bích, mặt trên có vầng sáng lưu chuyển, trông rất đẹp mắt.

Biết mình không chết được, Tề Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm, mặc niệm trong lòng: cảm ơn, huynh đệ.

Lăng Vân Bích hừ nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng đáp lại.

Mặc dù không phát huy nhiều chỗ có ích, nhưng tin tức Cố Thiên Hàn mang đến lại rất tốt, hắn nói thương tích trên mặt Ninh Lạc đã khá hơn nhiều, bây giờ đã kết vảy, bước này đã là giai đoạn cuối, chờ chỗ vảy đó bóc ra, lấy bản lĩnh của giới tu chân, muốn xóa một vết sẹo nho nhỏ đi quả thực dễ như trở bàn tay.

Tề Thiên Dương đang cao hứng, bỗng nhiên thấy Cố Thiên Hàn móc ra từ trong tay áo một khối đá bám đầy bụi, hai mắt cậu khẽ trợn lên, đây, đây không phải mảnh vỡ của Càn Khôn Đồ hay sao?

Cố Thiên Hàn không phải người biết quan sát sắc mặt, nên chẳng hề để ý vẻ mặt Tề Thiên Dương, cười nói, “Đây là Ninh huynh nhờ ta giao cho Thiên Dương, hắn nói muốn đa tạ ân tình của Thiên Dương với muội muội hắn.”

Nói thật ra, Cố Thiên Hàn cũng nhìn Ninh Hiên Nhiên bằng cặp mắt khác xưa, nếu đều là kí chủ tiên khí, thì ắt phải biết khối đá bám đầy bụi không bắt mắt này là gì, thế mà hắn ta lại có thể đưa ra không chớp mắt lấy một cái, quyết đoán như vậy, trong thiên hạ có mấy ai?

Cầm mảnh vỡ Càn Khôn Đồ trong tay, khóe miệng Tề Thiên Dương co quắp, trong cốt truyện Sở Hàn Phi quả thực phải dùng hết mười mấy thủ đoạn, lừa gạt, mới có thể lấy được một mảnh như vậy, có dễ dàng như thế, thứ này có phải đồ giả không đó?

“Có mùi khai, không có Huyền Cốt phiến che thì người khác đúng là người khác không thở nổi đâu.” Lăng Vân Bích bực bội nói.

Tề Thiên Dương giật giật khóe miệng, nhưng lại không tranh cãi, biết thứ này hữu dụng với Sở Hàn Phi, bây giờ an toàn bản thân cậu lại cùng một giuộc với hắn, Sở Hàn Phi đương nhiên càng mạnh càng tốt, nếu như đụng phải tình huống như trước đó, không bàn đến chuyện giết được kẻ địch trong tích tắc, mà chí ít cũng không bị đánh cho chật vật như vậy.

Sở Hàn Phi hiện tại tuyệt đối không hề chật vật, mặc dù không có Lăng Vân Bích, đệ nhất thần khí Tu Chân Giới Càn Khôn Đồ cũng không phải chỉ trưng cho đẹp, mấy tháng này nó đột phá bức tường cản trở mà thần không biết quỷ không hay, cuối cùng cũng co năng lực chữa trị cho thân thể kí chủ nhà mình, thương thế Sở Hàn Phi tuy dọa người, nhưng kỳ thật bên trong cũng tương tự Tề Thiên Dương, lành được bảy tám phần.

Tu sĩ quanh năm lượn lờ bên bờ sinh tử như hắn, khỏi bảy tám phần không khác gì khỏi toàn bộ, nếu không phải vì che giấu tai mắt người khác, hắn đã sớm xuống giường, nhưng có giấu được người khác cũng không giấu được Cố Thiên Hàn, hắn chẳng thèm phí lời, trực tiếp mang người từ phòng Tề Thiên Dương ra ngoài, một ngày ba cử thuốc đắng không ngừng, bên ngoài khoác lên vẻ ngoài đẹp đẽ vết thương người này quá nặng, cần tỉ mỉ điều dưỡng, nhưng thật ra là tách y và Tề Thiên Dương ra.

Sở Hàn Phi rất cảnh giác chuyện này, tâm tư Cố Thiên Hàn chỉ thiếu nước mỗi ngày dán thẳng lên trán, sáng loáng làm người ta muốn giả ngu cũng không được, đây là tình địch, hơn nữa thủ đoạn còn cao hơn Giang Chiêu Dạ không biết bao nhiêu lần, biết rõ quang hệ của bọn họ rồi mà vẫn có thể bất động thanh sắc, đã đủ nói lên ý nghĩ của hắn ta.

Đây là một ngụy quân tử, hơn nữa còn không biết xấu hổ. Người nào càng không biết xấu hổ thường thường sẽ dành được thắng lợi, đối với vấn đề này Sở Hàn Phi vô cùng cảnh giác.

Bản lĩnh của Lăng Vân Bích quả thật rất mạnh, sau khi nó hoàn toàn khôi phục hoạt động, chẳng bao lâu sau thân thể Tề Thiên Dương đã được chữa trị xong, còn lại chỉ cần chậm rãi điều dưỡng, Cố Thiên Hàn rất để bụng chuyện này, tỉ mỉ điều phối rất nhiều đan dược, biết Tề Thiên Dương sợ đắng, chẳng những đan dược không có vị đắng, mà còn có vài loại có thể ăn như kẹo.

Ăn kẹo thêm nửa tháng nữa, Tề Thiên Dương mới được phép xuống đất.

Lúc đó chuyện của Vân Chân tôn chủ đã truyền khắp giới tu chân, bà cũng coi như một nhân vật truyền kỳ, kết quả lại lâm vào kết cục thân bại danh liệt, chính đạo nói bà lấy mạnh hiếp yếu, thủ đoạn tàn ác, ma đạo cười bà đường đường một tu sĩ đại thừa lại ngầm hạ độc thủ, không màn đạo nghĩa. Tề Thiên Dương lại nghĩ Vân Chân tôn chủ khá giống Đông Phương Bất Bại, anh hùng một đời, nhưng bị hủy hoại trên đường tình.

Kỳ thực cuối cùng giữa Vân Chân tôn chủ và Cố Nhan có cảm tình hay không, Tề Thiên Dương vẫn ôm thái độ hoài nghi, Cố Nhan tâm tính hung ác, một lời không hợp thì lập tức muốn ra tay giết người, với những tính cách mà cậu đã viết ra, có đánh chết cậu cũng không tin người như thế sẽ thật lòng yêu ai, chỉ sợ lại là một Dương Liên Đình* mà thôi. Nhưng mấy thứ này không quan trọng, quan trọng là tại sao Vân Chân tôn chủ lại yêu người như vậy? Còn yêu nồng nhiệt như thế nữa chứ? Không tiếc bỏ mạng cũng phải báo thù cho ả? Giữa những người đồng tính, cũng có loại tình yêu này sao?

Cái này đúng là một câu đố nan giải, Tề Thiên Dương gối tay sau ót nằm trên Lăng Vân Bích, đột nhiên nhớ tới một đôi mắt phượng lạnh lùng, nhất thời tim đập loạn, Sở Hàn Phi hắn… có thật là loại đó không?

Ngoài cửa sổ hoa tuyết bay tán loạn, không biết đã cuốn hút ánh mắt ai.

Sự tình của Vân Chân tôn chủ cũng coi như đã qua một thời gian, Tề Thiên Dương muốn lưu lại Ngự Kiếm Môn, cũng không chuẩn bị giấu diếm gì, muốn đem Xuân Thu Khải Minh kiếm đi kiểm nghiệm như trong nội dung truyện, dù sao sự tình thanh kiếm này đã truyền khắp Ngự Kiếm Môn, cậu xuất kiếm ra, nói là nghe phong phanh không xác định được lai lịch kiếm của mình, nghĩ có hơi giống miêu tả về Xuân Thu Khải Minh kiếm, vì thế muốn kiểm nghiệm một chút cũng không đột ngột.

Nhưng chờ cậu nói chuyện này cho gia gia và ca ca nhà mình, lại chỉ nhận được ánh mắt quái dị của hai người.

Sắc mặt Tề Thiên Nhai có hơi ngưng trọng, y nói: “Để ta nhìn kiếm ngươi thử xem.”

Trong lòng biết có chuyện khác thường, Tề Thiên Dương không nói nhiều, đem Xuân Thu Khải Minh kiếm bám đầy bụi giao cho Tề Thiên Nhai, Tề Thiên Nhai tiếp nhận, dưới ánh tuyết xem xét một chút, tựa hồ không thể xác định, y đưa tay phải kết trận linh lực, lòng bàn tay xuất hiện một đồ án phức tạp, toàn bộ do linh lực cấu thành, quang mang chớp động, một thanh bảo kiếm lóe hàn quang trong suốt được triệu ra, chuôi kiếm rơi vào lòng bàn tay y.

Tề Thiên Nhai và Tề Thần Hiên liếc nhau, Tề Thần Hiên ngầm hiểu, tiếp nhận thanh bảo kiếm nọ, nhắm ngay Xuân Thu Khải Minh kiếm mà chém xuống, ông dùng ba phần lực lượng, nhưng Xuân Thu Khải Minh kiếm nhìn không bắt mắt chỉ khẽ chấn động, một chút hư hao cũng không có.

Kiếm Tề Thiên Nhai tên là Kim Long Huyền Thiên kiếm, cũng là tín vật đệ tử chân truyền của Ngự Kiếm Môn, tương truyền vô danh kiếm tiên người sáng lập ra Ngự Kiếm Môn từng có một khối huyền thiết thiên giới, rèn ra mười thanh bảo kiếm, cứng cáp không gì phá nổi, mà mười thanh kiếm thì không thể tạo ra bất kỳ tổn hại gì cho nhau.

Sắc mặt Tề Thiên Nhai ngưng trọng, “Theo lý mà nói, thanh kiếm này ắt hẳn là hàng thật, nhưng thanh trong tay Lam sư đệ, đã qua kiểm nghiệm, chẳng lẽ có hai thanh Xuân Thu Khải Minh kiếm?”

Tề Thiên Dương liền vỡ lẽ, có người đã giành đem kiếm kiểm tra trước rồi, tin đồn khi ấy hoàn toàn không phải vì cậu, mà để tạo bước đầu cho người nọ, có thể nghe ra từ giọng Tề Thiên Nhai, đối phương chắc hẳn đã công khai, chỉ là cậu không nghe phong phanh chuyện gì, đại khái còn chưa được chính thức sắc phong làm đệ tử chân truyền.

Mẹ nó, đâu ra nhiều chuyện vậy!

Người khác không biết, trong lòng Tề Thiên Dương rất rõ, Xuân Thu Khải Minh kiếm tất nhiên là hàng thật, trong tay người nọ chắc chắn là giả, vấn đề là hắn ta làm thế nào qua kiểm nghiệm được!

Thấy sắc mặt Tề Thiên Dương quái lạ, Tề Thiên Nhai nói: “Kiếm Thiên Dương lấy ở đâu? Có thể đây cũng là một đầu mối.”

Lòng người vốn đã thiên vị, luôn có một khái niệm vào trước là chủ, tuy rằng ngoài miệng y không nói, nhưng vẫn cảm thấy kiếm đệ đệ nhà mình không thể nào giả được, bèn hỏi lai lịch thanh kiếm.

Tề Thiên Dương kể chuyện bản thân làm thế nào tìm được Xuân Thu Khải Minh kiếm ở phụ cận Càn Nguyên Tam Thế cảnh, nhưng điều đó cũng không thể giải thích được kiếm là thật hay giả, Tề Thiên Nhai cau mày, nhưng y lại không nói gì hơn, hiện tại việc cấp bách là báo chuyện này lên trên, bằng không để người vượt trước một bước sẽ trễ.

Chờ đến khi Tề Thiên Nhai đi khỏi, Tề Thần Hiên đứng trước giường Tề Thiên Dương, đôi mắt đào hoa cười như không cười, ý vị thâm trường: “Vẫn muốn ở lại đây như thế à?”

Tề Thiên Dương cười hắc hắc, giả ngu.

Tề Thần Hiên hừ một tiếng, “Ở lại đây cũng được, cơ mà,” ông nói, “ngươi nên tìm một sư phụ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.