Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 101




Đây là đang độ kiếp hả?

Người trong giới Tu Chân luôn luôn mẫn cảm với lôi kiếp, cho dù là đại năng, gặp phải lôi kiếp của tiểu bối thì tránh được cũng tránh, không vì chuyện gì khác, chỉ là lôi kiếp bản thân có thể dễ dàng độ qua được, nhưng chịu lôi kiếp của người khác, dù là khoảng cách Đại Thừa và Luyện Khí, đó cũng là đòi mạng người khác!

Vì lẽ đó cho nên chỉ trong khoảnh khắc mấy hơi thở đó, một đám người bao gồm cả cha con nhà họ Vân, ai cũng chạy biến không còn bóng dáng, để lại một mình Tề Thiên Dương vẻ mặt đau khổ quay đầu nhìn hướng phòng khách trống trơn, cùng sấm sét đang đánh xuống đầu.

Lúc đạo thiên lôi đầu tiên đánh xuống, một thân trang bị đắt giá cứu rỗi cậu, Tề Thiên Dương chẳng cảm thấy gì, nhưng cậu biết, điều kinh khủng của thiên kiếp chính là uy lực cấp số nhân của nó, một đạo cuối cùng là quan trọng nhất, gần như chả có tu sĩ nào bị đạo lôi kiếp thứ nhất đánh chết, cái khiến cậu lo lắng chính là tiếp theo… Ụa, chờ đã, không phải cậu vượt qua thiên kiếp một lần rồi sao? Vì cái gì mà đầu cậu trống rỗng không hề có một tí kinh nghiệm ứng phó nào vậy?

Tề Thiên Dương thừ người ra, giờ trận pháp bố trí đã thành, đoán chừng tối đa có thể chống được hai ba đạo, còn lại… rốt cuộc phải làm thế nào mới ổn đây!

Sở Hàn Phi gần như là người đầu tiên phát hiện bên phía Tề Thiên Dương xảy ra vấn đề, hắn ngẩn người, “Ngươi lên cấp?”

Tề Thiên Dương cắn răng kìm giữ pháp trận, đáp lại: “Không có việc gì, thiên kiếp Phân Thần tới sớm, trong tay ta có không ít pháp bảo…”

“Mở giới chỉ!” Sở Hàn Phi lập tức đáp lại như chém đinh chặt sắt: “Trong đó có toàn bộ pháp trận, dùng đối phó mấy đạo lôi kiếp không thành vấn đề.”

Tề Thiên Dương cũng muốn, cậu hoàn toàn không áp lực việc mình có đang ăn bám hay không, chỉ là bây giờ có lòng mà không đủ sức, cậu đã không còn tỉnh táo để khống chế tinh thần lực mở không gian rồi lại lấy ra một pháp trận mà bố trí nữa, nhất là bây giờ cậu buồn ngủ đến nỗi mười đầu ngón tay cũng không động đậy được.

Chờ đã, bây giờ rõ ràng đang độ thiên kiếp mà? Sao lại… cảm thấy… buồn ngủ?

Đôi mắt hoa đào của Tề Thiên Dương dần dần lan man hơi nước, linh lực dùng để giữ pháp trận cũng ngừng truyền đi, lúc này đạo thiên lôi thứ hai thình lình đánh xuống!

Thân thể Tề Thiên Dương nghiêng trái ngã phải, pháp trận vỡ vụn ngay tức thì. Cậu bị lực phản tác động ngược, chấn cho quỳ rạp trên mặt đất.

Cùng lúc đó, Sở Hàn Phi ngồi trên pháp bảo phi hành định chạy tới, ngờ đâu pháp bảo không nhúc nhích, hắn té nhào xuống đất.

Đạo thiên lôi thứ ba đánh rất nhanh xuống người Tề Thiên Dương, chẳng ai ngờ, nó không tạo thành bất kỳ tổn thương gì, chỉ là trên gương mặt hôn mê của Tề Thiên Dương, xuất hiện vết ửng hồng đáng ngờ.

Thiên lôi đánh xuống liên tục, phảng phất mang theo khí thế huỷ diệt đất trời, nhất định phải đánh nát Tề Thiên Dương thành bụi hoà với thế gian này, nhưng chẳng ngờ đáp xuống người cậu, lại nhẹ nhàng tựa lông vũ rơi, mỗi đạo cứ hệt như đang gãi ngứa.

Bị thiên lôi giã không ngừng, vốn là một chuyện thần thánh lại vô cùng nguy hiểm, nói sao thì trình diễn một màn như thế giữa chốn đại sảnh không người quá …. quái dị, thiếu niên như hoa như ngọc đón thiên kiếp nhiều lần đánh xuống, mỗi một điểm rơi đều khiến người khác suy nghĩ miên man, khiến cục diện nghiêm túc thêm phần ái muội, mặt đỏ tim đập nhanh.

Hiện tại Tề Thiên Dương cũng không phải hoàn toàn mất đi ý thức, cậu cảm thấy mình đang nằm mơ, lại còn mơ thấy cậu đang cùng Sở Hàn Phi “ứ ừ ư”, trong mơ Sở Hàn Phi biến thành một cái xúc tu khổng lồ quái dị, tuy vẫn ngọc thụ lâm phong đứng chỗ kia, nhưng toàn thân lại đầy xúc tua, còn làm ra mấy động tác d*m loạn với cậu.

Cái tên này lần nào cũng trưng ra cái mặt lạnh lùng cấm dục, thế mà ánh mắt nhìn cậu vừa nghiêm túc lại vừa phóng đãng, còn mang theo chút ngả ngớn, Tề Thiên Dương cảm thấy mình chỉ một giây nữa thôi sẽ biến thành sói mà nhào lên đó, ai mà ngờ bản thân trong mơ lại không nhúc nhích được! Chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất mặc cho người ta d*m loạn mình! Trời ơi cậu muốn xoay người đè Sở Hàn Phi, sau đó “ứ hừ ứ hừ”!

Tề Thiên Dương bị dằn vặt đến đần người, hừ hừ suýt khóc thành tiếng, không thích chơi như vậy! Mẹ nó ông đây còn chưa nắm tay con gái được mấy lần, động phòng thì mù tịt, giờ trực tiếp chơi luôn cái mà S cái gì mà M, sao mà chịu cho thấu! Cho dù đặc biệt trích lời mấy comment hèn mọn trên phim như đàn ông trời sinh đều hứng thú với SM, vậy thì cậu đây cũng chỉ hứng thú làm S thôi nha! Ai muốn làm M nằm dưới đâu chứ!

Nhưng tên Sở Hàn Phi biến thành xúc tua kỳ quái kia không bắt chung tần số sóng não với cậu, hắn nhìn thiếu niêm mê man trên mặt đất, liếm liếm môi mỏng, ánh mắt đào hoa lưu luyến đảo một vòng trên khuôn mặt xinh đẹp kia rồi chuyển sang đôi má ửng hồng, kế đó, hắn chậm rãi cúi người, đặt một nụ hôn nóng rực lên trên.

Tề Thiên Dương mở to mắt, không hiểu sao, lúc quỳ rạp trên mặt đất chẳng thể nhúc nhích được mà cậu còn lo lắng đủ thứ, lâu dần trở nên cáu gắt, nhưng nụ hôn này vừa hôn xuống, tâm trạng đột nhiên thoải mái hẳn lên.

Chỉ cần là người này, thì cái gì cũng không cần bận tâm.

Sự thật chứng minh những ai nói câu này đều là kẻ ngốc hết, Tề Thiên Dương ngơ ngác một mực duy trì tư thế ngã lúc bị thiên lôi đánh xuống nhìn kim quang dần dần tán đi, một cái bình ngọc tinh xảo đang xoay tròn thu linh vũ lại, trong tâm của cậu, chỉ còn lại hàng vạn câu “đờ cờ mờ nó”.

Mẹ nó ông nằm mộng xuân một cái thôi mà cũng độ thiên lôi được!

Mẹ nó Sở Hàn Phi cũng đâu phải Lôi Chấn Tử đâu mà bị hắn dê xồm xong cái thiên lôi tản đi mất!

Bà nội nó ông nhớ rõ mồn một đây là thiên kiếp! Thiên Kiếp đó! Không phải chuyện bị người ta đánh cái ngất đi đâu!

Nghĩ tới một khả năng khác, mặt Tề Thiên Dương biến đen thui ngay lập tức.

Lần trước cậu độ Nguyên Anh cũng không có cảm giác gì, chỉ là sau đó mình mẩy có hơi đau, hơi mỏi một tí, giờ ngẫm lại đúng là xấu hổ muốn đội quần luôn đó!

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!

Mặt khác, Sở Hàn Phi gần như ngay khi tỉnh lại đã biết mình vừa làm gì, sắc mặt xanh hồng đan xen biến ảo hồi lâu, nhưng giấc mơ vừa rồi, giúp hắn mở ra một cánh cửa mới.

Sở Hàn Phi rõ ràng nghe thấy được, ở trong lòng hắn, có một cái tên là đường ranh giới bị đứt đoạn, còn phát ra tiếng “rắc” giòn tan.

Quá trình đúng là gạt người ta, nhưng kết cục đoàn viên vui vẻ, Tề Thiên Dương thuận lợi thăng lên làm tu sĩ Phân Thần, thời điểm đi ra suýt chút nữa chói mù mắt mọi người. Ai cũng biết người nhà họ Tề là yêu nghiệt, câu nói trăm tuổi phi thăng đều từ nhà họ mà ra, nhưng dẫu sao đó vẫn là câu nói truyền miệng, nào có chấn động như việc xảy ra ngay trước mắt, lại còn trước mặt một đám “Anh tài tuấn kiệt tuổi dưới một nghìn”.

Trận này, xét trên mọi phương diện thì Tề Thiên Dương toàn thắng, ngày sau ai nhắc tới yến hội này, đều nói: Ôi, là cái yến hội mà Nhị thiếu nhà họ Tề từ Nguyên Anh tấn cấp Phân Thần đó hả? Mà chẳng ai nói: À, là yến hội của Vân gia á hả?

Người trẻ tuổi đâu có dễ chịu thua ai, nhưng Trịnh Thiên Dương bội phục vô cùng, lúc hắn mới nhập môn cũng có hảo cảm với Tề Thiên Dương thích dịch dung, dù hiện tại không còn tâm tình như thuở ban đầu, nhưng vẫn có cảm giác tự nhiên muốn thân cận với cậu, hắn là người đầu tiên bước lên nghênh đón.

“Thế huynh! Hiện tại cảm thấy thế nào, có cần ta phái người…”

Tề Thiên Dương vươn tay vỗ vỗ đầu Trịnh Thiên Dương, như trấn an một con chó lớn, “Ta không sao, bây giờ chỉ có hỏi váng đầu, dẫn ta về nghỉ ngơi.”

Phân Thần không phải giai đoạn xoay chuyển, nó là quá trình Nguyên Anh trong cơ thể phân làm hai, sơ suất sẽ tạo thành hậu quả khó tưởng tượng, tinh lực cần đến cũng nhiều vô cùng, thiên kiếp chỉ là bắt đầu, về sau án theo tư chất mỗi cá nhân cần phải tĩnh dưỡng một đến mấy mươi năm không chừng, không thấy Tề Thiên Nhai sao, cứ như ngồi xổm trong nhà tù vậy, đến tận bây giờ vẫn chưa được cho xuất môn đó?

Thấy sắc mặt Tề Thiên Dương trắng nhợt, Trịnh Thiên Dương không nói hai lời đã đỡ cậu lên, cáo từ cha con nhà họ Vân: “Thế huynh vừa đột phá, cần tĩnh dưỡng, đảo chủ nếu không còn chuyện gì, chúng tôi cáo từ trước.”

Sắc mặt đảo chủ Vân Lam Tông đã đen như đáy nồi, lần này để nữ nhi lộ mặt vốn là suy nghĩ cho hạnh phúc sau này của nó, ai ngờ lộ mặt không xong, còn để cho người khác nổi bật thay, không cần nghĩ cũng biết mấy người đó ở sau lưng chê cười nữ nhi lão đến mức nào!

Đem ra so sánh, Vân Diệu Diệu trấn định hơn nhiều, ả thậm chí còn khẽ cười bày ra vẻ thân thiện, “Đây là đương nhiên, nhưng ta còn có chuyện này, không biết nên nói hay không…”

“Đúng, thiếu chút nữa quên mất!” Nghe Vân Diệu Diệu mở miệng, Trịnh Thiên Dương bày ra vẻ bừng tỉnh, lấy một túi linh thạch thượng phẩm từ tay người hầu, bên trong áng chừng có hơn năm trăm linh thạch, linh khí nồng nạc gần như muốn chen chúc bay vào mũi mọi người, đương trường đã có mấy kẻ định lực không ổn, âm thầm niệm Thanh tâm chú mấy lần.

Trịnh Thiên Dương thảy túi linh thạch vào tay đảo chủ Vân Lam Tông, vẻ mặt chân thành tha thiết: “Thiếu chút nữa đã quên, đây là bồi thường những thứ đồ đã bị huỷ ở trong phủ, không cần thối lại.”

Nếu không phải vừa phân anh hoá thần xong, bị vây trong trạng thái suy yếu cực độ, Tề Thiên Dương đã ôm bụng cười to mấy tiếng rồi, người khác nhìn vào cứ nghĩ Trịnh Thiên Dương đang chặn cửa mấu chốt, cố tình làm khó cha con họ Vân, nhưng cậu biết, thằng nhóc này thật tâm bồi thường, chỉ là người lạ khó nhìn ra được mà thôi.

Kỳ thật cậu với Trịnh Thiên Dương cũng chưa đến nỗi xếp vào thân hay không thân, nhung những tên thuần nguyên linh thể như này thật sự đều một loại là “ĐƠN THUẦN”, có cái này làm tiền đề, có thể thấy bản chất của tên Husky Trịnh Thiên Dương này rất dễ đoán.

Vân Diệu Diệu lạnh lùng nhìn, nếu là lúc bình thường, Tề Thiên Dương không thèm chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng bởi vì trước đó Sở Hàn Phi có nói qua về thuật mị hoặc, cậu luôn hết sức cảnh giác, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt ả ta khẽ biến hóa, có chút phong độ cũng quăng cho chó ăn, Tề Thiên Dương cười lạnh một tiếng, dằn Trịnh Thiên Dương lại: “Không có việc gì, không cần ngươi trả, ta ghi nợ cho Vân gia về rồi thanh toán sau.”

Trịnh Thiên Dương nghĩ nghĩ, thu linh thạch lại.

Vân Diệu Diệu vừa muốn nói gì, thì thấy Tề Thiên Dương lạnh lùng lườm ả một cái, giống như mây trên trời nhìn cạt cát dưới đất, vô cùng kiêu ngạo, vừa tự cao tự đại vừa kiêu kỳ chọc tức chết người khác, lôi Trịnh Thiên Dương đi thẳng một mạch.

Bị chẹn họng cứng ngắc, cha con nhà họ Vân đành phải nhìn hai người thản nhiên bước lên pháp bảo phi hành rời đi, phất ống tay áo không vướng bụi trần.

Phi kiếm Tề Thiên Dương vừa lên trời liền cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, hồi nãy lúc ngồi trên ghế uống rượu quá nhiều, vốn đã sớm say rồi, chỉ là gặp phải thiên kiếp nên áp chế được, bây giờ yên tĩnh rồi, men say dần nổi lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.