Chương 49: Phạt quỳ
Nhận được cảnh cáo của mẹ, Vi Kỳ Hạo quét mắt qua nhìn cha và anh cả, thấy vẻ mặt xanh mét của cha, lại thấy anh cả ra khẩu ngữ với mình, anh mặc niệm ra hai chữ là nhận sai.
Nhưng tính cách Vi Kỳ Hạo như thế, anh làm việc không giải thích nhiều. Tật xấu này từ nhỏ đã có chỉ cần nhận thức đó là chuyện cần làm thì vô luận đúng hay sai anh cũng sẽ làm. Cho dù là sai, anh cũng sẽ nhận phạt không bao giờ giải thích!
Khóe mắt Vi Minh Xa nhíu lại, thấy anh không chút hối lỗi, lập tức đứng lên, cất bước hướng về phía lầu: “Theo cha lên lầu.”
Từ Lỵ quýnh lên, đi lên trước mặt che cho đứa con, một lòng giữ gìn: “Minh Xa, sự tình không phải còn chưa rõ ràng sao? Nếu Lưu Tranh đúng thì Hạo Hạo của chúng ta đã không ra tay nặng như vậy!”
“Bà còn che chở cho nó?” Vi Minh Xa xoay người trừng mắt nhìn vợ, thần tình tàn khốc: “Nó chút nữa là đem người ta đánh cho chết rồi.”
Từ Lỵ kéo đứa con đến bên người, ngữ khi nhẹ nhàng bang quơ: “Nào có nghiêm trọng như ông nói, không phải chỉ chấn động não thôi sao?”
“Câm mồm!”
Vi Minh Xa giận không kềm được, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Con hư tại mẹ, nó như thế này đều là do bà dung túng đấy!”
Vừa nghe lời này, Từ Lỵ giận tái mặt: “Trong nhà nó là nhỏ nhất, tôi không thương nó thì thương ai?”
Mắt thấy cha mẹ cãi nhau, Vi Kỳ Hạo vội vàng kéo mẹ mình, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng quản, đây là chuyện của con.”
Vi Kỳ Hoa tiến lên giữ chặt mẹ mình, cũng dùng ánh mắt ý bảo bà không cần đổ thêm dầu vào lửa. Vi Kỳ Hạo đã xoay người theo cha lên thư phòng.
Từ Lỵ thấy bọn họ lên lầu, trái tim nhắc nhở, cha con nhà này như nước với lửa, hai người tính tình giống nhau.
Kéo mẹ mình đến sofa ngồi xuống, Vi Kỳ Hao vội vàng an ủi bà: “Mẹ, trước mặt cha mà mẹ bảo vệ tiểu Hạo, cha càng tức giận hơn. Hơn nữa chuyện lần này là do tiểu Hạo không đúng, mẹ không thấy được tối hôm qua con không cản thì nó sẽ đánh chết người!”
Ánh mắt Từ Lỵ trầm trầm, quay đầu lại hỏi người con cả: “Hạo Hạo xúc động như vậy là vì phụ nữ sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Vi Kỳ Hoa lóe lóe, thật cũng khó khẳng định: “Cũng có đồn đãi một ít, nhưng con không thấy người.”
Từ Lỵ bĩu môi, nghĩ thầm rằng tám phần là do phụ nữ, người này chính là thủ phạm!
Giữa thư phòng, Vi Minh Xa nhìn đứa con trai đối diện, sắc mặt khó coi tới cực điểm: “Mấy năm nay con gây sự chưa đủ sao? Hiện tại còn muốn ồn ào gây tai nạn chết người?”
Mặt Vi Kỳ Hạo bình tĩnh, bộ dạng không hối cãi: “Nó đáng đánh!”
“Quỳ xuống ——”
Vi Minh Xa thấy anh không chịu nhận sai, ngực tức giận cuồn cuộn: “Quỳ gối ở nơi này cho cha, không được ăn cơm!”
Nghe cha quát lớn, Vi Kỳ Hạo không nói hai lời, bùm một tiếng, đầu gối rắn chắc quỳ trên sàn nhà, thân thể thẳng tắp.
Thấy anh quật cường, cha Vi nghiêm mặt đi ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại không cho ai tới gần.
. . . . . .
Nhận được điện thoại của chủ tịch, đáy lòng Đồng Niệm hiện lên điều gì, đi vào văn phòng trên đỉnh.
Lăng Trọng một thân mặt tây trang, thần thái sáng láng, Đồng Niệm lần đầu tiên thấy bộ dạng ông như vậy, không khỏi có chút thất thần: “Chủ tịch.”
Nhìn thấy cô, đáy mắt Lăng Trọng tràn ra ý cười: “Thế nào, công việc có quen không con?”
“Dạ tốt.”
Mỉm cười đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt Lăng Trọng ôn hòa: “Chủ quản của con nói, thái độ làm việc của con không tồi, phải tiếp tục cố gắng!”
“Vâng.” Đồng Niệm không ngừng gật đầu, giọng nói có chút cẩn thận.
Lăng Trọng mím môi cười cười, giọng điệu trầm tĩnh lại: “Cuối tuần về nhà ăn cơm, ba tự mình xuống bếp.”
Đồng Niệm không nghĩ tới ông lại chuyển đề tài, trong lòng ngẩn ra. Bất quá cô không thể cự tuyệt được, đành phải gật đầu đáp ứng.
Trở lại vịnh Thuyên, Đồng Niệm giải quyết cơm chiều sau đó cho Rella ăn no rồi thoải mái ngồi xem TV ở sofa. Nhớ tới cuối tuần phải về ăn cơm, đầu lại đau.
Càng nghĩ, cô cầm lấy di động gọi cho Vi Kỳ Hạo.
Giữa thư phòng u ám, không có bật đèn, Vi Kỳ Hạo quỳ gối trên mặt đất, hai đầu gối đều tê, ê ẩm nhưng anh không dám đứng lên, quỳ thẳng tắp.
Di động trong túi quần rung lên, anh lấy ra nhìn thấy người gọi đến, khuôn mặt yên lặng bỗng cười rộ lên: “Có việc hả?”
“Vi Kỳ Hạo, cuối tuần anh có thời gian không?
“Chuyện gì?”
“Ách. . . . . . Tôi nghĩ muốn mời anh ăn cơm.”
“Ăn cơm?”
“Được rồi, tôi nói thật vậy, anh có thể giúp tôi về nhà họ Lăng ăn cơm?”
Mày kiếm Vi Kỳ Hạo ngả ngớn, nhếch môi cúi đầu cười, thanh âm không tự giác mà ôn nhu: “Cố vậy, mấy giờ?” Anh hạ giogj, vẻ mặt u sầu lúc nãy đã bay hết.
Ngắt điện thoại xong, Vi Kỳ Hạo ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm tranh chữ trên tường, cắn môi cười cười.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.
Tới gần thời điểm tan tầm, cấp trên giao cho Đồng Niệm nhiệm vụ khẩn cấp, thẩm tra đối chiếu dự toán của một bản kế hoạch. Tuy rằng trước kia có học qua một ít kiến thức về phương diện này nhưng khi làm thực tế, luôn cảm thấy gặp khó khăn nhiều hơn.
Đồng nghiệp xung quanh đã tan làm hết, Đồng Niệm như trước vẫn ngồi ở đó, cố chấp không chịu rời đi, cô không thể để cho mình gục ngã trước khó khăn. Vô số lần tính toán theo công thức nhưng cuối cùng lại có khác biệt, trong nhất thời cô không tìm ra được vấn đề chỗ nào, chỉ có thể ngồi tính đi tính lại, vẫn miệt mài đến khuya.
Văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất, người đàn ông xem xong tài liệu PPT, chỉ ra những điểm sơ hở, sau đó giao cho phòng thị trường làm lại.
Đưa tay xoa xoa bên thái dương, Lăng Cận Dương thở phào, tắt máy tính đi, đứng dậy cầm áo khoác bước ra khỏi văn phòng.
Từ lúc tiếp quản vị trí tổng giám đốc Lăng thị, vài năm nay anh thường tăng ca đến đêm khuya. Mỗi một quyết sách của công ty đều trực tiếp ảnh hưởng đến ngàn vạn người, anh lúc nào cũng phải thanh tỉnh đầu óc, có sự nhạy bén, đây là hai điều quan trọng trong kinh doanh. Chưa từng có người nào bình thường sinh ra đã có quyền lực cả, nắm quyền sinh sát trong tay, sau lưng luôn chứa nhiều vất vả và đau khổ.
Đi vào thang máy, Lăng Cận Dương bấm nút xuống dưới dất, hai tròng mắt nhìn chằm chằm nút đỏ thang máy đang chạy. Đột nhiệt anh đưa tay đè nút lầu 8, thang máy đinh một tiếng dừng lại.
Đèn tường ở hành lang còn bật, hiển nhiên có người đang tăng ca.
Mày kiếm Lăng Cận Dương nhíu lại, anh bước chân đi tới, đi thẳng đến phòng làm việc. Xa xa thấy đèn bàn đang sáng, anh dừng lại một chút rồi cuối cùng cũng bước qua đó.
Chỗ làm việc u ám, chỉ có ánh đèn trên bàn đang sáng, mặt bàn không lớn, bốn phía đầy những bản nháp tính toán theo công thức, giữa đống giấy A4 lộn xộn đó, Đồng Niệm đang ghé vào mặt bàn, vẻ mặt nặng nề ngủ thiếp đi.
Chương 50: Cùng nhau về nhà
Trước bàn làm việc, cô gái ngủ không biết gì, sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống. Đang muốn gọi cô dậy thì nhìn đồng hồ đã thấy mười hai giờ rồi, lại chậm rãi dừng động tác.
Điều hoa độ ấm không cao lắm, anh đưa tay cởi áo khoác ra đắp lên cho cô, kéo một cái ghế qua xoay người ngồi xuống, đem những tờ giấy trên bàn của cô xem xét.
Rơi vào tầm mắt của anh là công thức, vẽ loạn xì ngầu lên, cô hiển nhiên là không bắt được trọng điểm. Dựa theo ý nghĩ như vậy mà cô tính thì phỏng chừng có làm hết cũng không thấy vấn đề trọng điểm.
Lăng Cận Dương cầm lấy bút máy màu đỏ, vòng mấy chỗ khác biệt lại, ở chỗ giấy còn trống anh viết hai công thức lên đó.
Nhẹ nhàng buông bút trong tay ra, anh sắp xếp đồ đạc lại. Lúc này cô gái đang mang theo hương vị ngọt ngào mà ngủ, một chút cũng không động dậy, hô hấp ổn định như đang chìm vào mộng đẹp.
Anh vặn đèn bàn, Lăng Cận Dương đưa tay vỗ về cái trán của cô, đáy mắt đầy vẻ ôn hòa, anh nhếch môi một cái, động tác cẩn thận che chở.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, im lặng làm cho người ta thư thái.
Hai tròng mắt Lăng Cận Dương thẳng ngoắc nhìn chằm chằm cô, có thể nhìn thấy dưới lớp da thịt trắng nõn của cô là những mạch máu màu xanh nhạt. Hàng lông mi cong vút, nơi mí mắt mang theo chút tịch mịch, phiền muộn.
Anh đưa mặt mình lại gần, chậm rãi cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú để cạnh chóp mũi của cô. Hô hấp ấm áp quyện vào nhau, theo mùi hương hoa lài từ trên người cô tỏa ra thấm vào tim can.
Khóe miệng Lăng Cận Dương mỉm cười, ngón tay sờ nhẹ lên cái mũi của cổ chậm rãi vuốt phẳng, đầu ngón tay không dám dùng sức, cực kì nhẹ nhàng.
“Ngô. . . . . .” Có lẽ là cảm giác được có cái gì đụng vào, theo bản năng Đồng Niệm mím môi, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, mềm mại phát ra tiếng.
Nhìn điệu bộ thơ ngây của cô, Lăng Cận Dương nhịn không được cười, đôi mắt đen sáng lên. Tầm mắt lướt qua đôi mắt đang nhắm chặt của cô, trong lòng anh dâng lên luồng nhiệt.
Trong đầu dần hiện lên bộ dạng của cô đêm đó, hai tròng mắt tuyệt vọng đang ngấn nước của cô, cô hỏi anh: “Anh ơi, Niệm Niệm rất thích anh. Anh có thể thích Niệm Niệm không?”
Cô mãnh liệt đến nhiệt tình, nháy mắt thiêu đốt anh. Một khắc kia anh thật hiểu rõ mình như có được toàn bộ thế giới, cảm giác là như vậy!
Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở lúc đó thì tốt biết bao?
Đè nèn những phập phòng trong đáy lòng, Lăng Cận Dương thu hồi đầu ngón tay ấm áp, nội liễm hai tròng mắt lướt qua tia sóng ngầm.
Một giấc ngủ nặng nề đến lúc Đồng Niệm mở to mắt lập tức kinh ngạc, đồng hồ trên tường đã chỉ bốn giờ, cô suy sụp thở dài nghĩ thầm lần này xong đời rồi!
Bả vai nặng trĩu, cô thấy áo khoác tây trang rơi xuống, kinh ngạc ngây người, mùi hương trên áo rất quen thuộc với cô. Đem áo khoác bỏ xuống, cô quay đầu nhìn bốn phía không có bóng người.
Đôi mi thanh tú của Đồng Niệm nhíu lại, phiền muộn cúi đầu, chỉ thấy trên đống giấy của mình xuất hiện mấy dấu khoanh màu đỏ, còn có thêm hai công thức cùng với giải thích thêm. Nét chữ kia lại chứng mình lần nữa phỏng đoán của cô rất chuẩn xác.
Tuy rằng đáy lòng không hờn giận nhưng cô không kịp nghĩ muốn thế, ánh mắt bị chú giải của anh hấp dẫn, vội vàng dùng công thức tính toán lần nữa, rốt cuộc cũng thuận lợi giải ra vấn đề.
Vẻ mặt Đồng Niệm xán lạng, nhịn không được hưng phấn đứng lên. Kỳ thật chỉ cấn ngắn ngủn, có hơn mười phần là có thể giải quyết, nếu không có người chỉ dẫn cho cô thì cô tính một ngày một đêm cũng không thấy phương hướng.
Quả nhiên kinh nghiệm là vô giá.
Vặn thắt lưng một cái, Đồng Niệm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn áo khoác kia, đồng tiễn đột nhiên tĩnh lặng.
Đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, trời phương đông dần trở nên sáng. Hai tay Đồng Niệm đang khoanh lại, đưa ánh mắt nhìn về phía hướng xa xăm, đón ánh mặt trời đang dần lên, đôi môi trái tim tràn ra một nụ cười.
Điểm xuất phát mới, khởi đầu mới.
Buổi sáng chín giờ, như thường lệ Lăng Cận Dương đi vào công ty, anh đi vào văn phòng liếc mắt đã thấy cái áo khoác đặt trên bàn, là tối hôm qua anh đã để lại cho cô.
Xoay người ngồi vào ghế, nội liễm hai tròng mắt đảo đảo, ngón tay gõ trên mặt bàn hồi lâu không có mở miệng.
Thời tiết cuối tuần rất tốt, tới gần chạng vạng, Vi Kỳ Hạo lái xe đi vào Lan Uyển, anh thấy vẻ mặt khẩn trương của người bên cạnh lập tức dừng bước.
Đồng Niệm khó hiểu vội cúi đầu xem xét: “Tôi không ổn chỗ nào?”
Đưa tay sờ mặt cô, một tay anh nâng cằm dưới, xem thật kỹ giọng điệu dị thường, còn giống như ra lệnh.
“Ngẩng đầu!”
“Ưỡn ngực!”
“Cười!”
Theo khẩu lệnh của anh, toàn thân Đồng Niệm căng thẳng, nhất nhất nghe theo.
“OK!”
Vi Kỳ Hạo vừa lòng gật đầu, cầm lấy tay cô hai người đi vào trong.
Ở cửa sổ sát đất trước phòng khách, người đàn ông hai tay nhét vào túi, ngóng nhìn hai bóng dáng thân thiết đang đi tới. Khóe mắt lướt qua tay hai người, đôi mắt Lăng Cận Dương chợt chìm xuống, môi nhỏ bé nhếch lên.
Lăng Trọng từ phòng bếp đi tới, nhìn thấy hai người đi vào, vẻ mặt cười tươi: “Niệm Niệm đưa bạn đã trở lại rồi à?”
Nghe vậy, biểu tình Đồng Niệm cứng rắn gật gật đầu, cúi đầu kêu một tiếng: “Ba.” Cô buông ánh mắt xuống, nhìn thấy tròng mắt lợi hại của Lăng Cận Dương như đang bắn phá lại đây.
Vi Kỳ Hạo tự nhiên hào phóng, mang quà đến, giọng điệu thoải mái: “Chào bác trai!”
Lăng Trọng có ấn tượng vô cùng tốt với anh, lúc này nhìn hai người cùng nhau, lòng tràn đầy vui mừng, không bận tâm đến nét mặt Đồng Niệm, vẫn chưa vạch trần chỉ nhiệt tình tiếp đón: “Tiểu Hân, con đón tiếp Kỳ Hạo, bác đi chuẩn bị cơm chiều.”
“Vâng!” An Hân từ sofa đi tới, cười động lòng người: “Bác đừng lo.” Thấy thái độ thân thiện của cô, Lăng Trọng an tâm tiêu sái tới phòng bếp chuẩn bị.
Giữa phòng khách to như vậy, bốn người mặt đối mặt đủ loại tâm tư. An Hân kéo người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt cười tươi như hoa: “Niệm Niệm, cô dọn ra ngoài ở có quen không?”
Đồng Niệm cúi đầu, mí mắt không nâng lên, cố ứng phó cô ta: “Tốt lắm, làm một người tự do tự tại.”
Cô vừa nói xong, Vi Kỳ Hạo liền nắm tay cô, ôn nhu nói: “Như thế nào lại một người, không phải có anh cùng em sao?”
Đồng Niệm quay đầu nhìn, theo dõi ánh mắt thâm thúy của anh nhưng không không nói tiếp.
Một câu nói đùa không cố ý, hai người đối diện sắc mặt đều biến đổi. Lăng Cận Dương ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đồng Niệm, đôi mắt chim ưng hiện lên tia nhiệt điên cuồng.