Chương 13: Trừng phạt mạnh mẽ
Giữa màn đêm mờ mịt, một đôi mắt sáng rỡ như ngôi sao, rất thâm thúy cái gì cũng có thể nhìn thấu rõ khiến cho lòng người phát run.
Cần cổ mảnh khảnh bị lực mạnh kiềm chế, Đồng Niệm hô hấp không được, cô kinh sợ nhìn về phía người đàn ông đối diện, hai tay dùng sức hất tay anh ra nhưng chẳng có chút tác dụng nào.
Hô hấp ngày càng dồn dập, cô không kêu ra tiếng, cả người dựa trên cửa, không thể giãy dụa. Trong tình thế cấp bách, hai tay cô liên tục dùng sức muốn kéo tay anh ra nhưng cô dùng hết lực rồi mà vẫn không một chút mảy may.
Trong ánh mắt ngoan lệ của anh, tay chân Đồng Niệm dần dần mất đi sức lực, đầu bắt đầu choáng, lồng ngực đau vì thiếu dưỡng khí.
Tầm mắt phía trước trở nên mơ hồ, khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ lên, hai trong mắt nhìn thẳng vào anh, ảo giác kéo đến, khóe mắt lướt qua ý cười, nụ cười kia như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, vừa lộng lẫy vừa sáng ngời.
Khuôn mặt âm trầm của người đàn ông như dịu đi, anh mím môi bỏ tay ra, làm cho cô lần nữa hô hấp trở lại.
“Khụ khụ ——”
Lực dần tản đi, Đồng Niệm hít thở bình thường nhưng ho khan không ngừng, cần cổ trắng nõn có lưu lại vệt màu hồng, xinh đẹp chói mắt.
Cô ngã ngồi trên mặt đất, miệng thở hổn hển, toàn thân phát run. Kích thích như vậy làm cho cô nhất thời không thể ứng biến, tay chân như chết lặng.
Cúi đầu nhìn vào mồ hôi lạnh trên trán cô, Lăng Cận Dương chớp mắt anh bình tĩnh túm cả người cô đứng lên, vẻ mặt có vẻ lo lắng: “Thì ra em cũng sợ chết à?”
Nâng nhẹ tay vỗ vỗ cần cổ của cô, anh sờ vào vết máu đọng trên đó, ý cười càng thêm thâm trầm: “Em dũng cảm cứu người, rất giỏi! Như thế nào, ở bên ngoài không sợ nhưng giờ về lại sợ à?”
Đồng Niệm cố gắng ổn định hô hấp, đại não dần tỉnh táo trở lại, cô trừng mắt nhìn anh, thanh âm khàn khàn: “Chết một lần còn sợ có lần sau sao?”
Cô lạnh lùng cười, đáy mắt phát ra hàn ý lạnh thấu xương: “Nếu không phải anh, tôi sẽ không bao giờ nếm trải cảm giác này đâu…”
Lăng Cận Dương mím môi, cằm vẽ ra một độ cong, thanh âm của anh không nhanh không chậm nói: “Nếu đã biết rồi thì nhớ cho kĩ đời này cũng không cho em chết được!”
Trong lời nói chói tai thật sự làm cho cô kích động, cô ngước mặt lên nhưng bị anh ngăn lại, đem cô đẩy vào phần cửa cứng rắn.
“Đồng Niệm!”
Thân hình to lớn của đàn ông áp chế cô, anh đưa tay nâng thân thể cô lên, còn tay kia nắm cằm cô: “Em rất dũng cảm có phải không? Được rồi, anh muốn xem thử em liệu có bao nhiêu dũng cảm?”
Khi nói chuyện, Lăng Cận Dương động tay chân, đưa tay xé rách áo sơ mi trên người cô, vài động tác đã xé bỏ nó, ngón tay thô bạo đi xuống dưới.
Đồng Niệm giật mình, hoàn toàn không có phòng bị, quần áo trên người bị anh rút đi, cô suy sụp ngăn cản nhưng không có tác dụng.
Đang giãy dụa thì cầu thang trên lầu truyền đến tiếng bước chân, thanh âm càng gần làm cho sắc mặt Đồng Niệm thay đổi, cô hoảng sợ trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, chỉ thấy anh cười âm trầm, không chịu buông tay.
“Niệm Niệm!”
Lăng Trọng mỉm cười đứng ở ngoài cửa, thanh âm ôn hòa: “Là con đã trở lại sao?”
Cách một cánh cửa, Đồng Niệm có thể rõ được tiếng gõ cửa, cô cắn môi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt chứa đầy sự bối rối.
Người đàn ông đang áp trên người cô không có chút cố kỵ, anh bình tĩnh trầm mặt áp sát phía trước, ở lúc cô thất thần kia, anh cường thế xâm nhập.
“A ——”
Thân thể đột nhiên đau đớn làm cho Đồng Niệm nhăn mày, thanh âm trong cổ họng phát ra, tiếng nức nở làm cho người ta mê màng.
Ngoài cửa Lăng Trọng thấy cô không trả lời, không khỏi hỏi tiếp: “Xảy ra chuyện gì sao? Ba vào xem con một chút nhé.” Thời điểm chạng vạng, thấy Đồng Niệm vội chạy ra ngoài, lòng ông rất lo lắng.
Đầu ong lên một tiếng, Đồng Niệm chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, hai má đỏ lên, thanh âm run rẩy cuống quýt mở miệng: “Ba, con không sao.”
Bởi vì nói chuyện quá nhanh làm cho ngực cô phập phồng kịch liệt, đại não như không có tự hỏi liền theo bản năng khóa cửa phòng lại.
Lăng Cận Dương dừng động tác, đôi mắt chim ưng đảo qua khuôn mặt trắng bệch của cô, khóe miệng cười lạnh. Anh cười, lần thứ hai đem đầu dừng ở trước ngực cô, lưỡi nóng tùy ý chạy loạn.
Lăng Trọng đang muốn mở cửa ra, nghe thấy âm thanh đóng cửa, bất đắc dĩ thở dài nói: “Niệm Niệm con không có việc gì chứ?”
Đồng Niệm thở hổn hển, hai tay chảy mồ hôi rất nhiều, cô ngửa đầu nhìn về người đàn ông phía trước, chỉ thấy đôi mắt anh không chút lo lắng, cô không kịp phòng bị thì anh lại hung hăng đụng vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô, độ mạnh yếu đến nghiến răng nghiến lợi.
Thân thể giao triền không chia cách, cái loại chặt chẽ phù hợp này tựa như khiến người ta phát điên.
Đồng Niệm cắn môi, không dám phát ra âm thanh khác thường, cố gắng chỉnh giọng mình: “Trong nhà có chút việc con phải về một chuyến.”
Lời của cô làm cho Lăng Cận Dương nhẹ giọng cười rộ lên, anh cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô, để lại những ấn ký màu đỏ sậm.
Nghe cô nói chuyện, thanh âm cũng không dị thường, chân mày cau chặt của Lăng TRọng đã giãn ra, ông nghĩ rằng mấy đứa trẻ hay gây chuyện, không có nghĩ nhiều dặn dò vài câu rồi rời đi.
Tiếng bước chân dần xa ở phía hành lang, Đồng Niệm âm thầm thở phào, cô quay đầu muốn cắn cái cổ của người đàn ông, nhưng anh sớm đoán được, đã đưa tay lên bóp cằm cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Trên môi đột nhiên ấm áp, đều là hương vị mát lạnh của anh, Đồng Niệm muốn tránh đi nhưng không thể được, vừa lúc bị anh ôm lấy, xoay người đi đến bên giường.
“Lăng Cận Dương ——”
Đồng Niệm giận dữ, khuôn mặt nhỏ đang giận dữ, hai mắt như phát ra lửa.
Đối với sự phẫn hận của cô, Lăng Cận Dương cũng không tức giận, anh thoải mái đặt cô dưới thân, nghiêng người nằm đè lên cô. Đè cô đang giãy dụa, trong mắt anh đầy ngoan độc: “Em thật sự nghĩ anh không dám sao?”
Anh đột nhiên hỏi thế làm cho Đồng Niệm kinh ngạc ngây người, một đôi mắt đen láy tấn công đáy mắt của anh.
Lăng Cận Dương cười cười, đôi mắt khinh mị, thanh âm trầm thấp: “Mặc dù tất cả mọi người biết anh ở trên giường của em, nhưng không ai dám ở trước mặt anh nói một câu!”
Một hơi mắc kẹt trong cổ họng, ánh sáng trong mắt Đồng Niệm ảm đạm dần, anh nói không sai, tất cả mọi người biết thì sao? Anh là Lăng Cận Dương, là người cầm quyền nhà họ Lăng, ai dám nói anh chứ?
Hai tay bên người nắm chạt, Đồng Niệm không nói gì, dung nhan anh tuấn trước mắt thấm ướt mồ hôi, cô vô lực động đậy chỉ có thể nhắm mắt lại, che đi cảm xúc của mình, thậm chí đem cả linh hồn của mình đi luôn.
Một đêm triền miên, cô nhớ về gia đình mình lúc trước, có mẹ còn có ba cô, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ. Nhưng đột nhiên ba biến mất mẹ mang cô đến nhà mới, cô khóc đòi ba lại bị một người đàn ông ôn nhu ôm cô lau khô nước mắt cô, nói cho cô biết đây chính là nhà của cô.
Ah——
Đồng Niệm tỉnh dậy từ trong mộng, cô chậm rãi ngồi dậy, một phong đầy ánh sáng. Ác mộng tối hôm qua đã tiêu tán, trên giường hỗn độn làm cho cô mệt mỏi thở dài.
Hai bên trán đau đớn, cô đưa tay xoa xoa, lập tức nhớ ra điều gì đó vội cầm di động ở đầu giường ra xem. Thời điểm hôm qua cô gặp nạn ở quán bar, cô mơ hồ nhớ ra mình có nhắn cho một số.
Mở màn hình ra, cô xem ghi chép trò chuyện thì thấy một dãy số, sắc mặt đại biến.
Đồng Niệm run rẩy nắm chặt di động, hai mắt nhìn chằm chằm dãy số kia, khóe mắt tràn lên một chút nóng ấm. Cặp mắt ôn nhu kia đã từng sẽ không còn khả năng xuất hiện nữa, vĩnh viễn không còn nữa.
Chương 14: Vị hôn thê
Trời sáng, ánh mặt trời lên dần, Lan Uyển được ánh mặt trời chiếu sáng rất chói mắt, trong nó như một viên bảo thạch lóa mắt.
Trên đỉnh chóp phòng khách biệt thự là những hoa văn màu xanh da trời, hình vẽ hoa bách hợp màu vàng. Dọc theo cầu thang là những cái trụ có khắc hình La Mã, mặt trên được khảm ngọc lưu ly tinh xảo, phô trương như vậy chỉ có ở nhà họ Lăng mà thôi.
Phía chỗ cầu thang hình nửa vòng tròn là một bóng dáng to lớn, người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ trời sinh mị hoặc, trên người là chiếc áo sơ mi màu đen đính những hột nút màu vàng rực rỡ, tinh xảo xa hoa.
Lăng Cận Dương đi vào phòng khách, nhìn bàn cờ gỗ lim trước mặt, ba của anh đang đánh cờ một mình.
“Ba!” Anh cúi đầu cười, bước nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh ba mình.
Lăng Trọng ngẩng đầu lên nhìn thấy con trai, đã tươi cười: “Bồi ba đánh ván cờ, đã lâu cha con chúng ta chưa có chơi rồi.”
Nghe cha mình nói như vậy, Lăng Cận Dương vội buông áo khoác tây trang trong tay xuống, mỉm cười bắt đầu đánh cờ. Ngón tay thon dài của anh nắm những quân cờ, đáy mắt thâm thúy hiện lên tia sáng, lại hạ một quân cờ xuống trước.
Nhìn con trai hăng hái, đáy lòng Lăng Trọng vui vẻ, ánh mắt ông ôn hòa, trước mắt hiện ra hình dáng ấu thơ của con trai mình. Khi đó ông ôm anh vào trong ngực, nắm cánh tay nhỏ bé mập mạp của anh, dạy anh đọc sách đánh cờ, từng giọng non nớt của trẻ con còn như quanh quẩn bên tai. Nhưng chỉ chớp mắt anh từ một tiểu Cận Dương đã trưởng thành, có được sự cơ tri và năng lực hơn người đủ giúp anh xưng vương một cõi.
“Con à…” Chuyện cũ ùa về, làm lòng Lăng Trọng trĩu nặng, mặt mày trở nên ôn hòa nhẹ nhàng hơn, ông kêu một tiếng.
Lăng Cận Dương chỉ chăm chú nhìn bàn cờ nên khi nghe ba mình gọi liền ngẩng đầu, vừa nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của ông: “Ba, chỉ cần có con ở đây, tâm huyết cả đời của ba sẽ không uổng phí.”
Lăng Trọng tiếp nhận tập đoàn Lăng thị từ lúc hai mươi tuổi, trải qua hơn ba mươi năm đã có thể hô phong hoán vũ. Nhưng thế gian này không có ai mà không trải qua chuyện sinh lão bệnh tử, từng là người đứng đầu gia tộc họ Lăng hiện giờ cũng đã tuổi già. Cha con hai người tâm ý tương thông, không cần nói nhiều cũng có thể hiểu được tâm ý đối phương.
Lăng Trọng vui mưng gật gật đầu, vỗ mu bàn tay của con trai mình: “Cận Dương, con là niềm kiêu ngạo lớn nhất đời này của ba!”
Ánh nặt trời theo cửa sổ sát đất chiếu vào, Lăng Cận Dương ngửa đầu nhìn về phía cha mình, chỉ thấy mái tóc đã bạc, cha anh từng đứng trên đỉnh khai thiên lập địa, cuối cùng cũng phải chịu thua thời gian. Nhưng không sao anh đã đủ mạnh để lo hết tất cả, anh có thể tự bảo vệ lấy chính cuộc đời mình
Thời điểm Đồng Niệm xuống lầu , xa xa nhìn thấy hai cha con đang ngồi trước bàn cờ, vui vẻ trò chuyện. Cô không có ý định quấy rầy, hờ hững xoay người đi dùng bữa sáng.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để ăn sáng, sau đó nhíu mày uống hết ly sữa, rồi đứng đậy đi đến trường. Lúc đi ngang qua phòng khách, tiếng cười sang sảng của Lăng Trọng vang lên, phá lệ làm cho người ta phải chú ý.
Đồng Niệm không có nhìn kỹ, chỉ cúi đầu ngồi vào xe, đi đến trường.
Ngày tốt nghiệp càng đến gần, Đồng Niệm mỗi ngày đều đi tìm cuộc sống tương lai của mình, dựa theo tình hình trước mắt cô có thể tiếp tục ở lại nhà họ Lăng, nhưng cô không muốn, không muốn tiếp tục cuộc sống ăn nhờ ở đậu này.
Loại cuộc sống bị cô độc bao quanh này chỉ có thể là người đã từng trải qua mới hiểu nổi.
Lúc nghỉ giữa giờ, Duẫn Mạch chạy đến bên tai cô lại chi choe, Đồng Niệm mặt mày phờ phạc rũ rượi.
“Niệm Niệm, cậu có tâm sự à?” Duẫn Mạch tuy ngày thường sơ ý nhưng những lúc này cô ấy thường hay để ý đến bộ dạng của cô.
Đồng Niệm thở dài, thấp giọng hỏi: “Mạch Mạch, tốt nghiệp xong cậu có dự định gì không?”
“Mình ư?” Nhắc tới chuyện này, trên mặt Duẫn Mạch lộ ý cười: “Ba mẹ và anh trai mình đều đồng ý để mình tự do hai năm, hai năm rong chơi rồi sau đó về nhà.”
Đồng Niệm vểnh môi nói: “Biết cậu hạnh phúc rồi nhưng đừng có đả kích mình như vậy chứ!” Nhà họ Duẫn chỉ có hai anh em, Duẫn Mạch từ nhỏ lớn lển đã được chiều chuộng.
Bị cô nói như vậy, Duẫn Mạch ngây ngô cười đứng lên không cãi lại. Cô xoa đầu, bỗng dưng nhớ đến cái gì, tiếng nói liền thấp xuống: “Niệm Niệm, nhân lúc người nhà họ Lăng còn yêu thương cậu, thì cậu nên tính toán cho bản thân mình thật tốt vào.”
Ánh mắt Đồng Niệm đen lại, cô có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ có thể vùi nó vào sâu đáy lòng mình.
Lái xe đưa cô về biệt thự, trên đường lòng cô đầy tâm sự, xuống xe xong mới phát hiện xe của Lăng Cận Dương cũng đã về. Thường thì anh ít khi ở nhà dùng bữa tối.
Đồng Niệm cũng không nghĩ nhiều, cất bước đi vào trong, xa xa đang nghênh đón cô là Rella, bộ dạng rất đáng yêu. Lúc đi tới phòng khách cô mới phát hiện có gì đó không đúng.
Đèn đuốc ở phòng khách sáng trưng, Đồng Niệm đứng ở cửa đảo mắt, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế sofa, hai mắt đang chăm chú xem tin tức, mà ở phòng bếp phía sau anh, truyền tới tiếng cười vui vẻ.
Trong lòng hơi động, cô nhịn không được đi vào, đã thấy Lăng Trọng đeo tạp dề, động tác vô cùng thuần thục đứng ở trước tủ bát, đang cùng người bên cạnh nói chuyện vui vẻ.
Một cô gái có mái tóc xoăn màu nâu, xõa ngang hông, dáng người cao gầy lả lướt, cùng với ngũ quan xinh xắn, minh tinh cũng không theo kịp phong thái của cô.
Đồng Niệm biết cô, hoặc có thể nói là rất quen thuộc, bởi cô ta chính là vị hôn thể của Lăng Cận Dương, trưởng nữ của nhà họ An, An Hân.
Cô sợ sệt đứng tại chỗ, cho đến khi người kia quay đầu: “Niệm Niệm đã về!”
“Cô trở về khi nào?” Đồng Niệm mím môi cười cười, nhẹ giọng hỏi cô.
An Hân trừng mắt nhìn cô, mặt cười giảo hoạt: “Mới vừa xuống máy bay không lâu, muốn cho mọi người một kinh hỉ.” Cô cười chỉ về phía người đàn ông ngồi ở phòng khách nói: “Ngay cả Cận Dương tôi cũng không có nói, lúc anh ấy thấy tôi, cũng hoảng sợ!”
Lăng Trọng giơ hai tay xoay người, sắc mặt ôn hòa: “Niệm Niệm, đêm nay ba tự xuống bếp, con đi ra bên ngoài chờ cơm đi, nơi này có ba và tiểu Hân là được rồi.”
“Vâng!” Đồng Niệm không hề nói nhiều, xoay người đi tới, lại mới nhìn thấy ánh mát đối diện rất sắc bén kia. Tầm mắt cô dừng ở trên mặt anh một lát rồi rất nhanh dời đi.
Cô không nghĩ tới, cúi đầu lên lầu, mơ edit by cát hồ còn có thể nghe được tiếng nói dễ nghe uyển chuyển của An Hân. Trở lại phòng ngủ, thay quần áo xong, cô đứng ở cửa sổ ngẩn người, cho đến khi người hầu lên nhắc cô dùng cơm.
Đi vào nhà ăn, bữa tối phong phú dược dọn lên, hơi nóng hôi hổi bốc lên. Bình thường Lăng Trọng hiếm khi tự mình xuống bếp, trừ khi tâm tình tốt mới có thể xuống bếp trổ tài.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, Đồng Niệm đang muốn ngồi vị trí cô hay ngồi liền bị người khác chiếm trước.
“Tôi nghĩ tôi phải ngồi gần chú…” An Hân nghịch ngợm chiếm chỗ của cô, đẩy cô qua chỗ đối diện: “Niệm Niệm, cô ngồi cạnh anh trai mình đi.”
Đồng Niệm ngẩn ra, đồng tiễn đen láy hiện lên cái gì, sắc mặt thoáng chốc khó chịu.