Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 842




Edit:?

Beta: La Pluie

Thím Trương rất nhanh liền bưng cháo bát bảo lên, cũng không biết là đói bụng hay là vì bệnh nặng mới khỏi nên cô ăn liên tiếp hai bát hai ngừng lại. Khương Viên Viên đều là tươi cười nhìn cô.

Uống thuốc xong, cô lại ngủ một giấc, mấy ngày vừa qua, cô cảm giác giấc ngủ thật thoải mái và yên tâm.

Cuối cùng đã đến giờ dậy, trong phòng không có một ai. Đèn trong phòng cũng tắt, bên ngoài một mảng tối đen, đã đến buổi tối rồi.Cô cầm lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường bên cạnh, thật sự đã là mười một giờ đêm rồi.

Lúc này, cô lại tỉnh dậy.

Cô nghĩ muốn thiếp đi lần nữa, nhưng nằm một hồi lâu, lại phát hiện bản mình thật sự không ngủ được. Ngủ không đúng giờ giấc, nằm xuống rất khó chịu, cô bật đèn ngủ trên tủ đầu giường lên, từ từ ngồi dậy.

Cơn sốt kéo dài quá lâu, tuy hiện tại đã hạ sốt, nhưng bộ não đến bây giờ vẫn còn hơi choáng váng, giống như đang bước lơ lửng trên đám mây.

Ngồi một hồi lâu, cảm giác hoa mắt chóng mặt cảm mới từ từ biến mất. Trong phòng mở điều hòa, khiến cho đôi môi cô trở nên khô rát, thấy ở trên bàn có sẵn bình nước, cô rót vào trong cốc, uống một ngụm, phát hiện ra hơi cay xè.

"Trà gừng..." Cô ngạc nhiên nói một câu.

"Sơ Hạ, bác sĩ nói hiện tại em thân thể bị nhiễm lạnh, nên phải điều hoà lại thân nhiệt.

Giọng nói của Hàn Thất Lục đột ngột vang lên, An Sơ Hạ bị hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, nhưng lại phát hiện ra trong phòng vắng vẻ trống không, căn bản là không ai!

Giọng nói kia là từ đâu truyền đến?

Chẳng lẽ là... Bên trên?

An Sơ Hạ từ từ ngẩng đầu hướng nhìn lên trần nhà, lúc này tiếng nói lại vang lên lần nữa: "Đừng nhìn, trên mặt đất!"

Không sai, là giọng nói của Hàn Thất Lục! An Sơ Hạ lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh kia, đã thấy ở bên kia giường dưới mặt đất lộ ra một góc chăn nhỏ màu xanh nhạt. Cô nhớ rõ này chiếc chăn này cô đã gấp lại, nghi hoặc, cô đi đến bên kia giường, mới phát hiện ra là Hàn Thất Lục đang đắp chăn nằm dưới đất.

Hàn Thất Lục dùng đôi mắt với con ngươi đen tuyền nhìn cô chăm chú, nhìn như muốn dọa người.

"Anh ở đây từ khi nào?" Cô theo bản năng hỏi như vậy một câu.

"Cái gì ở đây từ khi nào..." Hàn Thất lục ngồi dậy, tức giận nói: "Anh chẳng phải vẫn luôn ở đây sao?"

Hàn Thất Lục đương nhiên không thể giống Tôn Ngộ Không từ dưới đất chui lên, cô cũng cảm thấy câu hỏi của mình quả thực hơi có vấn đề. Nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ, vì thế liền nhìn Hàn Thất lục hỏi: "Vì sao anh lại muốn ngủ trên mặt đất? Anh trước kia... Chẳng phải đều trực tiếp leo lên nằm trên giường của em sao? Chẳng lẽ là... cải tà quy chính rồi hả?"

"Cái gì gọi là cải tà quy chính? Thiếu gia ta chẳng phải luôn luôn là hiện thân của công lý sao?" Hàn Thất Lục trợn trừng mắt, nói chậm lại: "Hiện tại em mới truyền dịch xong, lúc nãy anh sợ chạm vào tay em làm em đau, nên mới ngủ trên mặt đất, không phải sao?"

Chậc chậc, chuyện này cũng gọi là hiện thân của công lý sao.

An Sơ Hạ cười nhạt, Hàn Thất Lục đứng lên, sờ vào trán cô dò xét, sau đó thỏa mãn nói: "Tốt rồi, đã không còn sốt nữa. Em ngồi nghỉ ngơi, anh xuống lầu gọi bọn họ làm cho em chút đồ ăn, mẹ anh mời chuyên gia dinh dưỡng giành riêng cho em bồi bổ cơ thể, bây giờ em vẫn còn yếu, do đó cần bồi bổ cơ thể càng sớm càng tốt."

"Chuyên gia dinh dưỡng..." An Sơ Hạ có chút kinh ngạc, đồng thời trong lòng nhất thời cảm động.

Khương Viên Viên đối xử với cô, quả thực giống y như mẹ ruột.

Có người tốt như vậy ở bên chăm sóc, mẹ cô trên trời có linh thiêng cũng sẽ yên tâm rồi.

Nhân lúc cô còn đắm chìm trong suy nghĩ, Hàn Thất Lục đã đi ra khỏi phòng. Cô đợi một lúc, cảm thấy có chút nhàm chán, tiện tay mở Laptop, đăng nhập vào tài khoản tác giả của mình.

Tài khoản vừa đăng nhập vào, cô đã giật mình ngạc nhiên. Cô không có ở đây mấy ngày nay, bình luận thúc giục cư nhiên dài đến vài trăm trang. Nói theo cách phóng đại hơn, chính xác là, trang web kia đang đề cử cô! Nghe nói, vị trí đề cử kia rất khó giành được, cô đã không nghĩ rằng, sau khi cô biến mất tiểu thuyết bị ngắt quãng lại được đưa vào vị trí đề cử.

Cô thực sự không biết trang web này quá để mắt đến cô, hay là nên nói trang web này không có đầu óc kinh doanh.

Càng đọc bình luận thúc giục của mọi người, cô càng quyết tâm viết bản thảo mới. Lúc Hàn Thất Lục cùng người giúp việc bưng đồ ăn lên lầu, chỉ thấy An Sơ Hạ đang hì hục đánh máy.

"Sơ Hạ, hiện tại em đang nói chuyện phiếm với ai? Em không biết thân thể mình bắt buộc cần được nghỉ ngơi sao?" Hàn Thất Lục một bên giao phó người giúp việc đặt đồ ăn ở trên bàn, một bên đi hướng về bàn học của cô.

An Sơ Hạ lập tức đóng laptop lại, lúng túng nhìn Hàn Thất Lục, nở một nụ cười, che giấu và nói: "Không có gì, chỉ là nhìn xem mấy ngày em không có ở đây, đã xảy ra những việc thú vị gì thôi."

"Việc thú vị gì mà anh vừa tới em liền đóng laptop lại?" Hàn Thất Lục ghé sát vào cô, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, bỗng nhiên tiếp tục ghé sát vào lỗ tai cô, dụng ý là muốn chỉ có hai người có thể nghe được tiếng nói: "Không phải là em đang xem cái gì không nên xem chứ? Bà xã, nếu như em muốn xem, cứ nói thẳng với anh một tiếng có phải là tốt hoen không?"

Biết Hàn Thất Lục những lời này nói là có ý tứ gì, An Sơ Hạ nhanh chóng đỏ mặt, tức giận nghiêng đầu liếc anh một cái, trầm giọng nói: "Ngậm miệng!"

Nhìn bộ dạng vừa xấu hổ vừa cau có của cô, Hàn Thất Lục không dám đùa cô nữa, giảng hòa nói: "Được, anh ngậm miệng được chưa nào? Ăn cơm trước đã."

Hàn Thất Lục lại trơ nên nói chuyện tốt như vậy, An Sơ Hạ cũng nghe theo, cô đứng lên và ngồi xuống bên cạnh bàn. Cái gì gọi là chuyên gia dinh dưỡng, không phải cho cô ăn thịt mà chỉ đơn thuần là súp rau củ sao? Mà còn hơi loãng một chút, cô cảm thấy chuyên gia dinh dưỡng này chỉ là hư danh, mời cũng như không rồi.

"Chuyên gia dinh dưỡng nói, em bệnh nặng mới khỏi, không thể ngay lập tức ăn đồ ăn chưa quá nhiều chất dinh dưỡng, cũng không được ăn quá ăn no, nửa bát cơm là nhiều rồi." Hàn Thất Lục nói xong, đưa bát cơm cho cô, nghiêng mắt nhìn người giúp việc đứng ở một bên, ý nói không còn gì sai bảo nữa, có thể đi được rồi.

"Trên thực tế, không cần phải mời chuyên gia dinh dưỡng làm gì." An Sơ Hạ vừa ăn cơm vừa nói: "Em cũng không phải sinh ra trong nhung lụa, chịu khổ cũng quen rồi, anh xem em em rơi xuống Lệ Giang lạnh như vậy cũng không làm sao, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, tự nhiên sẽ bình thường trở lại."

Đột nhiên bầu không khí lạnh ngắt bao trùm, An Sơ Hạ dừng động tác tay, chần chừ nhìn về phía Hàn Thất Lục.

Đã thấy Hàn Thất lục lạnh lùng nhìn cô, như muốn làm cô đông cứng đến chết.

"Anh... nhìn em làm gì?" An Sơ Hạ một câu càu nhàu rồi nuốt cơm trong miệng xuống, có chút sợ hãi hỏi han.

"An Sơ Hạ." Hàn Thất Lục gọi cả tên họ cô, dạng vẻ hết sức nghiêm túc...

Anh chàng này, đột nhiên... Lại là tức giận rồi hả?

"Chuyện gì..." An Sơ Hạ khịt khịt mũi, không khỏi trơ lên căng thẳng.

Vừa rồi Hàn Thất Lục vẫn bình thường, lúc này khuôn mặt lại biến sắc, tối sầm lại tựa như Quan công, trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách.

"Về sau không được nhắc đến hai chữ "Lệ Giang", cũng không được hạ thấp bản thân mình!" Ngữ khí của Hàn Thất Lục dường như không thể chối cái, cuối cùng anh vẫn buông thêm một câu: "Có nghe hay không?"

Anh nói lời này, dường như có tính chất của một vị lãnh đạo...

An Sơ Hạ nhún nhún vai, lơ đễnh gật gật đầu: "Biết rồi, biết rồi..."

"Anh nói thật đấy!" Hàn Thất Lục tăng thêm ngữ khí, dáng vẻ nghiêm túc này của anh khiến cô giật mình, không đợi cô đáp lại, Hàn Thất Lục lảng tránh ánh mắt, tiếp tục nói: "Mấy ngày này, anh thật sự... Thật sự nghĩ là em... Cho nên, sau này chúng ta đừng đề cập đến chuyện này nữa."

Giọng nói của anh dần dần trở nên mềm mại, ánh mắt cũng không biết từ khi nào thì một lần nữa rơi trên thân thể cô, mang theo đau đớn và vui mừng. Đau đớn vì nhớ lại những kí ức khủng khiếp mấy ngày qua, còn vui mừng, vui mừng vì may mắn thay giờ phút này cô còn sống và đang ở cạnh anh.

Khuôn mặt An Sơ Hạ lộ vẻ kinh hãi, cô nhanh chóng suy nghĩ, Hàn Thất Lục vì sao đột nhiên khó chịu. Không là vì tính khí thất thường, mà là vì... Cô mất tích mấy ngày này, anh thật sự quá đau đớn. Mà sự đau đớn này, cả đời anh cũng không muốn nghĩ đến nữa, càng không muốn phải trải qua.

Trong lòng cô, đột nhiên như có một dòng nước ấm chảy qua, tràn đầy niềm vui.

"Hàn Thất Lục." An Sơ Hạ buông đũa xuống, đứng dậy, ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết nhìn anh. Ánh mắt này của cô, lại khiến cho Hàn Thất Lục toàn thân không được tự nhiên, thậm chí cảm thấy tóc gáy đều đã dựng thẳng lên.

Chẳng lẽ, thái độ của anh khi nói chuyện vừa rồi quá cứng rắn, dẫn đến cô tức giận?

Anh còn đang suy nghĩ có nên nhận lỗi với cô hay không, đột nhiên đôi môi cảm thấy ấm áp, một đôi môi mềm mại thực sự bao phủ lên môi anh.

Nhưng chỉ chạm nhẹ trong khoảnh khắc, chớp mắt liền rời đi, chóp mũi anh vẫn lưu lại mùi hương cổ điển trên mái tóc cô.

Cổ điển?

Hàn Thất Lục nhíu mày, nghiêng mặt liếc nhìn An Sơ Hạ hai má đỏ ửng, cực kì bình thản hỏi han: "Bà xã, anh có thể hỏi em một điều không?"

An Sơ Hạ ngạc nhiên trong khoảnh khắc, vừa nghi hoặc vừa xấu hổ gật gật đầu, nói: "Anh hỏi đi."

Hàn Thất Lục hắng giọng một cái, cất tiếng hỏi: "Vì sao tóc của em lại có mùi hương Điêu bài?"

An Sơ Hạ lại sửng sốt, cô còn tưởng rằng Hàn Thất Lục định hỏi vấn đề gì, lại không nghĩ rằng hoá ra anh lại hỏi vấn đề đó!

Nhất đời đầu óc An Sơ Hạ tối đen mù mịt, nhấc chân liền đá anh một cước: "Anh nói bậy bạ gì đó?!"

Hàn Thất Lục gian xảo tránh được cú đá kia của cô, nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói: "Anh không nói bậy, chính là Điêu bài! Không tin... Em tự mình ngửi thử một chút đi?"

(Điêu bài: Là tên gọi một thương hiệu xà phòng giặt quen thuộc của Trung Quốc.)

Tóc mùi Điêu bài? An Sơ Hạ kinh ngạc, vén một sợi tóc lên ngửi thử, chỉ cảm thấy một mùi hương xà phòng Điêu bài quen thuộc len vào chóp mũi, chưa kể đến, mùi hương này còn khiến cô hoài niệm! Sau khi đến nhà họ Hàn, cô không bao giờ phải giặt quần áo nữa.

Nhưng trọng tâm không phải là chuyện này, mà là... Ni cô mã! Vì sao tóc của cô lại có mùi xà phòng Điêu bài?

"Đúng không?" Hàn Thất Lục nhíu mày, tiến đến phía trước cúi xuống ngửi tóc cô, mười phần tin tưởng gật đầu, nói: "Trước kia, anh trốn nhà một thời gian, phải tự mình giặt quần áo, mùi hương này, cả đời anh cũng không quên được!"

"Em nhớ ra rồi!" An Sơ Hạ vỗ tay một cái, bừng tỉnh nói: "Lúc em vừa mới được cứu lên, bọn họ đã tắm rửa cho em, hình như tóc... có lẽ trực tiếp được gội sạch bằng xà phòng."

"Em nói... Bọn họ tắm rửa cho em sao?" Hàn Thất Lục thu hẹp ánh mắt nguy hiểm thành một đường thẳng, gắt gao tiếp cận ánh mắt cô hỏi: "Bọn họ là nam hay nữ?"

"Vô nghĩa! Đó là bà nội của Từ Hân." An Sơ Hạ bĩu môi, bỗng nhiên nhìn về phía Hàn Thất Lục hỏi: "Anh nói anh trốn khỏi nhà? Chuyện từ khi nào? Vì sao muốn chạy trốn khỏi nhà?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.