Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 605




Edit: Trần Thị Thanh Tâm+ Võ Nana

Những lời này cô không dám nói ra trước mặt Hàn Thất Lục, mặc dù bây giờ Hàn Thất Lục đối với cô đã có phần nhường nhịn hơn,. Nhưng vị này là Thiếu gia ác ma,nếu nàng nói ra sợ sẽ trở mặt.

Người phục vụ kia cẩn thận nhanh chóng đặt 2 đĩa mì ý lên bàn,nhìn ra được bọn họ rất kiêng nể Hàn Thất Lục.

" "Đây là món thịt vụn nhồi quả trám, hi vọng hai vị dùng cơm vui vẻ." Người phục vụ nói xong những lời này nhanh chóng đi qua một bên, sợ mình nói nhầm

"Anh thường xuyên đến ăn ở đây?"" An Sơ Hạ nhỏ giọng hỏi.

Bữa ăn này không khí có chút yên tĩnh làm cô cảm thấy lúc ăn cơm nói chuyện không thoải mái. Nếu so sánh,cô vẫn hi vọng mình học tập ở tiệm tạp hoá,tuy ồn ào một chút nhưng rất vui.

""Trước kia tôi thường cùng bọn Minh Lạc đến đây ăn,có chuyện gì sao?"" Hàn Thất Lục cầm lấy dĩa ăn,nhìn cô hỏi.

""Không có gì,chỉ là tôi tuỳ tiện hỏi thôi"" An Sơ Hạ cúi đầu chăm chú ăn.

Thường xuyên đến? Không trách những nhân viên kia dường như rất sợ bộ dáng của anh. Nhất định là thường xuyên chứng kiến sự hung tàn của hắn.

Ăn xong mì,An Sơ Hạ theo sau Hàn Thất Lục vào quầy hàng trả tiền. Viên thu ngân mỉm cười,nhận thẻ của Hàn Thất Lục,ôn hoà nói:"" Chúc mừng hai vị,hai vị là vị khách thứ sáu nghìn sáu trăm sáu mưi sáu của nhà hàng.Tiểu lễ vật này xin tặng cho vị tiểu thư xinh đẹp này,xem như nhà hàng chúng tôi tri ân với khách hàng.""

Viên thu ngân nói xong,đem một cái hộp nhỏ màu hồng nhạt để lên quầy.Tiểu lễ vật hình chữ nhật bên ngoài đóng gọi thật tinh xảo,không biết bên trong sẽ là gì.

Đột nhiên xuất hiện một lễ vật,An Sơ Hạ có chút nghi hoặc chỉ vào chính mình noi: ""Đây là đưa cho tôi thật sao?""

""Đương nhiên rồi,chúc mừng hai vị."" Đối với phản ứng đáng yêu của An Sơ Hạ,,viên thu ngân không nhìn được mà cười một tiếng.

""Đi thôi"" so với việc An Sơ Hạ bị kích động,Hàn Thất Lục ngược lại là vẻ mặt điềm đạm trực tiếp quay người đi về phía cửa.

Từ nơi này trở về Tư Đế Lan nếu không nhanh một chút nhật định sẽ bị trễ nên An Sơ Hạ không dám trì hoãn thêm,vội vàng cảm ơn viên thu ngân nhanh chóng chạy ra ngoài.Vì vậy,cô không thể nghe được tiếng trò chuyện nơi quầy thu ngân.

"" Thật là nhìn không ra,không ngờ Hàn thiếu gia lạnh lùng như vậy mà lại dùng biện pháp này để tặng lễ vật cho bạn gái.Thật sự là quá hâm mộ cô gái kia rồi""

""Không phải sao?? Qủa thực hâm mộ chết người ta rồi.Nhưng không phải nghe đồn Hàn thiếu gia cùng nữ minh tinh kia vô cùng gần gũi sao? Xem ra lời đồn đều không thể tin.""

""Còn không phải nữ minh tinh kia muốn lăng xê chính mình sao. Thật là một cặp đôi đáng yêu.""

An Sơ Hạ vội vội vàng vàng chạy đến ngồi vào ghế lái phụ vừa thở phì phì vừ a nói: "" Anh không thể đi chậm một chút sao?""

Hàn Thất Lục ở một bên, lái cho xe đi và nói: "" Chân dài không đi chậm được.""

Nghĩ đến mấy viên thu ngân như cười mà không phải cười, anh cảm thấy không thoải mái,chứ đừng nói lúc ấy, anh đứng nơi đó cũng có chút xấu hổ rồi.

"" Này, Hàn Thất Lục!"" An Sơ Hạ đang muốn tức giận,thì xe đột nhiên dừng nhanh một cái. Cũng may cô thắt dây an toàn, nếu không đã đụng vào cửa kính phía trước rồi.

Cô còn tưởng rằng trước xe có vật cản, không nghĩ đến rằng Hàn Thất Lục quay đầu nói với cô: "" Cô không mở ra xem là lễ vật gì sao?""

Hàn Thất Lục không nói thì thiếu chút nữa cô đã quên cái lễ vật trời ban đó rồi. Cô nhất thời không trách móc Hàn Thất Lục mà nhanh chóng mở gói quà ra.Nói thật ra, Cái lễ vật này gói rất đẹp,cô thật không đành lòng gỡ ra.

Nhưng mà chẳng phải gói lại là dùng để mở ra hay sao? An Sơ Hạ do dự một chút rồi mở ra xem. Xe của Hàn Thất Lục một laìn nữa chuyển bánh.

Được gói trong hộp là một cái ví tiền Địch Áo màu trắng, An Sơ Hạ nâng niu trên tay, chất liệu mềm mại sờ vào rất dễ chịu.

"Địch Áo à?... Nghe nói nhãn hiệu ví tiền này hiệu rất xa xỉ.Không biết cái này có phải là hàng thật không?"" An Sơ Hạ tự nhủ xong, tay không ngừng lật xem ví tiền.

""Đương nhiên là thật rồi~"" Hàn Thất Lục phản xạ có điều kiện nói với cô.

An Sơ Hạ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục: "" Làm sao anh biết đây là thật hay giả? ""

Hàn Thất Lục ho khan một tiếng mới hồi đáp: "" Nhà hàng bọn họ kinh doanh lớn,làm sao có thể dùng một ví tiền giả lừa gạt tặng cho khách hàng. Trừ phi không muốn tiếp tục kinh doanh nữa.""

Cô cho rằng lời này rất có lý,gật nhẹ đầu không nghi vấn nữa.

Ví tiền này thiết kế vô cùng đơn giản, là phong cách cô ưa thích. Cô vuốt ve ví tiền mãi cho đến khi xe dừng lại chỗ ga ra trường.

Nhưng Nhưng xe dừng lại,Hàn Thất Lục không cho cô đi ra ngay, mà thò tay về ngăn kéo phía sau gương chiếu hậu, lấy một tấm hình đưa cho cô.

An Sơ Hạ nghi hoặc đó là hình gì, không đến Hàn Thất Lục đưa cho cô hình của anh.

""Anh cho tôi cái này làm gì?"" Cô nhíu đôi lông mày nhìn anh khó hiểu.

Ánh mặt trời xuyên thấu vào cửa xe,đỏ rực trên mặt cô,khiến cô thêm phần khả ái.Hàn Thất Lục trong tích tắc thất thần. Đến lúc lấy lại tinh thần thì An Sơ Hạ đã theo dõi anh nhìn cô thật lâu rồi.

Mắt anh hiện lên một vẻ bối rối nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.

"" Ví tiền này có chỗ để ảnh. Dù sao cô cũng không muốn để ảnh của cô.Để của tôi được rồi. Ta không ngại."" Hàn Thất lục nói xong liền rút chìa khoá xe bước ra ngoài.

An Sơ Hạ trong tay còn cầm ảnh của Hàn Thất Lục thừa dịp Hàn Thất Lục xuống xe liếc một cái thầm nghĩ: "" Chụp cũng không tệ.""

Nhưng cô với Hàn Thất Lục hiện tại không có quan hệ gì,cô lại để ảnh của anh trong ví tiền, Nếu để người khác nhìn thấy, không phải là mất mặt lắm sao?

Nghĩ tới đây,An Sơ Hạ lập tức mở cửa xuống xe,đuổi theo Hàn Thất Lục,đem bức ảnh trả lại cho anh: "" Trả lại cho anh""

Hàn Thất Lục không nhận lấy bức ảnh,cau mày nhidn An Sơ Hạ, biểu cảm lộ ra sự mất hứng.

Ven đường không ít người lái xe đi qua,chứng kiến hai người bọn họ dứng đó, không tránh được tò mò mà dừng lại xem.

Mà Hàn Thất Lục,bộ mặt lạnh như băng khiến cô có một thoáng run lên. Người này tuy tuổi không lớn lắm, có thể nói tuổi của anh không phù hợp với đôi mặt lanh như băng kia. Ngay cả cô đôi khi không ngăn được mà run lên sợ hãi.

"Tốt rồi tốt rồi." An Sơ Hạ liên tục giằng co, anh đành phải lấy lại bức ảnh

"Đưa đây"".Nói xong Hàn Thất Lục trực tiếp cầm lấy ví tiền của An Sơ Hạ, đem ảnh chụp ném vào trong ví,rồi sau đó đem túi tiền trả lại cho cô.

"Anh..."

Không để An Sơ Hạ nói thêm,anh trực tiếp ngắt lời cô: ""Không được ấy ra.Nếu để tôi biết cô lấy ảnh tôi ra,tôi sẽ......""

"Anh sẽ?Anh sẽ như thế nào? " An Sơ Hạ ghét nhất bị người khác uy hiếp, nhất là bị Hàn Thất Lục uy hiếp, liền đối mặt với Hàn Thất Lục nói: "" Anh là gì của tôi? Dựa vào cái gì mà ép buộc tôi phải như thế nào đó?""


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.