Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 489




Ed: Mít, Kaly Vương, Búp Nguyễn

Beta: Ngọc Duyên

Manh Tiểu Nam đứng sát sau An Sơ Hạ, An Sơ Hạ cảm giác có người đang chụp mình, nhân lúc thầy giáo ở trên bảng viết, liền quay mặt ra sau nhìn lại.

Quay đầu lại nhìn Manh Tiểu Nam bộ dạng rất yêu ớt, cô nhất thời giật mình một cái, hạ giọng hỏi: ""Cậu làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?""

""Cái gì không thoải mái, tớ buồn ngủ... Cậu nhớ rõ lúc nào kêu tớ dậy nha, tớ ngủ trước, cậu cứ tiếp tục học đi."" Nói xong, Manh Tiểu Nam trực tiếp gục xuống bàn ngủ thiếp. An Sợ Hạ lo lắng lúc cậu ấy thức dậy không đứng dậy nổi.

Bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm, nha đầu kia không muốn cố gắng, hôm nào để cậu ấy cùng chính mình học bổ trợ.

Tan tiết vật lý, An Sơ Hạ đem thư để một bên, bàn tay vừa mới động đến ngăn kéo phía dưới, không có đụng đến trứng luộc trong nước trà, thầy vật lý hướng phía cô đi tới.

Trường học không có quy định không được mang đồ ăn vào lớp học, nhưng trong lớp ăn cái gì cũng không được, An Sơ Hạ lập tức thu tay về, đoan chính để hai tay trên bàn: ""Có chuyện gì sao? Thầy giáo""

""Không có việc gì,không có việc gì, phần sau nghe vẫn hiểu được chứ?"" Thầy giáo lý hòa ái dễ gần hỏi han.

""Nghe hiểu được, còn mấy chỗ phía trước thì không. Công thức áp dụng, đúng chỗ lại tổng hợp lại liền cảm thấy có chỗ không phải."" An Sơ Hạ xấu hổ nói.

Nghe nói vậy, thầy giáo lý khoanh tay lại nói: ""Cái này cực kỳ bình thường, đề bài vật lý chính là muốn luyện nhiều, thầy đưa cho em mấy đề điển hình, em xem rồi làm, đọc đề không hiểu có chỗ nào đến hỏi thầy.""

""Được ạ, cảm ơn thầy.""

Thật không dễ dàng để thầy giáo lý đi, An Sơ Hạ kéo ngăn kéo dưới lấy hai trứng luộc trong nước trà đi ra chỗ ngồi. Ngẩng đầu lên một cái, thấy đồng hồ treo tường báo chỉ còn 4 phút nữa là vào học rồi. An Sơ Hạ thở dài, lúc này chỉ đủ thời gian đi vệ sinh, trứng luộc trong nước trà chỉ cần sau tiết học chọn thời điểm đi đưa cho anh.

An Sơ Hạ cất trứng luộc trong nước trà, hướng WC đi đến. Ngồi cùng bàn với Phỉ Lỵ Á nhìn cô, hướng bên ngoài phòng, vội vàng đi theo: ""Sơ Hạ, cậu muốn đi WC sao?""

"Là cậu, cùng đi sao?" An Sơ Hạ quay đầu lại, nhìn đến người cùng bàn, cô béo tròn, nhưng làn da thì rất tuyệt, trái lại đặc biệt không khó coi.

"Ừm,đúng a!" Phỉ Á Lệ liên tục gật đầu đi theo: "Sơ Hạ, thân thể cậu sao rồi? Tôi xem sắc mặt cậu vẫn lại là tái nhợt a." An Sơ Hạ giơ tay sờ mặt mình hỏi: "Sắc mặt cực kỳ tái nhợt sao? Cũng sẽ không ạ..."

Bất quá nói ra, bởi vì hằng ngày không phơi nắng, cả người càng trắng. phải thời gian nằm viện cũng không phơi nắng.

Bất tri bất giác tới buồng vệ sinh, Phỉ Lỵ Á đóng cửa phòng kế bên, ngồi chỏm hổm trong đột nhiên nhớ tới chuyện cũ, do dự muốn hỏi An Sơ Hạ.

Phỉ Lệ Á cẩn thận thấp giọng hỏi: ""Cậu cùng Thất Lục thiếu gia, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?""

An Sơ Hạ dừng động tác một chút, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, tuy nhiên biết Phỉ Lệ Á nhìn không ra, nhưng cô vẫn gật đầu, thấp giọng nói: ""Xem như là...""

""Xem như là cái gì? Xảy ra chuyện gì rồi à? Tớ ngày đó..."" Phỉ Lỵ Á hung hăng nuốt nước miếng mới tiếp tục nói: ""Tớ ngày đó nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ cùng Thất Lục thiếu gia cùng nhau ở Hàn thị ăn cơm. Lúc ấy, tớ còn tưởng nhìn lầm, cho nên liền lấp bên ngoài cửa sổ xem, không nghĩ là thật. Bọn họ hình như vẫn qua lại, cậu xảy ra chuyện gì sao.""

Mặc dù Phỉ Lỵ Á lại thẫn thờ, cũng cảm thấy An Sơ Hạ nghe lời nói của mình xong, chung quanh không khí liền trở nên trầm tĩnh. An Sơ Hạ mắt hiện lên tại liền cùng một dang giống trẻ con, xinh đẹp quả là xinh đẹp, toàn thân liền mất linh khí.

"Thực xin lỗi a..." Phỉ Lỵ Á lạnh rung nhận lỗi, đứng lên kéo váy.

"Không có vấn đề gì." An Sơ Hạ cong khoé miệng lên nói: "Kỳ thật cậu ấy mất trí nhớ, đem trí nhớ mấy tháng trước quên hết, cho nên mới cho rằng chính mình thích Hướng Mạn Quỳ. Nhưng tớ vẫn tin tưởng, Thất Lục cậu ấy sẽ nhớ tới."

Nguyên nhân là mất trí nhớ, đúng là cô cũng tưởng tượng quá nhiều rồi sao? Bất quá Thất Lục thiếu gia lúc trước cũng bị đánh tới đại não, nếu không có chút việc gì mới có kỳ lạ.

Phỉ Lỵ Á cùng An Sơ Hạ đồng thời ấn xả nước, đẩy WC phòng kế bên. Nhưng làm các cô khiếp sợ, trước mặt bọn họ có tới mười mấy nữ sinh, một đám là bộ dáng lén lút, đang hai tay ôm ngực, như hổ rình mồi nhìn hai người.

Cảm giác này... Giống như trước kia trở lại trường, thường có nữ sinh tới làm phiền lúc cô cùng Manh Tiểu Nam đi toilet.

WC nữ cũng thật thần kỳ, thời gian nhàm chán có thể đem WC thành nơi nói chuyện phiếm, muốn giải quyết chuyện gì có thể tuỳ thời điểm ở trong này tháo bỏ mặt nạ thục nữ.

Phỉ Lỵ Á trời sanh nhát gan, lùi lại trốn sau lưng An Sơ Hạ, thật chặt kéo vạt áo của cô.

"Có việc?" Cô không giống Phỉ Lỵ Á, dù sao trước sau cũng bị coi thường, sớm đã biết như thế nào mới có thể không bị người khác coi thường. Mà cô còn là người khi bị coi thường có thể dễ dàng trở thành người mạnh mẽ.

"Những điều cô nói đều là sự thật sao?" Một trong số nữ sinh đó bước lên phía trước, cười khanh khách nói: "Thất Lục thiếu gia hiện tại đã không còn thích cô nữa hả?"

Thì ra là bọn họ để ý chuyện này, An Sơ Hạ một mắt thâm, nhếch môi cười: "Có thích hay không, việc này với mấy người có liên quan sao?"

"A a a... Thất Lục thiếu gia không thích cô nữa, như thế nào lại vẫn như xưa?" Một nữ sinh khác tiến lên phía trước, một phen đẩy vai cô, biểu tình khinh thường nói: "Trước kia mọi người kiêng kỵ cô, không phải vì Thất Lục thiếu gia thích cô sao? Cô cho rằng hiện tại mọi người có thể sợ cô hả?"

Tiếng chuông vang lên, An Sơ Hạ nhìn bên ngoài WC, yên tĩnh, đã không còn ai rồi.

"Này, tôi không muốn ở trong này lãng phí thời gian, ngay lập tức tránh ra!" Cô hình như là đang đè nặng cổ họng ra để nói những lời này, cô cũng không muốn bởi vì đánh nhau mà bị trường học để ý.

Nhưng mà nếu đối phương bức cô như vậy, như thế nào cô lại mặc cho mình bị người khác coi thường. Từ trước không, hiện tại càng không thể!

"Lãng phí thời gian? Cô nói lãng phí thời gian sao? An Sơ Hạ, cô quả thực..."

Nữ sinh đang muốn tiến lên động thủ với An Sơ Hạ, bỗng nhiên một cô giáo tiến vào, nhìn WC tập trung một đám nữ sinh, lập tức lạnh lùng nói: "Chuông vào lớp đều đã vang, các cô sao vẫn còn chưa trở về lớp học?"

"Cô chờ xem!" " Chúng tôi sẽ chờ!"

Một nhóm nữ sinh nhốn nháo chạy ra ngoài.

"Chúng ta cũng nhanh về lớp đi." Phỉ Lỵ Á kéo tay An Sơ Hạ,hai người ra khỏi WC, Phỉ Lỵ Á thật có lỗi nói: "Thực xin lỗi, tớ gan nhỏ, không giúp gì được cậu."

Phỉ Lỵ Á lộ mặt xấu hổ, nhưng cô trời sinh tính nhát gan, cũng không trách cô làm cái gì.

An Sơ Hạ lắc đầu nói: "Không có việc gì, mau trở về đi."

Hai người chạy về lớp học, đúng lúc giáo viên có việc không tới được, lớp trưởng đang ở trên bục phân công nhiệm vụ, nhìn thấy An Sơ Hạ bước vào, quay ra nói với cô: "Sơ Hạ, có phải cậu biết tiết này thầy giáo không đến cho nên mới cố tình về trễ như vậy? Cậu nên nói với tớ trước, tớ có thể có thời gian ra siêu thị mua đồ ăn vặt a."

Biết lớp trưởng đang nói đùa, An Sơ Hạ chỉ cười cười, cùng Phỉ Lỵ Á quay trở lại chỗ ngồi. Quay đầu ra sau vừa thấy, Manh Tiểu Nam đầu heo kia tất nhiên vẫn đang ngủ!

"Cậu có phải đêm qua thức suốt đêm không?" An Sơ Hạ chọc chọc Manh Tiểu Nam: "Mau tỉnh lại, tan học phải nộp bài rồi."

Bị chọc hồi lâu đại não của Manh Tiểu Nam rốt cục có vẻ không vui ngồi dậy, cụp đôi mắt xuống nói: "Tối hôm qua không cẩn thận thiệt thòi một buổi tối, tớ thật là đầu heo mà, bị cậu gài bẫy rồi!"

"Cậu như vậy là không được." An Sơ Hạ lắc đầu một cái bất đắc dĩ nói: "Đừng ngủ a, viết văn nhanh lên một chút."

"Biết biết..."

Thấy Manh Tiểu Nam trả lời lấy lệ, An Sơ Hạ lúc này mới quay đầu tìm văn gốc. Hồi lâu chưa có trở lại trường học, lại phát một chồng sách lớn, thật không biết có môn học thế nào lại liền đem sách của ba năm muốn phát tất cả cùng một lần. Không sợ bọn họ lấy ném sao?

Bất quá cũng đúng, loại trường học quý tộc này, một quyển sách căn bản không đáng giá được nhắc tới...

"Lấy 《 tôi thấy đẹp nhất XX》 vì đề tài tự nghĩ, nội dung số chữ không hạn." Phỉ Lỵ Á nhỏ giọng đọc lại đè bài được viết trên bảng: "Như vậy đề bài này ai biết, vậy viết làm sao! Cho nên nói ghét nhất môn Ngữ Văn!"

Cái đề bài này rất khó viết sao? An Sơ Hạ phản đói, tìm văn gốc, nàng cầm bút lên "Bá bá bá" liền viết xuống đề mục bài văn: 《 tôi thấy cậu đẹp nhất 》.

Viết xuống đề mục văn xong, linh cảm tựa như cùng cái kia mỗi tháng con gái một lần đến, nói đến là đến.

Tiết học vừa qua khỏi một nửa, An Sơ Hạ cũng đã thần tốc viết văn. Phỉ Lỵ Á sợ hãi than đồng thời muốn nhìn một chút nội dung, nhưng bị An Sơ Hạ một mực từ chối.

Chỉ thấy cô hướng về phía Phỉ Lỵ Á đảo đảo mắt nói: "Bài văn này thuộc về **, cậu cũng không nên xem của tớ **, tớ sẽ mách cậu!"

An Sơ Hạ dáng vẻ có chút u buồn trên mặt của cô, Phỉ Lỵ Á ở trong lòng vui vẻ đồng thời cũng có chút tự trách mình nhát gan sợ phiền phức.

Nếu như cô có thể trở nên dũng cảm một chút, chỉ cần hơi dũng cảm một chút xíu,cô liền dám đứng ở trước mặt An Sơ Hạ bảo vệ cậu ấy, mà không phải núp ở phía sau An Sơ Hạ.

"Đúng rồi, Manh..." An Sơ Hạ đột nhiên nhớ lại ngăn kéo phía dưới trứng luộc trong nước trà, muốn xoay người cùng Manh Tiểu Nam nói một tiếng cô tan lớp muốn đi đưa trứng luộc trong nước trà, nhưng xoay người, cũng chỉ thấy là Manh Tiểu Nam nằm ngủ ở trên bàn, chỉ thiếu chút ngáy nữa.

Nhìn lại một chút khi cô viết văn, ở trên bàn một chữ cũng không có động, điều này thật sự không sao chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.