Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 430




Edit: Ngọc Minh

Beta: NhoxPanda2

"Không làm gì." An Sơ Hạ hoàn toàn không để tâm chiếc điện thoại này, giương tay lên, chiếc điện thoại đã bị cô ném đi rất xa. Chiếc điện thoại đáng thương nằm ở trên mặt đất, thỉnh thoảng lại nhấp nháy vài cái, cũng không biết sống hay chết.

Phía sau Tâm Ngữ lưng cứng đờ, muốn nói cái gì đó lại sợ tự mình nói sai, đành phải cứng ngắc duy trì tư thế đứng, xem cách mà sự việc phát triển.

"Em có ý tứ gì?" Hàn Thất Lục có chút giận, đôi mày đẹp đẽ nhăn lại: "Nếu đem điện thoại ném hỏng, chúng ta phải làm thế nào..."

"Em nói Hàn Thất Lục." An Sơ Hạ hai tay chống nạnh, tư thế đứng giống như một vị tướng: " Em nói anh, nam sinh các anh phải có khí chất đàn ông một chút được không? Chúng ta làm như vậy là làm càn, cho dù là thắng cũng không có gì là tốt đẹp cả. Thay vì thắng trong gian lận thì chúng ta cứ thoải mái mà thua đi. Em cứ nghĩ anh quang minh lỗi lạc, làm sao vậy, là em nhìn lầm hay anh biết cách ẩn giấu? "

"Em..." Hàn Thất Lục cắn chặt răng, ánh mắt nhìn chằm chằm An Sơ Hạ, đều muốn nhanh chóng có thể cắn cô một cái thật mạnh.

Biết tiến biết lùi mới là tác phong làm việc của những người thông minh. An Sơ Hạ rất nhanh liền nét mặt trái lại với bộ dáng vừa rồi, giờ đây lại là vẻ mặt cợt nhả đi lên phía trước: "Thấy Lục thiếu gia yếu dấu, chúng ta tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ thắng. OK?!"

Cô vươn tay phải ra, làm ra thành chữ OK.

Hàn Thất Lục lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, nhưng sắc mặt cũng đã dịu đi rất nhiều. Anh cũng thật không có cách nào tức giận với An Sơ Hạ. Thật sự là bị đánh bại!

Lăn qua lăn lại một hồi, mặt trời dần dần lên cao, đã đến mười hai giờ. Vì thế ba người liền từ trong ba lô lấy ra các loại bánh mì đã chuẩn bị từ trước để lấp đầy cái bụng.

"Kỳ thật..." Hạ Tâm Ngữ chùi miệng còn đọng lại chút nước: "Trước khi tôi tham gia hoạt động này, người hầu nhà tôi đã điều tra qua. Chúng ta hiện tại nếu vẫn đi theo hướng tây, sẽ có một cái nhà gỗ nhỏ."

"Nhà gỗ nhỏ? Nơi này không phải rừng sinh thái à, lại có nơi ở của con người?" An Sơ Hạ có chút nghi hoặc nhìn Hạ Tâm Ngữ.

Hạ Tâm Ngữ gật gật đầu, tiếp tục nói: "Ngôi nhà kia là nơi trước đây thôn dân Xà Sơn tạo ra. Hiện tại đã bị vứt đi, tôi đoán, khả năng bên trong có lá cờ chúng ta cần tìm."

"Thật tốt quá!" An Sơ Hạ cao hứng vỗ tay: "Cô nên nói sớm chứ! Làm hại tôi còn lo đến một lá cờ chúng ta cũng không tìm thấy."

Nghe được An Sơ Hạ nói như vậy, Hạ Tâm Ngữ lắc lắc đầu nói: "Kỳ thật tôi cũng không xác định, dù sao nhà gỗ nhỏ quá rõ ràng, nếu nghĩ muốn giấu đi mà nói, sẽ phải tìm cái nơi nào đó bí mật hơn."

"Hẳn không." Vẫn trầm mặc không nói Hàn Thất Lục lúc này đột nhiên mở miệng: "Học sinh Tư Đế Lan đều là được nuông chiều từ bé..."

"Anh là đang nói chính mình sao?" An Sơ Hạ nhịn không được xen mồm. Nhìn đến biểu cảm của Hàn Thất Lục mới cuống quít che miệng: "Em cái gì đều không có nói, anh tiếp tục đi... "

Hàn Thất Lục ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Hoạt động người vạch ra không có khả năng đem lá cờ giấu ở nơi quá khó tìm. Dù sao hoạt động này của chúng ta, không phải là trò chơi gì tầm cỡ. Tóm lại, cái nhà gỗ kia là hi vọng rất lớn của chúng ta. Thay vì đi tìm lung tung, còn không bằng đi vào trong đó thử vận may."

An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục liếc nhau một cái, hiểu trong lòng mà không nói, gật gật đầu.

Điều này làm cho Hạ Tâm Ngữ trong lòng cảm giác là lạ. Nhưng này loại cảm giác lạ này cũng chỉ là chớp lóe lướt qua. Khóe miệng của cô mơ hồ có quét xuống nụ cười vô cùng quỷ dị...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.