Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 299




Ed: dangngocchau

Beta: anhduong2506

Tóc của cô hơi rối, không nhếch nhác, đa phần là lộn xộn nhưng vẫn rất xinh. Chỉ là cô đang chau mày, giống như vô cùng lo lắng.

" Sơ Hạ?" Hàn Thất Lục chậm rãi đi tới. Giờ khắc này, tâm tình của anh rất phức tạp. Không biết là nên vui hay nên giận... Từ sau khi tan học, đều vì cô anh mới cảm thấy bất an. Chân từng bước từng bước đi tới, tới trước mặt cô, lúc nàySơ Hạ vẫn chưa mở mắt.

Đứng ở cửa những người vệ sĩ tự giác lui đến góc hành lang. Phỉ Lỵ Á vận động không được tốt, lúc này mới vừa 'bò' lên lầu bốn. Vừa định muốn tới nhà vệ sinh bên kia, vệ sĩ liền ngăn cản.

Nghi ngờ liếc nhìn vệ sĩ, không hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Tìm người được chưa?"

Đầu tiên vệ sĩ gật đầu một cái, lập tức nhanh chóng nói rằng:" Cô đừng quấy rầy Thiếu phu nhân cùng Thất Lục thiếu gia của chúng tôi..." Ồ, lời nói này kỳ quái làm sao ấy? Có chỗ nào không đúng sao?

Anh ta cũng không nghĩ nhiều nữa. Xứng danh là một cao thủ, không suy nghĩ nhiều chỉ phục từ mệnh lệnh chủ nhân đây là nguyên tắc làm người thứ nhất.

Sơ Hạ đang mơ, mơ thấy ác mộng.

Cô nhìn thấy chính mình đang ở giữa một vùng tăm tối, thật ra là không nhìn thấy gì, tuy nhiên lại có thể thấy một con đường dài phía trước. Thế nhưng ngẩng đầu, tất cả xung quanh lại mơ hồ, giống như ảo ảnh.

Cô kêu to, nhưng không có người trả lời cô. Xung quanh không bóng người, ngay cả một tiếng động cũng không có. Cô bắt đầu sốt ruột, không ngừng đi về phía trước. Nhưng đường dưới chân đi hoài không đến. Cảnh vật xung quanh cũng dần dần biến mất.

Cảm giác được không khí xung quanh đột nhiên trở nên ấm áp, như là có người nào ôm cô thật chặt.

Trong nháy mắt, Sơ Hạ mở mắt.

Không sai, cô chắc chắn vừa rồi là mơ. Nhưng tình huống bây giờ là thế nào, một nam sinh ôm cô? Chẳng lẽ, đây chính là giấc mơ cổ tích? Oa, nếu quả như thật đây là hoang tưởng, vậy quá thần kỳ!

Bất quá... Cái này tựa hồ không phải là mơ, ôi chao! Sao lại có nhiệt độ cơ thể người khác trên người cô! Chẳng lẽ là...

" Là Lăng Hàn Vũ sao?" Sơ Hạ không biết tình hình lên tiếng hỏi. Nguyên do bởi vì người này ngồi xuống ôm nàng thật chặt, cho nên cô hoàn toàn không nhìn thấy mặt anh, ngay cả tóc tai đều không thấy!

Nhưng theo suy luận của cô, Lăng Hàn Vũ nhất định sẽ ở cửa trường học chờ cô. Đợi lâu không được Lăng Hàn Vũ sẽ vào trong trường tìm cô, sau đó tìm được cô!

Mặt khác, trên mặt đất nhà vệ sinh có một cái mũ, cái mũ này cô nhận ra, chính là thủ hạ Lăng Hàn Vũ hay đội!

Nhưng lời mới vừa ra khỏi miệng, không khí xung quanh lại bắt đầu trở nên lạnh lẽo, cô cảm giác được người ôm lấy mình lưng có chút cứng ngắt. Lẽ nào... Cô đã đoán sai?

Cái này không đúng nha!

" Sơ Hạ, trong đầu cô đều nghĩ đến Lăng Hàn Vũ sao?!" Tai cô đột nhiên truyền đến giọng nói phẫn nộ của Hàn Thất Lục. Khóe miệng của cô không tự chủ giật giật.

Lại là Hàn Thất Lục! Chờ đã, vì sao cô cần 'Lại' cái chữ này? Được rồi, cô thừa nhận, mỗi một lần cô cần giúp đỡ, người luôn xuất hiện là Hàn Thất Lục. Thực sự quá hổ thẹn...

" Không nói sao?" Hàn Thất Lục đẩy An Sơ Hạ ra, khó chịu đứng dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.