Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 247




Edit: Nguyễn Vy

Beta: nhilamdn

Đợi khi cha Manh Tiểu Nam rời đi, An Sơ Hạ không vui trừng mắt nhìn Manh Tiểu Nam một cái: "Tớ biết cậu đối với cha ruột không có cảm tình gì, nhưng cậu đừng đối với ông như vậy a, tớ thấy cha cậu đối với cậu tốt vô cùng. Nếu như tớ là ba cậu, cậu mà có thái độ ấy tớ đã sớm cho cậu một cái tát khiến cậu chết thảm, sao còn cho cậu nhiều như vậy? Phản đối, thẻ này cũng có không ít tiền đi?"

Manh Tiểu Nam vẻ mặt cô đơn, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy. Phản ứng kịp, mới vừa rồi An Sơ Hạ nói cái gì đó, cô không một chút thương tiếc nói với An Sơ Hạ: "Lão Đại, cậu đừng chỉ muốn tiền có được hay không? Tớ biết cậu thiếu tiền, nhưng đừng như vậy... Được rồi! Đây là phiếu ăn cơm trưa! Để cho tôi buổi trưa hôm nay ăn ở trường học kia mà."

Có vẻ đăm chiêu suy nghĩ gật đầu một cái, An Sơ Hạ mở điện thoại ra nhìn vào màn hình nói: "Tới giờ vào học rồi, hôm nay có bài thi chung, tớ đi trước, nhớ tới lớp A năm một tìm tớ a."

"Ôi chao! Vâng vâng! Cùng đi lên lớp đi!" Manh Tiểu Nam giảo hoạt nhìn cô nháy mắt mấy cái, vụng về nói: "Vị bạn học này, thật là trùng hợp, tớ cũng học lớp A năm một!"

Cô phải cầu xin hiệu trưởng thật lâu mới được chấp thuận vào học lớp A năm một. Ngốc lặng ba giây, An Sơ Hạ đột nhiên trợn mắt: "Rất tốt! Lần này cậu nhất định phải thi đạt điểm tối đa, nếu không tớ sẽ cho cậu xuống Địa ngục..."

"Không phải vậy chứ!!!" Lập tức truyền đến một tiếng hét thảm.

Mấy phút sau, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam vừa nói vừa cười đi vào lớp học. Kết quả thấy cả lớp đều cúi đầu học hoặc là làm bài tập, mỗi người đều nghiêm túc bất khả tư nghị.

Nụ cười trên mặt cô nhất thời cứng lại, Manh Tiểu Nam cảm khái, học viện hoàng gia không khí học tập thật tốt, khi nhìn thấy An Sơ Hạ đứng dậy đi lên bục giảng, lập tức liền cảm thấy có chút khó hiểu.

"Đại gia, đây là..." An Sơ Hạ nghi ngờ đảo mắt, nhìn quanh phòng học. Các bạn học lập tức yên tĩnh lại, An Thần Xuyên nhìn cô khẽ mỉm cười, đứng lên nói: "Chúng mình biết cuộc thi lần này đối với chúng mình mà nói rất quan trọng, khó có được một lần để cho lớp chúng ta có cơ hội thay đổi, cho nên càng phải nỗ lực hơn một chút."

"Nhưng mà..." Một người nữ sinh nhỏ giọng nói: "Lần này đề thi chung, mình rất lo lắng, có thể sẽ thi không được tốt. Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng thời gian quá ngắn,..." Những bạn học khác cũng rối rít gật đầu, bày tỏ sự lo lắng của bản thân.

An Sơ Hạ vui mừng cười một tiếng, nhàn nhạt cất giọng nói: "Bất kể là kết quả ra sao, ít nhất chúng ta ở quá trình này đã liều mình cố gắng, nếu đã cố gắng hết mình thì không còn gì để hối hận. Không phải sao?"

"Không sai!" Tất cả đồng thanh trả lời. Chuông vào học vào lúc này cũng vang lên, chủ nhiệm xuất hiện cửa phòng học, kéo Manh Tiểu Nam đi lên bục giảng, mà An Sơ Hạ cũng trở về chỗ ngồi, ngồi xuống.

"Các bạn học, đây là học sinh mới của lớp chúng ta, em mau đến đây tự giới thiệu bản thân mình." Chủ nhiệm lớp hiền lành cười cười. Manh Tiểu Nam gật đầu, quét mắt nhìn cả lớp, lớn tiếng nói: "Chào mọi người, mình tên là Giang Nam, Giang Giang Nam Nam. Nhưng mà mình thích được gọi là Manh Tiểu Nam hơn, sao nào, cái tên này, có phải vô cùng dễ thương không?"

Cả lớp bộc phát tiếng cười vang dội một hồi, kèm theo cả âm thanh đập bàn.

So với phần tự giới thiệu bên này, lớp A năm hai chẳng có chút hài hước nào.

"Chào mọi người, tôi tên là Ba Tát Lệ. Sinh ra và lớn lên ở Thụy Sĩ, nhưng có mẹ là người Trung Quốc. Như mọi người đã thấy, tôi chính là... Vị hôn thê của Hàn Thất Lục, cho nên sau này các nữ sinh hãy cố gắng hết sức cách xa Hàn Thất Lục một chút đi, nếu không tôi sẽ tức giận..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.