Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 976




Chương 976

Tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, nếu không tận mắt chứng kiến thì họ sẽ không dám tin đây là thật, kết quả này đã vượt quá tưởng tượng và hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ.

Thanh Để bắt đầu sợ hãi, ông ta nghĩ chiêu này sẽ gây bất lợi cho Lý Phàm, và nghĩ Lý Phàm sẽ dính chiêu này, ai ngờ đối phương lại đầu sắt như thế.

“Tha cho tôi đi, tôi sẽ không dám nữa.” Lần đầu tiên Thanh Để cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy, ông ta sợ rằng mình không chịu thua thì đối phương sẽ giết chết mình.

ông ta không thể nào đoán trước được cảm giác này. Lý Phàm hừ một tiếng: “Thật không, bảo tôi tha cho ông à, suy nghĩ của ông vẫn rất ngây thơ đấy”

Thanh Đế hít sâu một hơi, đồng thời nói với Lý Phàm: “Tha cho tôi đi, tôi cam đoan sẽ tiếp tục hợp tác, tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa.”

Lúc nghe đến đây, Lý Phàm luôn cảm thấy Thanh Để đang lừa dối mình. Dựa theo sự hiểu biết của anh về Thanh Đế, đối phương sẽ không dễ dàng thu tay lại như thế. Lý Phàm quay đầu nhìn về phía ông Võ, giễu cợt nói: “Ông có tin không?”

Khóe miệng ông Võ hơi run rẩy, lúc này ông ta có thể trả lời thế nào chứ, nếu ông ta nói không tin thì chắc chắn Thanh Để sẽ không tha cho ông ta, nếu ông ta nói tin thì có nghĩa là không nể mặt cậu Lý.

Nhưng trong lòng ông ta hiểu rõ, Thanh Đế sẽ không cầu xin tha thứ đơn giản như vậy, chắc chắn trong chuyện này có vấn đề. Ông Võ lắc đầu nói: “Đương nhiên tôi không tin.”

Lúc này Lý Phàm mới nói: “Không tin thì tốt, nếu ông tin thì sẽ không xong đâu.”

Ông Võ cười ha ha một tiếng, không còn lại gì để nói, ông ta không ngờ Lý Phàm sẽ nói như thế với mình. Thật ra trong lòng ông ta có xúc động muốn nói ra, nhưng giờ phút này, ông ta chỉ có thể kìm nén. Thanh Đế vốn cho rằng Lý Phàm sẽ tìm cái cớ để thả mình, ai ngờ anh lại phủ đầu mình, nụ cười trên mặt ông ta lập tức cứng lại.

“Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, nói như thế nào cậu mới tin chứ” Thanh Để kìm nén cơn giận đang bộc phát của mình, cố gắng điều chỉnh biểu cảm hòa hoãn hơn.

Lúc này Lý Phàm mới nói: “Làm thế nào tôi mới tin, thật ra rất đơn giản, ông viết giấy cam kết cho tôi là được.”

Thanh Đế tỉ mỉ nghĩ lại, dù sao giấy cam kết cũng chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi, không có gì làm chứng, mà ông ta lại là người nhà họ Đế, ai dám dùng tờ giấy cam kết này đến chỉ trích ông ta chứ?

“Được, tôi viết.” Để làm cho thật, Thanh Để bắt đầu giả vờ bày ra dáng vẻ miễn cưỡng, sau đó gật đầu đồng ý. Lý Phàm đưa giấy cam kết cho đối phương, nói: “Vậy thì tốt”

Lúc này Thanh Đế mới đàng hoàng viết lên giấy cam kết, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Lý Phàm, thật ra ông ta chủ yếu là sợ Lý Phàm không buông tha cho mình, hoặc là đột nhiên đối phương hạ độc với mình thì sẽ gặp phải phiền phức lớn rồi.

Sau khi Thanh Đế thấp thỏm viết xong, lúc này mới cung kính đưa giấy cam kết cho Lý Phàm. Lý Phàm nhìn qua, hài lòng gật đầu, sau đó vung tay lên, trực tiếp thả Thanh Đề ra.

Thanh Đế cảm thấy hôm nay mình đã mất hết mặt mũi, nếu người ở đây không ít, nếu tất cả mọi người đều ở đây, thì chắc chắn ông ta sẽ tìm cái hang chui vào.

Ông ta lo rằng chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài nhất, đến lúc đó không biết mấy người anh trai của ông ta sẽ cười nhạo ông ta như thế nào.

Sau khi nghĩ đến đây, nội tâm của ông ta trở nên sụp đổ, vô cùng bất ngờ với chuyện này. Lý Phàm nói với Thanh Đế: “Không phải ông rất lợi hại sao, đã vậy thì tôi cũng muốn nhìn xem ông lợi hại đến mức nào.” Thanh Đế tắc lưỡi tại chỗ, xám xịt đi ra ngoài.

Những vệ sĩ khác đều cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt của Thanh Đế, bọn họ đều hiểu rõ, chắc chắn bây giờ trong lòng đại ca đang rất tức giận, bọn họ đều đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi cơn giận dữ ấy.

Sau khi nhìn thấy Thanh Đế đã đi xa, lúc này ông Võ mới tò mò nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, có chuyện gì vậy, giấy cam kết đó không có tác dụng đâu.”

“Sau này cái này sẽ có tác dụng, ít ra cũng tốt hơn không có gì” Lời nói của Lý Phàm làm cho ông Võ ngây ngẩn cả người, ông Võ cẩn thận nghĩ lại, rồi cảm thấy bội phục Lý Phàm.

ông Võ cười nói: “Cậu Lý, cậu vẫn suy nghĩ chu đáo như vậy, nhưng chắc chắn Thanh Đế sẽ gây phiền một lần nữa, nói không chừng sẽ gọi những người khác tới.”

“Vậy thì để ông ta gọi người tới đi, ông ta muốn làm lớn chuyện thì cứ để ông ta làm lớn chuyện, tôi sẽ từ từ chơi với ông ta.” Lý Phàm mỉm cười nói.

Ông Võ lập tức không còn lời nào để nói, ông ta không quá bất ngờ về chuyện này, giờ phút này ông ta nhịn không được duỗi ngón tay cái với lời nói hùng hồn của Lý Phàm, rồi nói: “Cậu Lý, cậu quá lợi hại”

“Ha ha, lợi hại là được” Lý Phàm mỉm cười nói.

Sau khi trở về, Thanh Để nuốt không trôi cục tức này, bây giờ trong lòng ông ta chỉ nghĩ đến cách báo thù như thế nào, ông ta rất hận Lý Phàm, ông ta không ngờ Lý Phàm lại dám đối nghịch với mình như thế.

Thanh Đế cắn răng, người của mình chắc chắn sẽ không đánh lại được, ông ta chỉ có thể đi xin mấy người anh trai của mình, nhưng quan hệ giữa

ông ta và mấy người anh của mình chẳng ra sao cả. Ông ta suy nghĩ, cuối cùng chọn đi xin một người anh có quan hệ tương đối tốt với mình.

“Anh Tư, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.” Thanh Để đi đến một nơi đầy tiếng chim và hương hoa, xung quanh chỗ này đều là lồng chim, sau khi nhìn thấy một người đàn ông đang chơi vẹt ở giữa, ông ta hấp tấp chạy tới nịnh nọt: “Anh Tư, đã lâu không gặp, gần đây thế nào rồi.”

“Cái gì mà thế nào, tôi là người như thế nào, cậu còn không rõ sao?”

Người được gọi là Anh Tư khinh thường cười nói. Thanh Đế càng thêm lúng túng, thật ra ông ta cũng không ngờ sẽ có tình huống như vậy, nhưng ông ta đã sớm suy nghĩ kỹ càng, nói ra với Anh Tư: “Anh Tư, hút điếu thuốc đi”

Người đàn ông lắc đầu nói: “Nơi này không thể hút thuốc, nếu không các bảo bối của tôi sẽ bị nghẹt thở”

“Đúng đúng đúng, thật ra em chưa nghĩ đến điểm này.” Thanh Để vỗ trán một cái, thật ra trong lòng đang cực kì xem thường, không phải chỉ là một đám vẹt thôi sao, có gì quý báu đâu chứ

Người đàn ông khẽ nói: “Cậu không phải chim, làm sao cậu có thể biết được hạnh phúc của loài chim”

Sắc mặt Thanh Đế hơi xấu hổ, nhưng nghĩ tới việc mình muốn cầu xin đổi phương, lúc này ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, cười nói: “Anh Tư, cần gì chứ, đã lâu như vậy rồi”

“Là vì đã trôi qua lâu rồi nên tôi mới suy nghĩ nhiều như vậy” Anh Tư thản nhiên nói.

“Anh Tư không hổ là Anh Tư, nếu không thì sao có thể làm một Điểu Đế chứ.” Thanh Để vuốt mông ngựa nói. Mà lúc này, vẹt đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Nịnh hót, nịnh hót.”

Thanh Để hơi tức giận, lúc đầu tâm trạng của ông ta đã không tốt lắm, bây giờ ngay cả một con vẹt cũng nói chuyện với mình như thế, ông ta gần như đã bị chọc cho tức điên.

Điểu Đế cười nói với vẹt: “Ngoan, cậu ta là em của tôi, không phải nịnh hót, cậu ta còn kém xa nịnh hót”

Trong lòng Thanh Đế vừa bắt đầu cảm động vì đối phương nói về mình như thế, nhưng khi nghe đến câu sau, sắc mặt ông ta càng khiếp sợ hơn, đây là ý gì? Không phải nói mình ngay cả nịnh hót cũng không bằng chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.