CHƯƠNG 743: NÓI THẲNG RA
Tư Không Minh không hề nương tay, tẩu thuốc trong tay không ngừng điểm huyệt phong bề đối phương, làm người đó xụi lơ dưới sàn.
“Phi phò, tôi già rồi nên không ổn, không đuổi kịp sức lực.”
Tư Không Minh làm bộ nói, rồi liếc nhìn Lý Phàm, cuối cùng ngửa đầu lên nhìn trời.
Thật xấu hỗ, Tư Không Minh cảm thấy quá xấu hồ, từ khi gặp Lý Phàm, ông chưa từng thắng một lần, ngay cả diễn xuất mà ông lấy làm kiêu ngạo, cũng bị Lý Phàm vừa liếc mắt đã nhìn thấu.
Lý Phàm đi tới trước mặt đối thủ bị điểm huyệt: “Anh nói đi, chị Thu đang ở đâu?”
“Chị Thu đã sớm rời đi rồi, chỉ để lại điện thoại trong phòng số một tầng hai, anh có thể gọi video với chị ta, ba người chúng tôi chỉ phụng mệnh thăm dò võ công của anh, mong đại ca tha mạng.”
Lời cầu xin thức thời của đối phương làm Lý Phàm hơi ngạc nhiên: “Cậu nói rõ nội tình của chị Thu cho tôi nghe, thì tôi sẽ tha mạng cho các cậu.”
“Tôi cũng không biết rõ nội tình cụ thể của chị Thu, ba người chúng tôi được chị ta trả giá cao mời tới, bảo tối nay canh chừng ở đây, chúng tôi chỉ nhát thời nỗi lòng tham…”
Tư Không Minh đang sầu não ở bên cạnh bỗng sáp tới nói: “Hì hì, xem ra chị Thu đó cũng là người từng tải, làm việc rất trơn tru nhanh nhẹn.”
Lý Phàm gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy chị Thu làm việc rất thận trọng, anh vốn định bắt chị ta để truy hỏi người đứng sau, nhưng giờ xem ra lần này không dễ như vậy.
“Ông trông chừng ba người bọn họ, tôi lên tầng hai xem thử.” Lý Phàm căn dặn, rồi sải bước đi vào khách sạn.
Tư Không Minh đồ thuốc lá vào tẩu, rồi châm lên rít sâu một hơi.
Rít xong, Tư Không Minh phả ra làn khói trắng, thổi vào mặt đối thủ đang nằm dưới sàn: “Nào, cậu nói rõ cho tôi biết chị Thu là ai?”
“Ông chú à, tôi thật sự không biết, tôi đã nói hết những chuyện tôi biết rồi, không còn giấu giếm chuyện gì nữa.
“Cậu không chịu nói thật? Có phải cậu thấy tôi già nên dễ lừa đúng không?” Tư Không Minh ra sức trừng mắt.
“Tôi nói thật mà, tôi thật sự không biết, thậm chí tôi còn chưa nhìn thấy mặt mũi chị Thu, người phụ nữ đó đúng là người từng trải, chắc chắn không phải người tầm thường.”
Tư Không Minh híp mắt, lại rít một hơi: “Lúc nãy các cậu vừa xông lên đã hô chém giết, vậy sau khi giết chúng tôi, các cậu định làm gì?”
“Chúng tôi không muốn giết hai người, chỉ quen hô giết thôi, chị Thu chỉ bảo chúng tôi cố gắng bắt hai người, bắt xong thì bỏ thuốc mê ném vào phòng chị ta là được, chứ không làm gì nữa.”
“Ném vào phòng cô ta?” Tư Không Minh khẽ lắm bẩm, rồi cúi đầu hút thuốc bắt đầu suy tư.
Hình như chuyện này là một vòng xoáy lớn, giờ ông đã bị cuốn vào rồi, rốt cuộc tiếp theo nên làm thế nào? Chẳng lẽ phải theo Lý Phàm đến cùng?
Nếu đi tiếp cùng Lý Phàm, hình như không phải là lựa chọn tốt, hay ông rời khỏi đây quay về ngay, tránh hai năm sóng gió trước rồi hãng nói.
Tư Không Minh hạ quyết tâm, quan sát kỹ lưỡng xung quanh, rồi chuồn tới chỗ mà lúc nãy ông đã chọn.
Nhưng chưa đi được hai bước, tai Tư Không Minh bỗng nghe thấy tiếng động, nhanh chóng lùi về sau hai bước.
Phập!
Một tiếng vang khe khẽ vang lên, mảnh dao cắm sâu vào sàn nhà trước mặt Tư Không Minh.
Thấy mảnh dao vẫn đang rung lên, Tư Không Minh thầm sợ hãi, nếu lúc nãy ông không nghe thấy tiếng động lùi về sau, e rằng mảnh dao này đã cắm sâu vào người ông.
Tư Không Minh khó khăn nuốt nước miếng, rồi quay đầu nhìn lên tầng hai khách sạn, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Cậu em, tôi hơi mắc tiểu, định tìm chỗ nào đó để giải quyết, cậu đừng hiểu lầm được không?”
Tư Không Minh căng thẳng nhìn Lý Phàm đang đứng cúi đầu bấm điện thoại mới tìm thấy của chị Thu, trên hành lang tầng hai.
“Tư Không Minh, ông ngoan ngoãn đợi dưới đó cho tôi, bằng không, tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu, nói không chừng vừa kích động đã tiễn ông xuống quỷ môn quan.”
“Thôi tôi, tôi sẽ ngồi im chờ đợi, chắc chắn sẽ không nhúc nhích, cậu em cứ yên tâm.”
Tư Không Minh hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ chạy trốn, thực lực quá chênh lệch, nên ông không thể chạy trốn được.
Tư Không Minh ngồi xếp bằng dưới sàn, buồn bực hút thuốc, rồi phả ra từng làn khói trắng lượn lờ khắp người, trông giống như sắp đắc đạo thăng thiên.
Lý Phàm mở điện thoại mà chị Thu để lại ra xem, bên trong không để lại bất kỳ thông tin gì, chỉ có một phần mềm video.
Anh nhấp vào phần mềm video, bên trong chỉ thiết lập kết nối video với một liên hệ duy nhát, video nhanh chóng được kết nối, khuôn mặt tươi cười của chị Thu xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Chậc chậc, võ công của cậu rất cao cường, không ngờ cả hai lần đều đánh bại người tôi để lại.”
Câu nói của chị Thu đề lộ rất nhiều thông tin, mà quan trọng nhát là chị ta có thể nhìn thấy video giám sát trong khách sạn.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Chị Thu, chị thật sự không có lòng, đã nói là đợi tôi đến trời sáng, làm tôi vui vẻ lao tới, nhưng chị lại đi mắt.”
“Ha ha, em trai, cậu thật sự muốn gặp chị vào đêm hôm à? Cậu không sợ bạn gái cậu ghen ư, bộ dạng ghen tuông của bạn gái cậu hôm đó đã dọa chị giật mình.”
“Chị Thu, đừng vòng vo nữa, chị bảo tôi tới đây không phải là để xem bản lĩnh của tôi đúng không?” Lý Phàm lạnh lùng nói.
“Em trai, là cậu không cho chị cơ hội giải thích, chị thật sự không biết phải giải thích thế nào với cậu, đành phải đưa ra hạ sách này.”
Chị Thu nói xong thì vén tóc, cầm ly rượu vang lên uống.
Lý Phàm càng nhíu chặt mày, cảm giác không tự chủ này làm anh rất khó chịu, anh là người thích kiểm soát mọi thứ.
“Chị Thu, chị nói thẳng ra đi, rốt cuộc chị làm việc cho ai, chỉ cần chị nói ra, tôi có thể bảo đảm an toàn cho chị.”
*Tôi nghĩ chắc cậu cũng biết chị làm việc cho ai rồi, cậu cần gì phải hỏi thêm nữa?” Chị Thu che miệng cười duyên.
“Tôi thật sự không biết, không bằng chị Thu gợi ý một tý đi.” Lý Phàm lạnh lùng nói, trong lòng đã tính toán chị Thu sẽ ẩn núp ở đâu.
Lý Phàm có thể khẳng định, chị Thu không hề rời khỏi Hán Thành, thậm chí chị ta đang lên kế hoạch hành động lớn hơn, nguy hiểm hơn.
“Ha ha ha.” Chị Thu cười duyên uống cạn rượu vang trong ly, vì uống hơi gấp gáp nên chút rượu vang chảy xuống khóe miệng chị Thu.
Rượu vang đỏ thẫm như máu chảy xuống đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của chị Thu.
“Em trai, sao cậu có thể hỏi chị như vậy, giờ chị không thể trả lời câu này được, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi cậu giúp chị làm một chuyện, chỉ cần cậu làm xong, chị có thể nói cho cậu biết.”
Lý Phàm híp mắt nói: “Chị muốn tôi làm gì, để xem tôi có thể làm được không?”