Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 618




CHƯƠNG 618: GIA TỘC CÔNG TÔN

Lý Phàm nghe thấy lời này của cô thì lập tức ngây người. Anh biết gia tộc ẩn thế, gia tộc ẩn thế thường là gia tộc không muốn tiếp xúc với chuyện ở đời, tham gia vào những chuyện quá phức tạp, phiền phức.

Hơn nữa gia tộc ẩn thế phần lớn là những gia tộc võ cổ, họ che giấu thân phận của mình thật ra là vì một nguyên nhân khác nữa, đó là sợ mình không cẩn thận ra tay khiến người khác bị thương.

Dưới tình huống bình thường, họ sẽ chọn một vài người phát ngôn thay họ quản lý công ty ở nước ngoài, còn con cháu của gia tộc họ thì ra ngoài luyện tập theo từng giai đoạn.

Điều này cũng khiến cho rất ít người biết đến sự tồn tại của họ, nhưng Lý Phàm cũng vì thế mà càng tò mò hơn.

Bởi vì theo lý mà nói, Cố Họa Y không thể nào tiếp xúc với người của gia tộc ẩn thế được bởi cô chỉ là con cháu của một gia tộc nhỏ bé mà thôi.

“Vợ à, sao em lại quen biết với ngươi của gia tộc ẩn thế?” Lý Phàm tò mò hỏi.

Nếu thật sự được gia tộc ẩn thế giúp đỡ, vậy thì bữa tiệc tân gia lần này của Lý Phàm đoán chừng là có thể tiến hành yên ổn.

Cố Họa Y nghe thấy lời này của anh thì ngẩn ra, cô lập tức nói: “Thật sự có gia tộc ẩn thế gì đó ư?”

“Em còn cho rằng khi đó anh ta đang nói khoác với mình.”

Thật ra Cố Họa Y vốn dĩ không ôm ấp quá nhiều hi vọng với chuyện này, dù sao cái gọi là gia tộc ẩn thế cũng quá mông lung.

Gia tộc thì là gia tộc đi, lại còn gia tộc ẩn thế, cô cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa gì lớn lao cả, dù sao cô cũng không biết đến sự tồn tại của võ cổ.

“Thật sự có gia tộc ẩn thế, nhưng vì sao hai người lại quen biết nhau? Vì sao anh ta lại hứa hẹn với em như vậy?” Lý Phàm khẳng định lại câu nói của Cố Họa Y, sau đó anh lập tức hỏi cô lần nữa.

Cố Họa Y nghe thấy lời này thì cười nói: “Em quen anh ta hồi ở đại học, nghiêm túc mà nói thì anh ta cũng không được coi là bạn học của em.”

“Ngày đó em ra ngoài trường chơi, nhìn thấy một người ăn mày đang bị một đám người đánh, sau đó em bèn chạy đến giúp đỡ người ăn mày rồi cho anh ta một triệu rưỡi.”

“Sau đó, anh ta nói với em câu đó và cho em phương thức liên lạc, nói là sau này bất cứ lúc nào, hễ gặp phải chuyện gì thì cũng có thể gọi điện thoại cho anh ta.”

“Khi đó em cảm thấy rất tò mò, dù sao anh ta cũng chỉ là một tên ăn mày mà, nên khi nói ra những lời như vậy quả thật khiến người ta thấy rất lạ.”

Lý Phàm nghe thấy lời này thì lập tức hiểu ra, khi con cháu của gia tộc ẩn thế ra ngoài rèn luyện, gia đình sẽ không cho họ bất cứ sự giúp đỡ nào, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân họ.

Hơn nữa họ cũng không dám đánh nhau ngoài xã hội, nếu không họ sẽ nhận được cảnh cáo từ đất nước của mình.

Nên khi đó con cháu của gia tộc ẩn thế kia mới không đánh trả, mà Cố Họa Y lại vừa khéo đụng phải khoảnh khắc đối phương chật vật nhất.

Cô lại còn giúp đỡ đối phương nên đối phương mới cảm kích cô.

Cố Họa Y không biết câu nói này của đối phương có ý nghĩa gì nhưng Lý Phàm lại biết rất rõ.

Hơn nữa, thông qua lời đối phương nói, anh có thể suy đoán được, đối phương có lẽ chính là người thừa kế gia tộc!

Trên mặt Lý Phàm lập tức lộ ra ý cười, chỉ cần có được sự giúp đỡ của gia tộc này, vậy thì bữa tiệc tân gia lần này chắc chắn sẽ không gặp phải bất cứ vấn đề gì.

Nghĩ đến đây, Lý Phàm lập tức lên tiếng: “Những lời đối phương nói là thật, em vẫn còn phương thức liên lạc với đối phương chứ?”

“Vẫn còn, em đặt trong ngăn kéo ở nhà, em giữ gìn nó rất tốt, dù sao em vẫn khá mong đợi ở người này.” Cố Họa Y cười nói.

“Tốt lắm, vậy thì khi về nhà em gọi điện cho anh ta, ngày mai chúng ta sẽ qua đó.” Lý Phàm không nhịn được siết chặt nắm đấm, một luồng khí kích động dâng lên từ trên người anh.

“Vâng.” Cố Họa Y đồng ý.

Lý Phàm lập tức tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất lái về nhà.

… “Alo, là ngài Công Tôn phải không?”

Sau khi về đến nhà, Lý Phàm lập tức bảo Cố Họa Y đi tìm số điện thoại của đối phương, nhưng bởi vì đã quá muộn nên Lý Phàm kéo dài đến tận ngày hôm sau mới bảo Cố Họa Y gọi điện cho đối phương.

“Là tôi, cô là cô gái năm đó giúp tôi đúng không?”

Một giọng nói trong trẻo, rõ ràng truyền đến từ trong điện thoại, hơi nghi ngờ nhưng vẫn mang theo tia khẳng định.

“A? Anh vẫn còn nhớ tôi sao?” Cố Họa Y lập tức ngây người.

Nhưng Lý Phàm lại biết rõ, con cháu của một gia tộc ẩn thế bình thường khi ra ngoài sẽ không dễ dàng nói cho họ biết phương thức liên lạc của mình.

Cho dù có cho thì cũng cho số điện thoại họ thường dùng ngoài xã hội, số điện thoại đó khi về nhà họ sẽ lập tức vứt bỏ.

Số điện thoại mà ngài Công Tôn cho Cố Họa Y có lẽ chính là số anh ta sử dụng khi ở nhà, hơn nữa lại chỉ cho một mình Cố Họa Y cho nên khi nhìn thấy số điện thoại của Cố Họa Y, anh ta mới có thể nhanh chóng chắc chắn là cô như vậy.

“Nhớ chứ, sao lại không nhớ được.” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một trận cười nhẹ.

“Ngày đó, nếu không nhờ có cô thì tôi có thể đã phải chết đói ở đầu đường rồi, cũng không thể trở về gia tộc, cho nên tôi đương nhiên phải nhớ rõ rồi.”

Lý Phàm nghe thấy lời này của ngài Công Tôn, từ trong miệng anh ta có thể nghe ra sự kính trọng rất sâu sắc.

“Sao cô lại nhớ ra gọi điện cho tôi thế? Gặp phải khó khăn gì ư?”

“Nếu là thật, cô nói cho tôi, ngay bây giờ tôi sẽ xử lý giúp cô. Cho dù là chuyện gì, tôi đều có thể giúp cô được.” Ngài Công Tôn cười nói.

Lý Phàm cũng nhờ vậy mà chắc chắn nhân phẩm của ngài Công Tôn, anh ta có lẽ thuộc tuýp người nhanh nhẹn, phong độ.

Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, hơn nữa làm việc từ trước đến nay đều không hề lề mề.

Cho nên mới có thể lưu loát, dõng dạc nói ra những lời này. Đổi lại là người khác, sợ là đã sớm chuyển chủ đề, sẽ không chủ động nhắc tới lời hứa của mình năm đó.

“Đúng là tôi đang gặp phải một chút chuyện, nhưng chuyện này không thể nói rõ ràng trong một chốc được.” Cố Họa Y nhíu mày.

“Nếu anh tiện thì ngày mai tôi và chồng đến tìm anh được không?”

Cố Họa Y đặc biệt nhắc đến mình đã có chồng, muốn xem thử phản ứng của đối phương.

“Ồ, cô kết hôn rồi ư? Cũng đúng, dù sao cũng đến tuổi rồi.”

Giọng nói kinh ngạc của ngài Công Tôn truyền từ trong điện thoại ra, nhưng lại không có bất kỳ suy nghĩ khác hay tia không vui nào cả.

“Được chứ, cũng không cần đến sáng mai, chiều nay vừa khéo tôi ở trong thành phố, ba giờ chiều nay tôi sẽ đến quán rượu hoa đào đợi cô.”

Ngài Công Tôn lập tức cười, nói.

Cố Họa Y nghe thấy lời này của anh ta thì lập tức thở phào, may mà đối phương không có phản ứng quá khích nào, nếu không cô thật sự không biết nên làm gì.

Dù sao đối với cô mà nói, gọi cuộc điện thoại này cũng hơi mạo muội.

Nhưng ngài Công Tôn lại giống như đang xử lý một chuyện cỏn con, lời nói ra còn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

“Được, tới lúc đó, tôi và chồng sẽ đến tìm anh.” Cố Họa Y cười, nói.

“Được, vậy tôi đi xử lý chuyện của mình trước đây, buổi chiều gặp.”

“Được.”

Cố Họa Y nói xong thì cúp điện thoại, trên mặt mang theo ý cười.

“Không ngờ thái độ của ngài Công Tôn này lại tốt như vậy, em còn cho rằng anh ta đã quên mất rồi.”

Lý Phàm lại cười, nói: “Nhân phẩm của ngài Công Tôn này xem ra rất tốt, nếu như chiều mới gặp mặt vậy thì anh đi xử lý chuyện của mình trước đã.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.