Trong phòng bao số 1 của câu lạc bộ Kim Hải Ngạn, Trương Đức Võ làn da trắng muốt, đẹp như con gái, mặc bộ đồ cổ phong được may đo thủ công, ngồi ở trêи sô pha lắc nhẹ chiếc ly hình hoa tulip trong tay.
Trong chiếc ly hình hoa tulip, chất rượu màu vàng kim khẽ lay động, Trương Đức Võ cứu đầu nhìn chất rượu, giống như đang lĩnh ngộ sự bí ẩn huyền ảo.
Cố Thiệu Dũng có hơi như ngồi trêи thảm gai, mặc kệ làm như nào đều cảm thấy toàn thân không thoải mái, nhất là khi nhìn thấy bốn người mặc đồ đen ở bốn góc phòng.
Bốn người mặc đồ đen đều mang mặt nạ màu bạc, tư thế đứng thẳng, như một pho tượng điêu khắc không nhúc nhích.
“Xin hỏi người anh em là ai, đối phó Lý Phàm có gì tôi có thể giúp.”
Cố Thiệu Dũng chủ động phá tan bầu không khí trầm mặc, nếu như còn tiếp tục trầm mặc như này, Cố Thiệu Dũng cảm thấy thần kinh của ông ta sẽ sụp đổ.
“Ông biết thân phận của Lý Phàm không?”
Giọng nói của Trương Đức Võ tràn ngập từ tính, nghe thì thấy rất êm tai.
Cố Thiệu Dũng nghi hoặc nhìn Trương Đức Võ, trêи mặt lộ ra nụ cười khinh thường: “Cậu ta không phải là tên phế vật cái gì cũng không biết sao, còn có thể có thân phận gì chứ.”
“Ồ, xem ra cậu ta che đậy khá tốt, vậy mà không có để các ông biết được thân phận của cậu ta.”
“Cái gì? Cậu ta còn có thân phận khác sao? Tên phế vật như cậu ta, cũng sẽ không có thân phận bối cảnh gì lợi hại chứ.”
Cố Thiệu Dũng không tin Lý Phàm có thân phận bí mật gì, cho dù là có thân phận bí mật gì, chắc chắn cũng chỉ là thân phận của cậu chủ của nhà sa sút nào đó, căn bản rắm cũng không biết đánh.
Trương Đức Võ nhàn nhạt mỉm cười: “Cậu ta quả thật không có thân phận bối cảnh gì lợi hại cả, bởi vì cậu ta sắp trở thành quá khứ rồi.”
Dựa vào gương mặt và bản lĩnh thừa hưởng, Trương Đức Võ sớm đã lén qua lại với Long hậu, thậm chí Long hậu đã mang thai.
Trương Đức Võ đang tính toán trải thảm lót đường cho đứa con chưa chào đời của mình, chỉ cần diệt trừ Lý Phàm, Long hậu có thể nắm quyền Long Môn, sau này đem vị trí chủ nhân của Long Môn truyền cho con của mình.
Mỗi lần nghĩ tới đây, tâm trạng của Trương Đức Võ đều sẽ vô cùng sôi sục, từ một kẻ tầm thường, trở thành ba của chủ nhân tương lai của Long Môn, trong lòng Trương Đức Võ tràn ngập cảm giác thành tựu.
Chỉ có điều suy nghĩ của Long hậu lại khiến Trương Đức Võ có hơi không đoán thấu, Trương Đức Võ vô số lần đề nghị giết Lý Phàm, nhưng Long hậu cứ nói thời cơ chưa tới.
Long hậu đang đợi thời cơ gì Trương Đức Võ không rõ, nhưng Trương Đức Võ sốt ruột muốn khiến Lý Phàm chết rồi.
“Trở thành quá khứ?”
Cố Thiệu Dũng có hơi không hiểu ý tứ trong lời Trương Đức Võ.
“Chết rồi không phải chính là trở thành quá khứ sao, ha ha ha.”
Trương Đức Võ cười đắc ý.
“Đúng đúng, giết tên phế vật Lý Phàm đó, khiến cậu ta hoàn toàn trở thành quá khứ!”
Cố Thiệu Dũng ác độc nói.
Nếu như có thể đích thân giết chết Lý Phàm, Cố Thiệu Dũng sớm đã động thủ rồi, chỉ là không có bản lĩnh và lá gan đó, Cố Thiệu Dũng mới luôn không có suy nghĩ như này.
“Không biết ông chuẩn bị giết cậu ta như thế nào? Lý Phàm là con gián bất tử, hình như cũng biết chút công phu.”
Cố Thiệu Dũng thấp giọng hỏi.
“Tôi chuẩn bị một bữa tiệc, ông kêu Lý Phàm đến tham gia bữa tiệc là được, ở trong bữa tiệc tôi tự nhiên có cách khiến nó chết do tai nạn, không ai sẽ biết cậu ta chết như thế nào.”
Trương Đức Võ nheo mắt nói.
Cho dù muốn giết chết Lý Phàm, nhưng không có mệnh lệnh của Long hậu, Trương Đức Võ cũng chỉ có thể nghĩ cách khiến Lý Phàm giống như chết ngoài ý muốn, nếu như trực tiếp giết Lý Phàm mà bị tra ra, Trương Đức Võ sẽ không yên thân rồi.
Bữa tiệc lần này Trương Đức Võ đã chuẩn bị rất đầy đủ, chỉ là thủ đoạn có thể khiến Lý Phàm chết ngoài ý muốn thì chuẩn bị chưa trọn vẹn.
Chỉ đơn giản như vậy sao?”
Cố Thiệu Dũng có hơi khó tin hỏi.
“Đối với ông mà nói, chỉ đơn giản như vậy, có điều ông phải khiến Lý Phàm không được có bất cứ nghi ngờ nào, nếu như cậu ta có nghi ngờ, rất nhiều thủ đoạn sẽ không dễ dùng rồi.”
Trương Đức Võ nheo mắt nói.
Cố Thiệu Dũng hơi trầm ngâm, cảm thấy ông ta nếu như ra mặt kêu Lý Phàm đi tham gia bữa tiệc, sợ là Lý Phàm bất luận như nào đều sẽ cẩn thận đề phòng.
“Tôi trở về sẽ nghĩ cách, tận khả năng tìm một cái cớ khiến Lý Phàm tin.”
Cố Thiệu Dũng gãi đầu nói.
“Ông tốt nhất bây giờ có thể nghĩ xong, bên tôi dễ tiến hành phối hợp tương ứng.”
“Tôi nghe nói bạn học của Cố Họa Y sắp đính hôn, nếu như bữa tiệc ông chuẩn bị có thể giả thành bữa tiệc đính hôn của bạn học Cố Họa Y, tôi đoán chắc Lý Phàm chắc sẽ không cảnh giác.”
Cố Thiệu Dũng khổ não suy nghĩ nửa ngày thì nghĩ tới nội dung cuộc gọi mà Cố Họa Y nghe vào hôm qua, vì thế đem tình huống đều nói ra.
Trương Đức Võ gật đầu: “Nói tên, phương thức liên lạc của bạn học cô ta cho tôi, tôi cho người đi sắp xếp.”
“Tôi chỉ biết bạn học sắp đính hôn của Cố Họa Y tên là Tào Tuyết Phi, phương thức liên lạc tôi thật sự không biết, chỉ là thuận tai nghe được nội dung cuộc gọi của Cố Họa Y thôi.”
Cố Thiệu Dũng có hơi chột dạ nói.
“Biết rồi, có tên là đủ rồi, ông có thể đi rồi, có cần tôi sẽ liên lạc lại với ông.”
“Được được được, chỉ cần có thể diệt trừ Lý Phàm, tôi nhất định toàn lực phối hợp.”
Cố Thiệu Dũng rời khỏi phòng bao, Trương Đức Võ lạnh giọng nói: “Tìm được Tào Tuyết Phi, bất luận dùng thủ đoạn gì cũng phải sắp xếp xong bữa tiệc vào ngày mai.”
“Rõ.”
Trương Đức Võ cầm chiếc ly hình hoa tulip trong tay lên, giống như kính rượu với không khí, sau đó ngửa đầu một hơi uống cạn rượu trong ly: “Hy vọng ngày mai mọi chuyện thuận lợi.”
Lý Phàm và Cố Họa Y về tới nhà, Vương Cẩn Mai vênh mũi trợn mắt nhìn Lý Phàm.
“Lý Phàm, cậu có thể làm chút chính sự không hả, cả ngày lẽo đẽo đi theo đằng sau Họa Y kiếm ăn kiếm uống, cậu đều không thấy xấu hổ à.”
“Mẹ, Lý Phàm là tới giúp con, không phải là kiếm ăn kiếm uống, mẹ đừng nói linh tinh.”
Khóe mắt của Vương Cẩn Mai giật giật: “Con nhìn con đi, càng ngày càng bệnh nó, thật không biết nó cho con ăn bùa mê thuốc lú gì, nó nếu như có thể giúp con, con để nó ở trong công ty làm việc, thế nào cũng có thể lấy được một phần tiền lương.”
“Chuyện của công ty mẹ đâu phải là không biết, có bác cả và chú ba bọn họ đè, Lý Phàm căn bản không thể nhận chức trong công ty được.” Cố Họa Y có hơi bất lực giải thích.
“Vậy thì để nó cứ ăn không uống không sao? Tên phế vật cậu còn đứng nhìn cái gì, không biết tìm công việc tử tế làm đi làm, ăn không uống không còn không làm việc, cậu tưởng cậu là ông trời chắc.”
Vương Cẩn Mai mắng chửi.
Lý Phàm mỉm cười bất lực, đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm cho Cố Họa Y.
Cố Họa Y thở dài, đang muốn nói chuyện tử tế với Vương Cẩn Mai, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Nhìn điện thoại là bạn học Tào Tuyết Phi gọi tới, Cố Họa Y lập tức nghe máy: “Alo, Tuyết Phi à, cậu có phải là thông báo tớ tham gia bữa tiệc đính hôn của cậu không.”
“Phải, bữa tiệc đính hôn của tớ và Giai Minh xác định vào trưa ngày mai rồi, tầng hai quán rượu hải sản Ngự Cảng.
“Sao lại gấp như vậy, lần trước không phải nói phải một khoảng thời gian nữa sao.”
Cố Họa Y tò mò hỏi.
“Ờm, cái này, là Giai Minh, nhà Giai Minh anh ấy khẩn trương muốn đính hôn, ngày mai cậu nhất định phải tới đúng giờ, tớ còn phải thông báo cho người khác nên không nói chuyện nhiều với cậu nữa.”