Tần Kế Nghiệp nhìn Lý Phàm, sau đó lại nhìn Hà Băng.
Sương mù trước mặt Hà Băng càng mù mịt, xuyên qua sương mù nhìn khuôn mặt của Hà Băng, sẽ cảm thấy khuôn mặt của Hà Băng có chút méo mó.
Ngụy Dũng và những người khác đều nhìn Lý Phàm với ánh mắt tức giận, cảm thấy Lý Mặc đang khiêu khích một cách trắng trợn.
“Quá ngạo mạn rồi, anh Băng, chúng ta không thể nhẫn nhịn.”
Ngụy Dũng khàn giọng nói.
Mũi Hà Băng thở ra hai luồng khói trắng, làn khói dày đặc quanh quẩn trước người anh, trông giống như mọc cánh thành tiên.
“Không vội, đối phó với binh vương kia mới là điều quan trọng.”
Hà Băng bắn tàn thuốc, không chút để ý nói: “Anh ta, sau này xử lí.”
“Binh vương có gì phải lo lắng, bây giờ binh vương giống như chó, trong mười binh vương có 8.5 là chất lượng thấp.”
Ngụy Dũng bất mãn nói.
Lúc nãy mất mặt trên tay Lý Phàm, Ngụy Dũng rất muốn nhanh chóng lấy lại được thể diện, nhưng một mình Ngụy Dũng không thể lấy lại được thể diện, chỉ có thể thu xếp Hà Băng ra tay giúp đỡ.
Hà Băng cười khẩy một tiếng, nhìn về phía Tần Kế Nghiệp: “Tần đại thiếu, cậu đừng dừng lại ở điểm mấu chốt để thu hút sự chú ý của người khác như vậy, mau nói cho chúng tôi biết vị binh vương kia có lai lịch thế nào?”
“Cũng tốt.”
Tần Kế Nghiệp lấy điện thoại ra, nhìn một dòng tin nhắn trên điện thoại nói: “Lần này đến là Thiên Nam binh vương Diệp Trung Thiên, Diệp Trung Thiên nhập ngũ hơn 10 năm, đã lập được rất nhiều chiến công trên chiến trường, trận đánh oanh liệt nhất là trận chiến trên núi Lão Ngõa.”
“Trận chiến trên búi Lão Ngõa, Diệp Trung Thiên dẫn theo tổ chiến đấu 15 người, chống lại sức mạnh của một tiểu đoàn được tăng cường, kẻ địch 1500 người dùng hỏa lực hạng nặng nhưng vẫn không hạ được núi Lão Ngõa.”
“Sau ba ngày ba đêm chiến đấu ác liệt, kẻ địch vì thương vong quá một nửa và phải rút lui, tổ chiến đấu mà Diệp Trung Thiên dẫn theo chỉ có ba người còn sống, hai người trong số đó bị thương nặng, chí có Diệp Trung Thiên là bị thương nhẹ.”
Tần Kế Nghiệp nói xong, nhìn Lý Phàm, thấy vẻ mặt của Lý Phàm vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt của Tần Kế Nghiệp lại nhìn về phía Hà Băng.
Hà Bằng hít một hơi thật sâu, bàn tay đang cầm điếu thuốc khẽ run rẩy mấy cái, rõ ràng trong lòng Hà Băng đang có một con sóng nhẹ.
Ngụy Dũng và những người khác nghe thấy vậy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trong đầu hiện lên cảnh tượng trận ác liệt khó mà miêu tả được.
“Sao nghe giống một câu chuyện thần thoại vậy, câu chuyện núi Lão Ngõa có rất nhiều phiên bản, người ta nói rằng nội bộ ở địa phương xảy ra vấn đề, mới dẫn đến Diệp Trung Thiên đánh ra một trận chiến thần thoại như vậy.”
Ngụy Dũng thẳng cổ nói.
“Nhưng, những trận chiến sau này nghe nói Diệp Trung Thiên đánh rất hay, về cơ bản có thể nói là chưa từng bại trận, tệ nhất cũng là cầm hòa với đối thủ, dù sao năng lực chỉ huy cũng đủ mạnh.”
“Tôi cảm thấy không nói đến thần thoại Diệp Trung Thiên, mạng của chúng ta không thể giao vào tay ông ta, những võ phu đã từng lên chiến trường kia, sở trường nhất chính là làm bia đỡ đạn phi chính thống, nếu như dưới sự chỉ huy của ông ấy, cái mạng sẽ được là một bia đỡ đạn thỏa đáng.”
“Tôi xem như là hiểu ý của anh Băng, anh Băng sợ chúng ta bị Diệp Trung Thiên xem là bia đỡ đạn, mới xử lý Diệp Trung Thiên trước, dù sao cũng không cần xử lý cái tên họ Lý kia vội, cái tên họ Lý trông có vẻ cũng không phải là một người chỉ huy xuất sắc.”
Đám sát thủ rất nhanh đã đứng về phía Hà Băng, đều ủng hộ kiến nghị về việc giải quyết Diệp Trung Thiên của Hà Băng, Ngụy Dũng muốn lập tức tìm cách lấy lại thể diện, căn bản không có người ủng hộ.
Ngụy Dũng hung hăng trừng mắt với Lý Phàm, cúi đầu rút một điếu thuốc.
“Anh Băng, anh có lòng tin đối phó được với Diệp Trung Thiên, trong những truyền thuyết kia ông ta sắp trở thành thần rồi.”
Ngụy Dũng thấp giọng nói.
“Không dễ nói, không dễ nói, chỉ có đợi đến lúc đấu tay đôi với nhau mới biết được.”
Hà Băng nhắm mắt nói.
Lý Phàm vắt chéo chân, lấy điện thoại ra chơi, đợi binh vương Diệp Trung Thiên đến.
Đối với Diệp Trung Thiên, Lý Phàm vẫn có chút tò mò, dù sao người còn sống mà có nhiều truyền kỳ như vậy không có mấy người.
Bịch bịch bịch.
Những tiếng bước chân trật từ giống như trống trận, một nhóm người đàn ông lực lưỡng mặc đồ rằn ri, cả người toát ra sát khí.
Bên cạnh đội quân của những người đàn ông lực lưỡng, Diệp Trung Thiên mặc một bộ đồ đi biển, đi một dép tông, miệng ngậm tẩu thong dong đi đến.
Dưới sự làm nền của nhịp chân trật tự của những người đàn ông lực lưỡng, vị binh vương Diệp Trung Thiên này rõ ràng giống như một tên xã hội đen bất tài.
“Aiyo, mọi người đều đến rất sớm nha, chúng tôi không đến muộn chứ.”
Diệp Trung Thiên vui vẻ, lớn tiếng nói.
Tần Kế Nghiệp vội vàng đứng dậy, chạy bước nhỏ đi về phía Diệp Trung Thiên.
“Anh Diệp, anh đến rất đúng lúc, không sớm một phút cũng không một một phút.”
Tần Kế Nghiệp nịnh hót nói.
Đây là người mà chỗ dựa vững chắc phía sau phái đến, Tần Kế Nghiệp không cần động não suy nghĩ, cũng biết phải lấy lòng Diệp Trung Thiên.
Diệp Trung Thiên khẽ vỗ nhẹ lên má Tần Kế Nghiệp, cười đùa nói: “Cậu chính là Tiểu Tần, không tồi, rất biết nghe lời, người của cậu đều đến rồi đúng không, có phải bọn họ có chút không phục tôi?”
“Cái này….tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, nhất định sẽ nghe theo sự chỉ huy của anh.”
Tần Kế Nghiệp có chút lo lắng nói.
Đám sát thủ thuộc hạ kia đều rất bướng bỉnh không lương thiện, hơn nữa Hà Băng đã công khai bày tỏ muốn có được quyền chỉ huy, đợi lát nữa nếu thật sự không làm yên lòng được đám Hà Băng….Tần Kế Nghiệp càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
Đặc biệt là thấy Lý Phàm đang nhìn Diệp Trung Thiên với ánh mắt tràn đầy sự thích thú, Tần Kế Nghiệp đột nhiên cảm thấy đầu lại bắt đầu đau.
Hà Băng và những người khác đều dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn Diệp Trung Thiên, dáng vẻ, tư thế một lời không hợp sẽ lập tức khai chiến.
Diệp Trung Thiên lại phớt lờ Hà Băng và những người khác, mà cười híp cả mắt đi về phía Lý Phàm.
“Xem ra cậu rất quen mặt, tôi cảm thấy cậu với tôi rất có duyên, ngồi với cậu được chứ.”
Diệp Trung Thiên nói với Lý Phàm.
“Gặp nhau là duyên phận, mấy lính đánh thuê ông đưa theo không tồi.”
Lý Phàm thờ ơ nói.
Một tên lính đánh thuê mở chiếc ghế gấp ra, đặt bên cạnh Lý Phàm, Diệp Trung Thiên xoẹt xoẹt ngồi xuống.
“Bọn họ, mạnh hơn lính đánh thuê bình thường một chút, nhưng cũng xem như là trình độ yếu, uhm, mấy tên tiểu tử đối diện kia còn yếu hơn, lúc nãy bọn họ làm khó cậu? Tôi giúp cậu giáo huấn bọn họ một chút nhé.”
Diệp Trung Thiên giống như đã quen biết Lý Phàm rất lâu rồi, nói dông dài.
Lý Phàm nghe thấy vậy, bật cười: “Bọn họ quả thật rất yếu, điều quan trọng là không biết lượng sức mình, không biết ông có biết tự lượng sức mình không.”
Cây tẩu ngậm trong miệng khẽ động đậy, Diệp Trung Thiên thẳng đầu lên nhìn Lý Phàm: “Aiyo, hình như cậu còn ngông cuồng hơn bọn họ, lần này Diệp mỗ không thể mắc sai lầm được.”
“Haha, nếu như ông mắc sai lầm cũng sẽ không là binh vương của Thiên Nam, nhưng 36 kế đừng dùng trên người tôi, thứ tôi đã học là binh pháp của tổ tiên Tôn Tẫn.”
Nhìn dáng vẻ tươi cười của Lý Phàm, vẻ mặt Diệp Trung Thiên trở nên nghiêm túc: “Cậu, cái tên tiểu tử này còn muốn giả trang làm tổ tiên của tôi?”
“Binh pháp tôn tử không phải là tổ tiên của ba mươi sáu kế Tôn Tẫn, ông phải ngoan ngoãn nhận tổ quy tông mới được.”
Nghe thấy cuộc đối thoại của Lý Phàm và Diệp Trung Thiên, Tần Kế Nghiệp bất lực che mặt, cảm thấy mình thật sự quá khổ sở rồi, cái này là muốn nội chiến sao.