Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 356: Muốn tha cho ông à?




Phốc phốc!

Ngón tay của Lý Phàm kẹp lấy một nửa con dao chém vào hai vai của lão Hồ, lão Hồ cảm thấy có một cơn đau đớn kịch liệt, sau đó hai tay cũng không có cách nào nâng lên được nữa.

Phần lớn gân của cánh tay đã bị đứt mất, lão Hồ nhanh chóng đưa ra phán đoán đối với vết thương của mình.

Sau khi có phán đoán, trong lòng của lão Hồ vô cùng hoảng sợ, cho dù là người am hiểu về phẫu thuật cũng không thể nào đâm vào gân to trên cánh tay của mình một cách dễ dàng như vậy, nó ẩn sâu trong lớp mỡ và lớp cơ.

Ánh mắt của Lý Phàm lạnh lùng như băng nhìn lão Hồ, tay phải đang kẹp một nửa con dao lại cử động một lần nữa, không đợi lão Hồ kịp lui ra phía sau, trên đầu gối truyền đến một cơn đau nhức.

Một nửa con dao đâm xuyên qua đầu gối của lão Hồ, hai chân cô lão Hồ cũng không có cách nào đứng thẳng được, vụt một cái ngã quỵ trước người Lý Phàm.

“Dám đánh chủ ý vào người nhà của tôi, ông chán sống rồi.”

Lý Phàm lạnh lùng nói, một nữa con dao ở trong tay lại xuất hiện ánh sáng lạnh lùng, sau đó trên cơ thể của lão Hồ đầy những vết thương nhỏ chằng chịt.

Đau đớn làm lão Hồ đổ đầy mồ hôi lạnh cả người, mồ hôi có chứa muối chảy vào vết thương trên cơ thể làm cả người của lão Hồ tràn đầy cảm giác đau.

“Đau, đau quá, Lý Phàm, anh Lý, cầu xin anh dừng tay, tôi biết sai rồi, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi, tôi sẽ nói với anh làm như thế nào để phá quả bom hẹn giờ.”

“Đâu có cần ông nói với tôi, quả bom hẹn giờ tự chế đơn giản như vậy căn bản cũng không có độ khó trong việc cắt dây.”

Lý Phàm bình tĩnh nói.

Lão Hồ hoàn toàn ngây người, toàn thân run rẩy nhìn Lý Phàm, oán thầm mình đã bị tiền làm choáng váng đầu óc.

“Muốn chết hay muốn sống?” Lý Phàm hỏi.

Lão Hồ giật mình, lập tức gật đầu như giã tỏi, dập đầu mấy cái với Lý Phàm, còn vang lên âm thanh bịch bịch.

“Muốn sống, chắc chắn là muốn sống rồi, cầu xin anh chỉ cho tôi một con đường, lão Hồ tôi liều mạng cũng sẽ hoàn thành được nó, cầu xin anh cho tôi một con đường sống.”

“Nói, là ai sai bảo ông, để ông làm gì?”

Lý Phàm híp mắt hỏi.

“Là Tần Kế Nghiệp, cậu cả nhà họ Tần ở tỉnh thành gửi tin nhắn cho tôi, nói là có người thuê sát thủ muốn giết anh, giá tiền sáu mươi tỷ, nhất thời nỗi lòng tham cho nên tôi đã nhận phần công việc này, không ngờ đến anh là cao thủ, mạo phạm anh là lỗi của tôi.”

Lão Hồ không dám giấu diếm một chút nào, nói hết những chuyện mà mình biết ra.

“Tần Kế Nghiệp?”

Lý Phàm lẩm bẩm đọc tên của Tần Kế Nghiệp, suy nghĩ mãi mà căn bản cũng không biết có một người như vậy.

Có điều Tần Kế Nghiệp là cậu chủ nhà giàu ở tỉnh thành, Lý Phàm đoán là chuyện này có liên quan đến nhà họ Mã

“Là nhà họ Mã bỏ tiền ra à?”

“Tôi cũng không biết nữa, thông tin về người chủ chính thức chỉ có cậu cả Tần biết thôi, tam giáo cửu lưu đều quen biết, có rất nhiều sát thủ và lính đánh thuê đều được cậu ta thuê, là người rất có uy tín trong giới của chúng tôi.”

Lý Phàm nhẹ nhàng gật đầu, cất bước đi đến trước người vợ chồng Cố Thiệu Huy, mắt nhìn quả bom hẹn giờ đang đếm ngược, nhìn thấy thời gian đếm ngược chỉ còn lại có hơn một phút.

Rắc.

Cửa phòng được mở ra, Cố Họa Y co rút thân thể cẩn thận nhìn vào trong phòng.

Đứng chờ ở bên ngoài mỗi một giây đối với Cố Họa Y mà nói đều như một năm dài dằng dẵng, Cố Họa Y thật sự không chờ được nữa, lén lút mở cửa phòng ra muốn nhìn tình huống ở bên trong.

Lúc nhìn thấy Lý Phàm đang đứng trước mặt ba mẹ mình, còn một người xa lạ khác trên người đầy máu đang quỳ ở dưới đất, Cố Họa Y biết là tình huống đã khống chế được rồi.

Nhanh chóng đẩy cửa ra, Cố Họa Y bước nhanh đi vào trong phòng.

Lúc đứng ở trước mặt hai vợ chồng Cố Thiệu Huy, Cố Họa Y đột nhiên ngây ngẩn cả người.

“Cái này là bom hả, tại sao có thể là bom được.”

Nhìn con số đang nhảy nhót trên quả bom hẹn giờ, trong nháy mắt tinh thần của Cố Họa Y liền sụp đổ.

Tay trái của Lý Phàm đỡ lấy Cố Họa Y, dịu dàng nói: “Đừng khẩn trương, chỉ cần cắt đứt sợi dây đó là được rồi.”

“Thật hả? Sẽ không bị nổ đúng không, huhu.”

Cố Họa Y lau nước mắt loạn xạ, căng thẳng nhìn Lý Phàm cắt đứt sợi dây màu đỏ.

Tích tích tích.

Sau khi có ba âm thanh vang lên, đồng hồ bấm giờ cũng đã dừng lại.

Lão Hồ cười khổ nhìn Lý Phàm, nghĩ thầm mình thua không oan ức, nhìn vào việc Lý Phàm có thể bình tĩnh cắt đứt sợi dây của quả bom hẹn giờ liền có thể nhìn ra được Lý Phàm rất siêu phàm.

Đừng nói là người bình thường, ngay cả chuyên gia phá bom được huấn luyện chuyên nghiệp cũng phải tập trung tinh thần nghiêm túc phân tích hơn cả nửa ngày.

Nhưng mà Lý Phàm chỉ tùy ý nhìn thoáng qua liền có thể bình tĩnh phá hủy được quả bom.

“Em nhìn đi, đã dừng rồi kìa, chuyện đã được giải quyết xong rồi, anh cũng đã phá quả bom, trước tiên đưa ba mẹ trở về phòng đi, em cứ yên tâm ở với bọn họ, bọn họ vẫn luôn bị hôn mê, chuyện bắt cóc cũng đừng nói cho bọn họ biết, đến lúc bọn họ tỉnh dậy thì cứ suy nghĩ chuyện gì đó mà dỗ dành bọn họ.”

“Được rồi, đều nghe theo lời anh.”

Trong lòng của Cố Họa Y đã sớm không có suy nghĩ, Lý Phàm nói cái gì thì chính là cái đó.

Lý Phàm đưa hai vợ chồng Cố Thiệu Huy trở về phòng, an ủi Cố Họa Y vài câu, đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Tay chân của lão Hồ đều không có sức lực, chỉ có thể lấy một tư thế quái dị mà nằm rạp trên mặt đất.

Nhìn thấy Lý Phàm ra, lão Hồ cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng.

“Anh Lý, tôi… tôi có thể đi được chưa?”

“Ông xác định mình như thế này có thể tự mình đi được à?”

Lý Phàm vừa cười vừa nói.

Lão Hồ trầm mặc, lúc này mới nhớ đến vết thương của mình căn bản đã mất đi năng lực hành động, cho dù có bỏ ra ngoài thì cũng làm không được.

“Đã nói thả ông đi thì chắc chắn sẽ thả ông đi, có điều là có phải ông nên tìm người đến đón ông không vậy, tôi thấy là để cậu Tần đến đây đón ông cũng thích hợp lắm.”

Lão Hồ biết ý của Lý Phàm là muốn để mình liên lạc với cậu Tần đến đây, chắc có lẽ Lý Phàm muốn hỏi tình huống từ phía cậu Tần.

“Tôi, tôi có thể gọi điện thoại cho cậu Tần, nhưng mà tôi cũng chỉ là một người nghe lệnh rồi làm việc mà thôi, cậu cả Tần làm bên trung gian, chưa chắc anh ta sẽ quản chuyện của tôi.”

“Nếu anh ta không đến đón ông thì ông tìm những người bạn khác đánh đón ông, tôi vô cùng nhân từ.”

Lý Phàm lạnh nhạt cười nói.

Đây là nhân từ đó à?

Đều đã phế đi tứ chi của ông ta, thật là tàn nhẫn.

Lão Hồ oán thầm một câu, cười khổ nói: “Điện thoại di động của tôi ở trên bàn, làm phiền cậu cầm lên dùm tôi.”

Lý Phàm cầm lấy điện thoại của lão Hồ, mở ra giúp lão Hồ bấm gọi cho Tần Kế Nghiệp, đồng thời còn mở loa ngoài.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, âm thanh nhẹ nhõm của Tần Kế Nghiệp vang lên: “Lão Hồ, cậu thành công rồi à?”

“Không có, không thành công, tôi không phải là đối thủ của anh Lý, tôi đã bị tàn phế rồi, anh Lý đã đồng ý sẽ thả cho tôi một con đường sống, có điều là cần cậu đến đây đón tôi. Cậu cả Tần, tôi chưa từng cầu xin cậu cái gì, lần này tôi cầu xin cậu đến đây đón tôi trở về đi, lão Hồ tôi vô cùng cảm kích cậu.”

Lão Hồ mang theo tiếng khóc nức nở cầu khẩn nói.

Bàn tay đang cầm điện thoại của Tần Kế Nghiệp nắm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

“Ông nhìn chút tiền đồ này của ông đi, sống cũng không làm được gì còn có mặt mũi cầu xin, ông không hiểu quy tắc làm việc à?”

“Tôi, tôi hiểu chứ, đây không phải là anh Lý cho tôi con đường sống à, cầu xin anh đến đây đón tôi đi, nếu không thì tôi sẽ không đi được.”

Tần Kế Nghiệp nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, suy nghĩ đến ý đồ của Lý Phàm muốn mình tới đó.

“Lý Phàm, tôi biết là anh đang nghe, tôi phái cấp dưới của mình đi đón lão Hồ có được không, nếu như mà anh muốn thả thì anh hãy thả cho hoàn toàn.”

Lý Phàm nở nụ cười: “Là nhà họ Mã đã bỏ tiền ra thuê anh ta à?”

“Thông minh, Mã Đức Phúc đã giận đến điên lên được, cho dù có bỏ ra toàn bộ gia sản thì cũng phải chơi chết anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.