Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 313: Đánh con mình thì hay ho gì




Đám đàn em Lý Cương đều dừng chân lại, đồng loạt dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Mã Thắng Lợi.

Bà cụ tức giận dâm chân, quát với đám đàn em Lý Cương: “Dừng lại làm gì, tôi không cho mấy người dừng thì mấy người không được dừng! Đánh cho tôi, đánh chết tên đó!”

Mã Thắng Lợi thở hổn hà hổn hển chạy đến, hô to với đám bảo vệ: “Đừng ngẩn ra đó làm gì, mau đi bảo vệ cậu Lý!”

“Đội trưởng Mã, anh có nói lầm không, không phải giúp đỡ anh Lý so, sao giờ lại thành bảo vệ cậu Lý rồi, là bảo vệ cái tên nghèo nàn đắc tội với anh Lý hả?”

Một bảo vệ khẽ hỏi.

Mã Thắng Lợi lập tức tát lên mặt bảo vệ: “Anh dám nói cậu Lý là thằng nghèo, cậu không muốn đi làm nữa đúng không! Mau bảo vệ cậu Lý cho tôi.”

Tuy mấy bảo vệ còn lại vẫn chưa hiểu ra sao, nhưng bây giờ thấy Mã Thắng Lợi nóng nảy như thế, cũng không dám nghi ngờ cái gì, rối rít chạy đi bảo vệ Lý Phàm theo đúng mệnh lệnh của Mã Thắng Lợi.

Chỉ trong chớp mắt, xung quanh ba người Lý Phàm đã có một đống bảo vệ, nhưng lần này mấy tên bảo vệ lại quay mặt ra ngoài, đề phòng đám đàn em Lý Cương.

Bà cụ chỉ thẳng vào mũi Mã Thắng Lợi mắng: “Cái thằng khốn này làm gì đấy, cũng muốn giúp đỡ người ngoài ăn hiếp bà cụ này đúng không, Cương, nếu hôm nay con không trút giận cho mẹ, mẹ cũng không muốn sống nữa!”

“Lão Mã, anh như thế là có ý gì.”

Lý Cương đen mặt hỏi, cũng vô cùng khó chịu trước sự phản bội của Mã Thắng Lợi.

Mã Thắng Lợi không để ý đến Lý Cương, mà lại nói vào trong điện thoại: “Tình hình khẩn cấp, tất cả bảo vệ đều tập hợp ở khu vực vòng xoay ngựa gỗ!”

Sau khi hạ lệnh xong, Mã Thắng Lợi chạy chậm đến bên cạnh Lý Phàm, lộ ra vẻ nịnh nọt cười nói: “Cậu Lý, lúc nãy là do tôi làm sai, xin anh tha thứ cho tôi.”

Lý Cương nhìn thấy lại càng khó hiểu, không nghĩ ra vì sao sau khi Mã Thắng Lợi gọi điện xong lại biến thành dáng vẻ như thế này.

Lý Phàm nhìn Mã Thắng Lợi, lạnh nhạt hỏi: “Lúc nãy anh báo cáo với ai.”

“Tôi báo cáo cho anh Long Kiều Chính Long, anh Long nói anh là khách quý, bảo tôi nhất định phải bảo vệ anh cho tốt, hơn nữa nghe anh chỉ huy, tôi đã tập hợp toàn bộ bảo vệ của công viên giải trí đến, anh Long nói anh ấy cũng sẽ đến ngay.”

Kiều Chính Long có cổ phần trong công viên giải trí, coi như cổ đông lớn ở đây, lúc Mã Thắng Lợi báo cáo cũng biết động não, dựa theo hồ sơ mua vé, cũng báo cáo tin tức của Lý Phàm lên luôn.

Người phụ trách nghe báo cáo là trợ lý của Kiều Chính Long, khi nghe được tên của Lý Phàm lập tức mất bình tĩnh, dò hỏi Mã Thắng Lợi kỹ càng tỉ mỉ về gương mặt đặc điểm của Lý Phàm xong, trợ lý xác định người bị kiếm chuyện đúng là Lý Phàm.

Vì thế trợ lý báo cáo chuyện này cho Kiều Chính Long, Kiều Chính Long đích thân ra lệnh cho Mã Thắng Lợi.

Đây là lần đầu tiên Mã Thắng Lợi được Kiều Chính Long ra lệnh, trước đây nhiều nhất cũng chỉ được trợ lý của Kiều Chính Long ra lệnh mà thôi, cho nên sau khi nhận được lệnh của Kiều Chính Long xong, Mã Thắng Lợi lập tức phát hiện ra tình hình không đúng.

Thấy thái độ xin lỗi của Mã Thắng Lợi cũng không tệ, hơn nữa cũng coi như là người của Kiều Chính Long, Lý Phàm cũng không so đo với thái độ khi nãy của Mã Thắng Lợi.

“Chờ người của anh đến thì bắt hết người của bọn họ về xử lý, tôi còn muốn đi chơi với con gái.”

Lý Phàm thuận miệng nói.

“Được được, sau này nếu anh muốn dẫn con đến công viên giải trí chơi thì cứ bảo trước, chúng tôi đóng cửa công viên chuyên tiếp đón gia đình của anh, bảo đảm mọi người chơi vui vẻ.”

Mã Thắng Lợi lấy lòng nói.

“Vậy thì không được, không có mấy đứa nhỏ khác, Xuyến Xuyến chơi một mình cũng không có gì thú vị.”

Lý Phàm câu được câu không trò chuyện cùng với Mã Thắng Lợi, mà Lý Cương đã rơi vào trạng thái hóa đá.

Từ sau khi nghe được Kiều Chính Long muốn đến, trong lòng Lý Cương đã muốn phát điên, làm cách nào cũng không ngờ được trêu chọc một tên nghèo, sao lại còn có thể làm anh Long xuất hiện.

Đó chính là một trong Tứ Hùng ở Hán Thành đó!

Lý Cương tự hiểu rõ bản thân, biết bản thân còn không bằng một cọng lông chân của Kiều Chính Long, nếu Lý Phàm thật sự có quan hệ gì với Kiều Chính Long, vậy anh chắc chắc sẽ tự gánh chịu mọi hậu quả.

Trong lúc Lý Cương đang nghĩ xem làm sao có thể nhận thua mà vẫn giữ được mặt mũi, bà cụ đứng bên cạnh đã nổi điên.

“Vô dụng, đều là một đám vô dụng, mẹ nuôi thằng con như con có tác dụng gì, người ta ăn hiếp mẹ con của con, con đứng đực ra đây để làm gì, mau bảo đàn em của con bắt lấy nó đánh cho một trận! Đánh tới hấp hối!”

Đằng xa có một đám bảo vệ chạy như điên đến, đằng sau bảo vệ còn có một đám vệ sĩ mặc vest đen, Kiều Chính Long đi ở giữa đội ngũ, nhíu mày quát: “Ai dám đánh cậu Lý? Chán sống rồi đúng không!”

Bà cụ nhìn Kiều Chính Long đang đi đến, cảm thấy chưa bao giờ quen biết người này, vì thế tức giận nói: “Ông là cái thứ gì, bà đây còn chưa sống đủ đâu, Cương, con mau gọi người đến! Gọi hết đàn em của con đến, người của chúng ta cũng không ít hơn bọn họ!”

Lý Cương nhìn thấy Kiều Chính Long, trán đã toát mồ hôi mỏng, vội vàng kéo bà cụ lại, bịt kín miệng bà cụ.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, còn nói nữa thì cả nhà chúng ta sẽ chết ở đây đó!”

Lý Cương vô cùng căng thẳng nói.

Cậu bé mập mạp bĩu môi, khó chịu hét lên: “Ba, ba, ba có phải đàn ông không, mau cướp em gái kia về cho con, sau đó đánh chết ba của em ấy, như vậy sau này em gái sẽ là của con rồi!”

Gặp phải một bà mẹ chuyên hại con và một thằng con chuyên hại ba, Lý Cương lập tức không muốn sống nữa, cảm thấy mẹ và con trai của anh không biết điều gì cả, bây giờ mà còn nói ra những lời như thế, vậy chẳng khác nào cầu xin cho cả gia đình anh được ôm nhau chết chùm.

Đám đàn em của Lý Cương hoảng sợ mặt như màu đất, rối rít ném gậy gộc xuống, tụ lại cùng nhau ôm đầu ngồi xổm xuống.

“Cậu Lý, chúng tôi sai rồi, chúng tôi bị anh Lý ép, chúng tôi không muốn đánh anh.”

“Chúng tôi toàn là dân lương thiện, đều là bị anh Lý ép, anh nhất định phải tin bọn tôi.”

Đám đàn em của Lý Cương vội vàng xin lỗi sám hối, sợ chậm một chút là sẽ bị liên lụy.

Lúc này bà cụ mới cảm thấy không thích hợp, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Kiều Chính Long đi đến trước mặt Lý Phàm, khom lưng hai mươi độ, vô cùng cung kính nói: “Cậu Lý, đám cấp dưới của tôi không hiểu chuyện, dám xúc phạm uy nghiêm của cậu, sau này tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, chắc chắn sẽ không nương tay.”

Mặt Mã Thắng Lợi lập tức trắng bệch, hướng ánh mắt cầu xin về phía Lý Phàm, hy vọng Lý Phàm có thể rộng lượng tha cho anh ta một lần.

“Cấp dưới của ông thì thôi đi, ông có quen người này không?”

Lý Phàm chỉ Lý Cương hỏi.

Lý Cương giật bắn người, sợ hãi nói: “Lý… Cậu Lý, tôi là Lý Cương, là người cho vay, tôi biết sai rồi, mẹ và con trai tôi đều bị chiều hư, tôi lập tức dạy dỗ bọn họ.”

Sau khi sợ hãi nói xong, Lý Cương cướp lấy thằng con trai từ trong lòng bà cụ, sau đó đánh mạnh vài phát vào mông con trai.

“Thằng ranh này dám kiêu căng ở bên ngoài, con có biết con gây ra họa lớn cỡ nào cho ba không hả!”

Cậu bé mập mạp khóc lớn, bà cụ nhịn không được tát lên mặt Lý Cương.

“Con có giỏi thì đánh bọn họ kìa! Đánh con mình thì hay ho gì!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.