Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 117: Con người rất nhục nhã




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàng Đại Bằng liếc nhìn Cố Bội Sam một cái, trong lòng nghĩ chắc hẳn đã đến lúc nói rõ sự thật ra rồi, dù sao thì Cố Bội Sam cũng chưa từng gặp nhánh bên của nhà họ Hoàng bọn họ mà.

“Cô Cố Bội Sam đây là gái làng chơi nổi danh đấy, theo như tôi được biết, cô ta đã qua lại với bảy tám vị phú nhị đại rồi, có khi còn nhiều hơn ấy chứ, cô ta cùng mấy người bạn thân của cô ta đều sống dựa vào việc dùng sắc đẹp để bám lấy mấy vị phú nhị đại đấy.

Lời nói của Hoàng Đại Băng tựa như tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, không ngừng vang dội trong đâu Cố Bội Sam, giờ phút này Cố Bội Sam cảm thấy mình như bị người lột sạch quần áo, trần trụi bại lộ trước mặt mọi người vậy.

Đây là cách giới thiệu người khác sao?

Anh giới thiệu về cuộc sống của tôi như vậy đấy à?

Chẳng phải anh nên giới thiệu là tôi có bao nhiêu xuất chúng, có bao nhiêu được người yêu thích hay sao!

Cố Bội Sam tức đến run rẩy cả người, trong mắt dâng đầy nước mắt khuất nhục, lớn đến chừng này, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta bị người lột trần, hạ nhục như thế đấy.

“Hoàng Đại Bằng! Anh căm ghét tôi như vậy à!

Bởi vì tôi từng từ chối anh, nên anh mới muốn đả kích báo thù tôi sao, anh như vậy là đang bôi nhọ tôi đấy!”

Cố Bội Sam chĩa thẳng mũi dùi vào Hoàng Đại Bằng, muốn giữ gìn thanh danh của mình.

“Chậc”

Hoàng Đại Bằng khinh thường nói: “Cô sắp sửa chẳng khác gì cái xe công cộng rồi, còn thật cho rằng mình là tiên nữ chắc, bằng cái bộ dạng này của cô mà cũng muốn leo lên Thiếu chủ à, đúng là cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga”

Cố Bội Sam tức đến giậm giậm chân, hướng ánh mắt oan ức về phía Lý Phàm đang đeo mặt nạ, lau nước mắt nói: “Thiếu chủ, anh nghe anh ta nói cái gì kìa, anh ta như vậy là sỉ nhục danh tiết của tôi, tôi nào có phải loại con gái như anh ta nói chứ”

“Ha ha”

Lý Phàm cười lạnh hai tiếng, về phần Cố Bội Sam là loại người gì, Lý Phàm là người rõ ràng nhất, lời Hoàng Đại Băng kia nói, hoàn toàn không sai chút nào.

“Tiện nhân, chính là thích già mồm cãi láo như vậy: Lý Phàm nói xong, đứng dậy, cầm ly rượu vang đỏ Romanée Conti giá hơn ba tỷ một chai trên bàn lên, hắt vào mặt Cố Bội Sam: “Tỉnh táo lại đi, cho dù trời tối rồi, nhưng cũng không phải là lúc để cô nằm mơ đâu”

Động tác, lưu loát lại sạch sẽ!

Rượu từ trên khuôn mặt thanh tú của Cố Bội Sam nhỏ xuống, làm ướt chiếc váy Chanel cô ta đặc.

biệt dùng giá cao để mua!

Tích tích!

Hiện trường chìm trong im lặng!

Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ!

Vị Thiếu chủ này, hành vi không phải khinh cuồng bình thường đâu!

Lúc này, nỗi ấm ức chưa từng phải chịu bao giờ trào lên từ đáy lòng Cố Bội Sam, tuy không biết vì sao vị phú nhị đại thần bí này lại đối xử với mình như vậy, nhưng Cố Bội Sam đã chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa, tiếp tục ở lại thì chỉ có tự rước lấy nhục thôi.

Hai tay bưng kín mặt, Cố Bội Sam bật khóc hu hu chạy thẳng ra ngoài, mấy người bạn thân của cô ta cũng vội và chạy theo ra.

Một đám phú nhị đại đều đồng loạt phát ra tiếng thở dài tiếc nuối, cũng không biết là tiếc cho Cố Bội Sam, hay tiếc ly rượu giá hơn ba tỷ một chai nữa.

“Thiếu chủ cũng đỉnh thật chứ, đến người đẹp như Cố Bội Sam cũng không lọt nổi vào mắt cậu, có lẽ người ta toàn chơi với ngôi sao nổi tiếng thế giới quen rồi, Cố nữ thần của chúng ta ở trong mắt Thiếu chủ, chắc cũng chỉ như hoa khôi xóm thôi ha”

“Chậc chậc, Romanée Conti giá hơn ba tỷ một chai, vậy mà có thể hắt đi như vậy, đúng là quá khí phách mà, quan trọng hơn đây còn là Romanée Conti chính hãng đấy nhé, có tiền cũng chưa chắc đã mua được đâu”

“Cố Bội Sam lần này xem như đùa với lửa tự thiêu thân rồi, muốn bay lên đầu cành hóa thành phượng hoàng, cũng không nhìn thử xem mình trước kia có bao nhiêu quá khứ đen tối, với cái khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ kia của cô ta, chắc chắn không lọt được vào mắt của Thiếu chủ rồi”

Hoàng Phúc Khánh sáp đến bên cạnh Lý Phàm, thấp giọng nói: “Lần này là do tôi không sắp xếp tốt, không ngờ lại để cho hạng con gái như vậy lẻn vào, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý”

“Không sao, cũng thú vị mà, xem như là kẻ đến pha trò đi” Lý Phàm khá vui vẻ nói.

Những tức giận trước kia từng phải chịu từ Cố Bội Sam, lần này xem như đã trả lại được chút ít rồi, làm nhục cô ta trước mặt bàn dân thiên hạ thế này, nghĩ đến Cố Bội Sam chắc hẳn phải tức nổ phổi đi.

“Vâng vâng, tôi hiểu rồi”

thieu-chu-bi-mat-117-0thieu-chu-bi-mat-117-1

“Vâng, tôi lập tức đi”

Hoàng Phúc Khánh hơi hơi cúi người, sau đó quay đầu rời khỏi phòng nghỉ.

Lý Phàm điều Hoàng Phúc Khánh đi, là chuẩn bị một mình rời đi, tránh cho bị người nào trông thấy Hoàng Phúc Khánh tiễn mình ra ngoài, lại mất công giải thích một trận.

Một mình rời khỏi phòng nghỉ, Lý Phàm xuống lầu, đi ra khỏi tòa nhà Hải Yến.

Cùng lúc đó, Cố Bội Sam đã thu dọn gọn gàng, thay một thân quần áo sạch, quần áo là do mấy người bạn thân của cô ta đóng góp, Cố Bội Sam mặc lên có chút không vừa người.

Chẳng qua đã khóc đến đỏ bừng hai mắt, Cố Bội Sam không để ý được đến mấy thứ đó nữa, phải chịu nối nhục nhã lớn như thế, lúc này Cố Bội Sam chỉ mong mau chóng rời khỏi tòa nhà Hải Yến này thôi.

Nếu không đợi mấy cậu công tử nhà giàu nổi tiếng kia đi ra, còn không biết sẽ chê cười trào phúng Cố Bội Sam ra sao nữa, kiểu người bỏ đá xuống giếng này, thường thường là nhiều nhất đấy, đặc biệt là mấy công tử nhà giàu nằm trong cùng một cái vòng lợi ích kia.

Cố Bội Sam thậm chí còn bắt đầu lo lắng cho.

cuộc sống của mình sau này, sau ngày hôm nay Cố Bội Sam chắc chắn sẽ trở thành trò hề trong cái giới này, lại muốn bám vào mấy cậu ấm nhà giàu sợ răng không còn dễ dàng nữa rồi.

“Bội Sam cậu đừng quá đau lòng, cái tên Thiếu chủ kia chẳng biết là uống nhầm thuốc gì nữa, thế mà lại đối xử với cậu như vậy”

“Đừng nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng, nếu như bị người nghe được truyền ra ngoài, chúng ta đều phải xong đời đấy”

“Tớ thấy vẫn nên mau chóng rời khỏi đây đi, đợi con sóng ngọn gió này qua đi, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác là được”

Mấy người bạn thân một bên khuyên nhủ Cố Bội Sam, một bên vây quanh Cố Bội Sam đi ra ngoài.

Cố Bội Sam một đường đều không nói chuyện, trong lòng loạn như cào cào, hết nghĩ không thông cái vị Thiếu chủ hôm nay vì sao lại nhằm vào mình như: vậy, lại nghĩ không ra sau này nên làm thế nào.

“Sao anh ta lại đối xử với tớ như vậy nhỉ, không thích tớ thì có thể đuổi tớ đi mà, nhưng anh ta làm như: vậy khác nào hủy hoại tớ chứ”

Cố Bội Sam cắn răng nghiến lợi nói, mỗi một chữ đều phát ra từ trong kẽ răng.

Nhưng mà trong đám bạn thân không một ai có thể trả lời được câu hỏi này, câu hỏi này liền như một bí mật, chặn ngang trong lòng Cố Bội Sam.

“Vẫn là đừng nghĩ nhiều thì hơn, chủ yếu là do.

cái tên Hoàng Đại Bằng kia không giữ mồm giữ miệng thôi, nếu hắn ta không nói lung tung, Thiếu chủ chắc chắn không đối xử với cậu như thế” Một cô nàng bạn thân nói.

Cố Bội Sam đang muốn mắng Hoàng Đại Bằng hai câu, lại trông thấy một bóng người cách bọn họ không xa đang rời khỏi tòa nhà Hải Yến, thoạt nhìn, còn khá quen thuộc!

Đó không phải là Lý Phàm sao.

Nhất thời, tức giận trong lòng Cố Bội Sam đều trào hết cả lên.

“Lý Phàm! Sao anh lại ở đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.