Lúc này, nhân viên bảo vệ bắt đầu làm khó, thật ra anh ta cũng không biết nên xử lý như thế nào là tốt, dù sao cả hai bên đều không phải người anh ta có thể chọc vào, anh ta sợ nếu vì Lý Phàm mà đắc tội người đuổi theo đó thì anh ta cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Người đuổi theo tức giận liếc nhìn nhân viên bảo vệ, thản nhiên nói: “Có nghe thấy hay không, nếu không nghe được, đừng trách tôi không khách khí.”
Nhân viên bảo vệ kia cười khổ nói: “Thật xin lỗi, chuyện này tôi cũng không có cách nào thực hiện.”
Lúc này, quản lý Thiên Hải Chi Lữ đi ra, vừa liếc mắt ông ta đã nhận ra người đuổi theo, ông ta biết thân phận người đuổi theo không đơn giản, đồng thời ông ta cũng nhìn thấy Lý Phàm.
Sau khi nhìn thấy quản lý của Thiên Hải Chi Lữ, nhân viên bảo vệ vội nói chuyện này cho ông ta biết, nghe xong, quản lý lập tức khẽ híp mắt lại.
Ông ta không ngờ cậu ấm đó và Lý Phàm lại xảy ra mâu thuẫn, điều này khiến ông ta phải suy nghĩ, ông ta sợ nếu mình xử lý không đủ chu đáo thì chắc chắn sẽ đắc tội với người ta.
Nhưng nghĩ tới Lý Phàm là bạn của Sở Trung Thiên, nên cuối cùng ông ta quyết định đứng về phía Lý Phàm.
“Xin chào anh, liên quan tới chuyện này, là trách nhiệm của anh, không liên quan gì tới vị này.” Quản lý Thiên Hải Chi Lữ chậm rãi nói.
Nghe vậy, cậu ấm lấy làm lạ liếc nhìn quản lý Thiên Hải Chi Lữ, cảm thấy hết sức buồn cười, anh ta rất nổi tiếng ở nơi này thế mà đối phương lại không nể mặt mình như thế.
“Ông hãy lặp lại lần nữa?” Cậu ấm nghĩ mình có nghe lầm hay không, lần này giọng điệu của anh ta trở nên khá uy hiếp.
Quản lý Thiên Hải Chi Lữ vẫn nói: “Anh đây và Sở Trung Thiên quan hệ không đơn giản.”
Cứ như vậy, ông ta chẳng những có thể cho đối phương một lời khuyên, cũng hóa giải vấn đề một cách hoàn mỹ.
Nào ngờ, cậu ấm chẳng những không tin mà còn cười nhạo nói: “Ha ha, chuyện này mà ông cũng tin, anh ta là người ở rể vô dụng nổi tiếng Hán Thành chúng ta, anh ta có gì có thể tự hào chứ?”
Sắc mặt quản lý Thiên Hải Chi Lữ dần trở nên khó coi, ông ta đã nói đủ nhiều rồi, nhưng mà đối phương không tin, ông ta cũng không có cách nào.
“Thưa anh, nếu như anh cứ tiếp tục cố tình gây sự, thì tôi cũng hết cách.” Quản lý Thiên Hải Chi Lữ thản nhiên nói.
Cậu ấm hừ lạnh nói: “Nói cho ông biết, nếu ông đuổi anh ta ra ngoài thì tôi sẽ cho ông một khoản tiền, bằng không, ông sẽ biết hậu quả.”
Quản lý Thiên Hải Chi Lữ chẳng thèm nhìn anh ta mà đi thẳng đến trước mặt Lý Phàm, rất khách khí nói: “Cậu Lý, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Ông ta chủ yếu xem tâm trạng Lý Phàm, nếu như Lý Phàm yêu cầu, ông ta sẽ lập tức đuổi cậu ấm đó ra.
Thấy vậy, cậu ấm lập tức choáng váng, đối phương thật không thèm nể mặt mình chút nào, anh ta lập tức cảm thấy khó chịu.
Lý Phàm cười nói: “Nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đó đi.”
Cậu ấm châm chọc: “Anh cho rằng anh là ai chứ, chỉ cần anh nói là ông ta sẽ tin anh sao, anh quá ngây thơ rồi.”
Cậu ấm vừa dứt lời, sắc mặt quản lý Thiên Hải Chi Lữ trở nên nghiêm túc nói: “Thưa anh, mời anh rời khỏi nơi này.”
Mọi người đều trợn tròn mắt, bọn họ đều biết thân phận cậu ấm, ở Hán Thành, đối phương cũng coi là có chút thành tựu, nào ngờ người bị đuổi ra chính là cậu ấm, mà không phải Lý Phàm..