Anh có thể hiểu rõ, nếu lúc nãy đổi phương giáng đòn trị mạng, chắc chắn anh sẽ xong phim, anh không ngờ Lý Phàm lại nhẹ tay với mình, điều này đã làm anh rất bất ngờ, nghĩ mãi không ra, cũng không dám tin mọi thứ là thật.
“Thật lợi hại”
Thanh niên cao lớn hít sâu một hơi, cực kỳ khoa trương nói.
Nếu không bị Lý Phàm đạp vào người, anh còn tưởng đối phương là kẻ yếu ớt, giờ anh mới biết, đối phương chỉ đang đùa bỡn anh, nếu Lý Phàm dùng hết sức, thì có thể thấy đối phương mạnh đến cỡ nào.
Nghĩ đến đây, anh khó mà tưởng tượng nổi, giờ anh chỉ còn một cách, đó là các trạng với ngài Thiên.
Trước mắt anh chỉ có thể gọi cho anh Bưu, nhờ anh ta tới đây xử lý chuyện này.
Anh Bưu rất trọng tình trọng nghĩa, anh tin rằng có anh ta ở đây rồi, chắc chắn mọi chuyện sẽ được xử lý êm đẹp.
Nên anh dứt khoát gọi cho anh Bưu.
Anh Bưu tưởng là chuyện rất bình thường, nên chẳng hề để tâm, sau khi nhận được điện thoại thì nói mình sẽ qua đó ngay, nhưng lúc chạy tới mới biết người đó là Lý Phàm.
Thanh niên cao lớn thấy anh Bưu đã tới thì nhất thời mỉm cười nói với Lý Phàm: “Anh chết chắc rồi, anh Bưu đã tới, anh ấy là cánh tay đắc lực của ngài Thiên, nên lần này anh tiêu đời rồi”
Đám côn đồ nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi hít ngụm khí lạnh, bọn họ không ngờ chuyện này lại ầm ĩ đến thế.
Bọn họ không nhịn được nở nụ cười khinh bỉ với Lý Phàm, khẳng định đầu óc anh có vấn đề, có anh Bưu ở đây rồi, Lý Phàm chết là cái chắc.
Lý Phàm thấy thế thì không hề có biểu hiện gì.
Thanh niên cao lớn chạy hùng hục tới trước mặt anh Bưu, rồi đưa một điếu thuốc cho anh ta nịnh nọt: “Ôi cha anh Bưu, em thật sự rất cảm động, khi anh đã chạy quãng đường xa như vậy.”
Anh Bưu thấy vẻ mặt và giọng điệu của đối phương thì cực kỳ cạn lời, chợt cảm thấy anh ta quá dối trá, vậy sao cậu còn gọi tôi tới đây, giờ cậu lại nói những lời này là có ý gì?
Anh chẳng thèm nói nhảm với đối phương, mà đi thẳng vào vấn đề.
“Người đang ở đâu?”
Thanh niên cao lớn chỉ về phía Lý Phàm: “Anh Bưu, là tên không có mắt kia.”
Anh Bưu vô thức nhìn về phía mà đối phương đã chỉ, vừa nhìn qua đó, trong lòng anh suýt sụp đổ, tức giận lườm thanh niên cao lớn, không ngờ anh ta lại không biết xấu hổ đến thế, đến giờ mà vẫn còn ăn nói lung tung với mình.
Nhưng trước mắt, anh chẳng muốn nói thừa thãi với thanh niên cao lớn, anh chắc chắn đầu óc anh ta bị úng nước rồi.
“Cậu bớt nói những lời này với tôi đi, tôi còn không biết rõ cậu là ai à, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không giúp cậu trong chuyện này đâu”
Thanh niên cao lớn thay thế thì suýt chửi thề, chuyện này là sao? Anh Bưu vừa biết là Lý Phàm thì vô thức hít ngụm khí lạnh, giờ trong lòng đã sụp đổ rồi, không ngờ người của mình lại trêu chọc cậu Lý.
“Cậu mới là kẻ không có mắt đấy.”
Anh Bưu lạnh lùng nói..