Kỹ thuật lái xe của Khang Văn Hân lập tức làm người tham gia giao thông kinh sợ.
Lúc Vương Băng nhìn thấy cảnh này không khỏi nhíu mày.
Trong lúc vô tình, cô ta biết được một tin.
Cô ta phát hiện kỹ thuật lái xe của đối phương là do học từ Lý Phàm.
Cô ta vô thức cho là Khang Văn Hân là đồ đệ của Lý Phàm.
Nghĩ tới đó, cô ta lại xoa trán, quả nhiên sư phụ thế nào sẽ có đồ đệ thế ấy.
Đối với kết quả này, cô ta cũng không phủ nhận quá nhiều, nghĩ nữa ngày không có manh mối, nhất thời cô ta không biết nên làm sao cho phải.
Cô ta cho rằng kết quả này nhất định không giống lắm so với tưởng tượng của mình, nể mặt Lý Phàm, lúc này cô ta mới không có so đo, đành phải bình tĩnh lại, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Sau khi thấy Lý Phàm cúp máy, đám người Vương Ngọc bắt đầu cười nhạo, bọn họ cho rằng đầu óc đối phương bị chuột rút rồi.
“Có phải cậu gọi một cuộc điện thoại giả để lừa chúng tôi không.
Không thể phủ nhận, kỹ năng diễn của cậu tốt lắm đấy.” Những người kia hung hăng giễu cợt, tỏ vẻ khinh thường với Lý Phàm.
Nghe vậy, Lý Phàm cũng không có cãi lại gì.
Anh sớm biết bọn họ sẽ nghĩ thế, đã vậy thì để đối phương cứ nghĩ thế đi.
Dù sao anh cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, cũng tính trước cả rồi.
Vương Cẩn Mai cũng không chắc chắn lắm về việc Khang Văn Hân có tới giúp đỡ hay không.
Bà ta chỉ nghĩ đơn giản là Lý Phàm có ơn lớn với Khang Văn Hân, nhưng mà chuyện này vẫn phải mời đến.
Bà ta theo bản năng cho rằng Khang Văn Hân sẽ không đến giúp đỡ.
Chuyện đến nước này, bà ta day trán, chỉ hi vọng đối phương đừng có chiêu trò gì.
Đương nhiên Lý Phàm hiểu rõ ý nghĩ của Vương Cẩn Mai, anh không giải thích nhiều, chỉ muốn dùng hành động để nói, hành động mới là cách tốt nhất.
Lúc Khang Văn Hân tới, tất cả mọi người ở chỗ bán cao ốc đều ngây người, bởi vì bọn họ tới đột ngột quá, bọn họ còn chưa chuẩn bị gì.
Bọn họ không ngờ Khang Văn Hân lại đột nhiên đi tới nơi này, nếu không nhìn tận mắt, bọn họ đều không tin là thật.
Bọn họ cho rằng bên trong nhất định có vấn đề, ai cũng khó hiểu nhìn về phía Khang Văn Hân, theo bản năng đi nịnh bợ.
Khang Văn Hân không thèm để ý tới ý nghĩ của những người kia, trực tiếp vào vấn đề chính: “Lấy cho tôi tư liệu liên quan tới biệt thự số một, bao gồm cả tài liệu của thầy phong thủy.”
Nghe đến đó, mọi người đều ngơ ngác.
Bởi vì kết quả này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của bọn họ.
Bọn họ nhất thời không hiểu thấu, nhưng mà thấy dáng vẻ lo lắng của Khang Văn Hân thì cũng nhanh chóng đi làm theo dặn dò của đối phương.
Bọn họ cũng không ngốc, Khang Văn Hân lo như vậy, nhất định là chuyện quan trọng.
Không bao lâu sau, những người kia liền lấy ra tư liệu về biệt thự và tư liệu về phong thủy mà Khang Văn Hân cần.
Lúc này Khang Văn Hân mới lái xe tới khu biệt thự.
Khi anh ta tới biệt thự số một liền nhìn thấy đám người sư phụ đứng ở cửa.
Mọi người trông thấy xe đua của Khang Văn Hân thì đều sững sờ, lại là một cái xe đua.
Bọn họ đều hiểu rõ xe đua có giá trị không nhỏ, còn đắt hơn cả xe thể thao.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai dám tin là thật.
Kết quả này vượt quá dự liệu của bọn họ.
Mà lúc này đây, Khang Văn Hân xuống xe, trực tiếp đi tới trước mặt Lý Phàm.
Đám người Vương Ngọc có một dự cảm chẳng lành, không lẽ Lý Phàm quen đối phương.
Bọn họ lập tức cảm thấy tiêu rồi, rốt cuộc tình huống này là sao.
Sao người nào Lý Phàm cũng biết thế.
Bọn họ không dám đoán bừa nữa, trong lòng không khỏi hâm mộ Lý Phàm.
Thế mà quen được nhiều nhân vật khủng bố như vậy.
Chàng thanh niên cảm thấy không thể tượng tượng nổi, trong hiểu biết của anh ta, Lý Phàm chỉ là một tên ở rể mà thôi, không có năng lực lớn gì, sao có thể quen biết với nhiều người đến vậy?
Khang Văn Hân hô lên: “Tôi tới trễ rồi, không có vấn đề gì chứ.”
Anh ta chủ yếu nhìn tới sắc mặt của Lý Phàm.
Nếu Lý Phàm tức thì phiền rồi.
Anh ta rất lo Lý Phàm sẽ tức giận.
Lý Phàm khoát tay nói: “Không sao, cậu tới đúng lúc lắm, cũng không tính là muộn.
Tôi cũng có một việc muốn nhờ cậu xử lý giúp tôi.”
Khang Văn Hân nghe vậy thì lập tức hiểu ra.
“Vừa rồi ai nói căn biệt thự này từng có người chết?” Khang Văn Hân nhìn bốn phía chung quanh một lượt, lạnh lùng thốt lên.
Lúc này, Vương Ngọc chủ động bước ra, nói: “Tôi.”
“Khoan kích động đã, bà ta là người nhà của mẹ vợ tôi.” Lý Phàm đột nhiên nhắc một câu.
Khang Văn Hân nhướng mày, ban đầu anh ta muốn trực tiếp cho Vương Ngọc một bạt tai, nhưng nghe vậy thì nể mặt Lý Phàm mà nhịn xuống.
“Ồ, bà có chứng cứ gì không?” Khang Văn Hân cười lạnh lùng, anh ta thật muốn nghe xem đối phương sẽ nói gì.
Lúc này Vương Ngọc mới nói dựa theo suy nghĩ của mình: “Đương nhiên tôi có chứng cứ, sao tôi lại không có chứng cứ được?
Biệt thư này mua lại với giá rẻ thế thì nhất định là có vấn đề.”
“Tôi thấy bà là tâm lý có vấn đề đó.” Khang Văn Hân nói trúng tim đen.
Vương Ngọc nghe vậy, gần như bị chọc tức điên.
Bà ta không ngờ đối phương lại nói thế.
Bà ta thở phì phò nhìn Khang Văn Hân, nghĩ hồi lâu mà không nói ra được gì.
Khang Văn Hân lập tức không nhìn tới nữa, đối với loại đàn bà chua ngoa này, anh ta khinh.
Vì để đánh vào mặt của đối phương, anh ta quả quyết lấy ra giấy chứng nhận liên quan đến biệt thự, lúc tất cả giấy chứng nhận của biệt thự được lấy ra.
Đám người Vương Ngọc đều trợn tròn mắt.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều không thể tin được, kết quả này đúng là vượt quá dự liệu của bọn họ!
Ban đầu họ không hiểu biệt thự phong thủy là có ý gì, nhưng khi nhìn thấy phần miêu tả phong thủy thì sợ đến ngây người.
Phong thủy của căn biệt thự này tốt vượt xa sức tưởng tượng của họ.
Ví dụ như phong thủy quan trọng nhất là tụ bảo nhập thự, cũng chính là nếu có căn biệt thự này thì tất cả báu vật hay may mắn đều sẽ thu vào trong nhà hết.
Nhất là phần giá gốc của căn biệt thự này, làm cho đám người Vương Ngọc lại kinh hãi lần nữa.
Bọn họ biết nó rất đắt, nhưng không ngờ lại đắt đến mức này.
Chưa đợi Vương Ngọc lên tiếng, Khang Văn Hân đã nói tiếp: “Tôi là Khang Văn Hân, nếu các người còn chỗ nào chưa tin thì tôi có thể lấy thêm chứng cứ.”
“Cái gì, cậu là Khang Văn Hân?” Đám người Vương Ngọc nghe vậy đều ngây ra.
Não bọn họ nửa ngày không hoạt động lại được.
Kết quả này đúng là vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Bọn họ đều trợn mắt, há hốc mồm, cảm giác mọi thứ đều khó mà tin nổi.
Khang Văn Hân thản nhiên nói: “Các người có tin không.”
Tất cả đều xôn xao, thổn thức một trận, đều không biết nên nói gì mới tốt..