Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1012: Không Chịu Nổi Một Chiêu




Chủ yếu là Lý Phàm không muốn kéo đối phương vào, anh biết nếu đối phương dính vào chuyện này thì sẽ có hại cho anh ta, cho nên anh cố gắng không cho đối phương dính líu đến.

Nếu không, mấy người đó còn tưởng anh ta cùng một bọn với anh.

Bạn học cũ cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức xoay người bỏ chạy mấy.

Lý Phàm cũng muốn gặp mặt Đại Long Vương, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, anh biết sau này sẽ có rất nhiều cơ hội để gặp Đại Long Vương, nhưng bây giờ chắc chắn không phải là thời điểm tốt nhất.

Cho nên Lý Phàm cũng không ở lại đây, mà định rời khỏi nơi này.

Những người đó cũng không dám cản Lý Phàm, bởi vì bọn họ đều đã nhìn thấy thực lực của Lý Phàm, cho nên đều không dám cản, bởi vì bọn họ biết, bây giờ mà cản Lý Phàm thì chỉ có đường chết.

Lý Phàm nhìn thấy mấy người đó như thế, cũng bật cười, cái này coi như là quà gặp mặt tặng cho Đại Long Vương.

Lý Phàm và Trương Đức Võ rời đi không bao lâu, Đại Long Vương đã dẫn theo người chạy đến, ông nhìn thấy địa bàn của ông lộn xộn như thế, sắc mặt lập tức trở nên lạnh như băng.

Đối với ông mà nói, đây là chuyện làm ông cảm thấy đau đầu nhất, ông không ngờ lại có người dám đối đầu với ông, chuyện này làm ông cảm thấy rất bực bội Ông bắt đầu phát điên, tên Lý Phàm này lại dám kiếm chuyện trên địa bàn của ông, còn dám vả mặt ông, làm ông phải để mặt mũi ở chỗ nào đây?

Sau khi mọi người nhìn thấy Đại Long Vương đến thì đều ngẩn ra, bọn họ không biết phải đối mặt với Đại Long Vương như thế nào.

“Cái đám vô dụng này, mặt mũi của tôi đều bị các cô cậu làm mất sạch rồi.” Đại Long Vương tức giận mắng.

Những người đó bị mắng, mặt đều lộ vẻ xấu hổ, không biết phải làm gì, bọn họ lau trán, cảm thấy rất bất ngờ.

Nếu không phải chính tai nghe thấy, bọn họ cũng không dám tin là thật, kết quả này thật sự quá mờ ảo, bọn họ cũng không dám tin.

Bọn họ đều hít ngược khí lạnh, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Đại Long Vương lạnh lùng nói: “Được rồi, các cô cậu không cần giải thích quá nhiều với tôi, tôi nói cho các cô các cậu biết, ở sự việc lần này, các người nhất định phải suy ngẫm cẩn thận lại cho tôi, nếu không tôi sẽ cho các người biết tay.”

Mọi người nghe thế, đều hít ngược khí lạnh, cũng không dám nói gì, bọn họ lau mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.

Đại Long Vương hận Lý Phàm muốn chết, bây giờ ông hận không thể giết chết Lý Phàm ngay.

Nhưng lúc này ông cũng chỉ có thể nhịn.

Mà đám Nhị Long Vương nhìn thấy Đại Long Vương bị mất mặt như thế, bọn họ cũng cười nhạo, đối với bọn họ, đối phương bị mất mặt thì lại là chuyện tốt.

Như vậy bọn họ có thể nói móc ông ta thỏa thích.

Sắc mặt Đại Long Vương cũng không tốt lắm, trong lòng ông rất tức giận, ông cho rằng chắc chắn là do những người này rảnh rỗi sinh nông nổi.

“Hừ, nếu thế, tôi sẽ cho cậu ta biết được sự lợi hai của đại trận Long Môn.” Đại Long Vương cắn răng nói.

Ông vốn định đợi sau này mới ra tay với Lý Phàm, nhưng bây giờ ông cũng chỉ có thể ra tay trước, ông nhất định phải tiêu diệt tên Lý Phàm này.

Đối với ông, Lý Phàm chính là mối họa lớn làm ông đau đầu, nếu không tiêu diệt tên này sẽ là chuyện xấu đối với ông.

Ông nhất định phải ngăn chặn những chuyện này xảy ra mới được.

Đại Long Vương lập tức tập hợp những người khác đuổi theo Lý Phàm.

Lý Phàm về đến nhà, anh cảm nhận được sát khí, sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cũng trở lại bình thường, đúng là giống hệt như những gì anh nghĩ, Đại Long Vương đã đến tính sổ.

Lý Phàm cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, cho dù là Đại Long Vương đến kiếm chuyện thì anh cũng chắc chắn có thể ứng phó được, cho dù đối phương dám đến anh cũng phải làm cho đối phương có đến mà không có về.

Nếu Đại Long Vương biết được suy nghĩ của Lý Phàm, trong lòng ông chắc chắn sẽ phát điên, ông cho rằng bây giờ Lý Phàm phải sợ hãi mới đúng, ai ngờ đối phương lại tùy ý trước đòn tấn công của ông.

“Lý Phàm, cậu chết chắc rồi!” Đại Long Vương la hét ở trong lòng.

Lý Phàm nói với Trương Đức Võ: “Ông đừng đi ra ngoài, nếu không ông sẽ chẳng tốt lành gì đâu.”

Trương Đức Võ nghe thế, ông lập tức rùng mình, ít nhiều gì cũng có hơi sợ hãi, ông không ngờ Lý Phàm lại uy hiếp ông như thế, chuyện này làm ông cảm thấy rất bất ngờ.

Một lúc lâu sau ông vẫn không hiểu được, không biết tình hình như thế nào.

“Cậu Lý, cậu đang đùa với tôi sao, người ở bên ngoài chính là Đại Long Vương, bây giờ cậu mà đi ra ngoài là sẽ chết chắc.” Trương Đức Võ nhìn thấy tình hình này, ông nhịn không được rùng mình.

Ông biết Lý Phàm rất mạnh, nhưng ông lại càng biết đối thủ ở bên ngoài mạnh như thế nào.

Cho nên ông cảm thấy rất khó tin, ông nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Lý Phàm không giải thích nhiều với Trương Đức Võ, anh đi thẳng ra ngoài.

Trương Đức Võ lắc đầu, ông cho rằng cách làm của anh quá xúc động, đến cả Đại Long Vương mà cũng dám chọc, nếu đổi thành ông, cho dù cho ông mười lá gan ông cũng không dám.

Khi đám Đại Long Vương nhìn thấy Lý Phàm bước ra, mắt bọn họ lập tức lạnh như băng, đối với bọn họ mà nói, Lý Phàm chính là kẻ thù của bọn họ.

Bọn họ cũng không ngờ lúc này mà anh còn dám tùy ý đi ra như thế, này chẳng phải là tự chuốc khổ vào người sao?

Bọn họ đã chuẩn bi sẵn sàng, nhất định phải cho đối phương biết tay, bọn họ đột nhiên bắt đầu ra tay với Lý Phàm.

Lý Phàm thấy thế cũng cười, sau khi anh nhìn thấy đám Đại Long Vương tạo thành đại trận Long Môn, anh cũng hiểu được đôi chút, chẳng trách đối phương lại có can đảm dám đến khiêu chiến với anh, thì ra là vì nguyên nhân này.

Nhưng nếu những người này nhất quyết muốn tìm đường chết, anh cũng sẽ để mấy người này biết được sự lợi hại của anh.

Anh quyết đoán bắt đầu ra tay với đám Đại Long Vương, lần ra tay sau lại càng tàn nhẫn hơn lần ra tay trước, gần như làm người ta không thể nào tránh khỏi.

Đám Đại Long Vương đều vô cùng tin tưởng vào đại trận Long Môn của bọn họ, Đại Long Vương đứng ở vị trí trung tâm, có thể xuất chiêu.

Đám Đại Long Vương lập tức bao vây Lý Phàm lại, bọn họ nhanh chóng ra tay với Lý Phàm, lần ra tay sau lại ác hơn lần ra tay trước.

Khi Lý Phàm nhìn thấy đám Đại Long Vương ra tay thì lập tức bật cười, chỉ có chiêu này mà còn muốn làm anh bị thương, suy nghĩ của mấy người này hơi bị ngây thơ rồi.

Lý Phàm sải bước dài, sau đó đánh ra một đấm, đám Đại Long Vương không nhìn thấy rõ nắm tay của anh ở nơi nào, bọn họ chỉ thấy được một loạt tàn ảnh.

Cho dù bọn họ ra tay như thế nào vẫn không thể làm gì được đối phương, bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên.

Lý Phàm cười đầy khinh thường: “Mấy người chỉ có chút thực lực này thôi, tôi còn tưởng mấy người mạnh lắm chứ.”

Đám Đại Long Vương hít sâu, không ngờ đại trận Long Môn mà bọn họ vô cùng tự hào ở trước mặt Lý Phàm lại không chịu nổi một chiêu thế này.

Mục tiêu chính của Lý Phàm là Đại Long Vương, anh nhìn chằm chằm vào Đại Long Vương..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.