Hắn ở trước mặt của cậu.
Muốn vì hắn ngăn cản hết thảy, không biết nguy hiểm.
Lại tước đoạt tư cách đứng ở bên cạnh hắn của cậu.
Rốt cuộc là ai không hiểu ai?
※
Akashi nhìn chằm chằm vết máu hẹp dài trên tay, dị sắc trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, rất nhanh lại hồi phục bình tĩnh.
Rốt cuộc là ai làm, sớm muộn gì sẽ điều tra ra;
Hiện tại, có chuyện trọng yếu hơn —— thắng trận đấu này.
Hít sâu một hơi, dùng tay trái đem da thịt chảy máu mạnh mẽ kìm xuống.
Tay đứt ruột xót.
Đau đớn kịch liệt từ đầu ngón tay, dọc theo thần kinh truyền đến toàn thân.
Akashi cắn chặt răng, rõ ràng đau đến toàn thân cứng ngắc, ở mặt ngoài lại dường như không có việc gì, như trước bình tĩnh tự nhiên.
Mặc kệ là ai làm, đều nhất định sẽ ở bên cạnh nhìn, chờ nhìn thấy Akashi Seijuurou ăắn vấp phải trắc trở, bị nhục, thậm chí bị đánh bại.
Ta sẽ không để cho các ngươi đắc ý.
Đừng nói là vết thương nhỏ này, cho dù là toàn thân máu chảy, ta cũng vẫn sẽ đứng thẳng, biểu đạt trào phúng của ta đối với những thủ đoạn đùa giỡn hôi thối đó.
Mang theo cảm xúc đen tối mãnh liệt, Akashi dùng phương thức gần như tàn nhẫn này, đem miệng vết thương ngừng chảy máu.
Muốn nhìn Akashi Seijuurou ta bị chê cười, kỹ xảo ấy vẫn còn chưa đủ đâu.
Nửa trận sau, bắt đầu.
Murasakibara cướp được bóng, thói quen tính đem bóng chuyền cho Akashi, người sau nhận được vẫn như trước bay nhanh mà lừa bóng, hư ảo nhìn chăm chú hàng phòng ngự của đối phương, một cái câu tay, thành công lên rổ.
“Làm tốt lắm Akashicchi ~”
Mở màn thành công, Kise vui vẻ mà vỗ vỗ sau lưng đội trưởng, lại lơ đãng gian thấy được sắc mặt hắn trắng bệch.
“Akashicchi?”
“Không có việc gì. Nói đến bây giờ, không hề chơi hết mình, chỉ có Ryouta.”
Tuy rằng sắc mặt có tái nhợt so với bình thường, nói ra lời nói lại như trước sắc bén vô cùng.
Mặt Kise lập tức suy sụp, dù sao chính mình vẫn còn phòng ngự chặt chẽ hơn Aomine mà, nhưng không có đạt được nhiều điểm như Aomine… Anh chàng tóc vàng đẹp trai âm thầm thề càng thêm nỗ lực toàn bộ khai hỏa.
Đuổi Kise đi, Akashi hít sâu một hơi. Mới vừa rồi hai động tác thông thường nhận bóng cùng lên rổ, thật giống như cảm giác đang nắm lưỡi dao.
Toàn tâm đau.
Kuroko không hiểu sao cảm thấy bất an.
Giống như có sự tình gì đó thực không xong đang phát sinh…
40 vs 23.
Hanamiya lấy được bóng, nhạy cảm đoán trước được Akashi tiếp cận, hô một tiếng, rất nhanh truyền cho Kiyoshi bên cạnh.
Akashi giơ tay ra, lại chỉ đụng phải không khí.
Chậm một bước.
Tay bị thương, làm động tác lùi lại nửa giây.
Giữa trận tranh đoạt nảy lửa này, điểm ấy lùi lại cũng là chí mạng.
Ánh mắt Akashi, màu đỏ đến gần như xuất huyết.
“Akashi-kun… Hình như có chút không đúng…”
Kuroko nghỉ ngơi trên ghế dài mà thì thào nói, bên cạnh hắn Satsuki ngây người vài giây, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Không có việc gì đâu, Akashi-kun rất mạnh.”
Đối mặt với sự an tâm của Satsuki, Kuroko thong thả mà lắc lắc đầu.
“Ta không phải hoài nghi thực lực của hắn… Chính là…”
Chính là, có chút lo lắng.
Phi thường lo lắng.
Không có Akashi tranh bóng, tuy rằng Murasakibara vốn hết sức phòng thủ, lại bị Kiyoshi cùng tiên phong của Năm vị tướng liên tục phối hợp rút ngắn vài quả.
40 vs 33.
Hanamiya hai quả ba điểm, đem điểm số biến thành 40 so 39.
Teikou bên này sắc mặt cũng không quá quan tâm.
Loại cảm giác áp bách bị ép sát từng bước, gần như hít thở không thông, thể lực mấy người đều nhanh chóng bị giảm.
“Như vậy liền uể oải?”
Âm thanh Akashi có chút lạnh lùng, lại hàm chứa ý tứ cổ vũ.
“Một lần nữa lộ ra loại biểu tình vô dụng này, phạt các cậu toàn bộ chạy quanh sân 200 vòng, mang theo một bao cát 20kg.”
Một mảng trầm mặc.
Akashi cổ vũ, hoặc là nói uy hiếp, mấy người đều khôi phục trạng thái bình thường.
Một vòng tranh đoạt mới bắt đầu.
Kẻ cao to hơn 2 mét kia cướp được bóng, Hanamiya đứng ở vị trí ba điểm, mặc kệ từ góc độ nào nhìn, đều là cơ hội vô cùng tốt để đi bóng.
Aomine cảm giác tim mình đang nghẹn ở cổ họng ——
Nếu người đó vào, điểm số chắc chắn sẽ thay đổi.
Trận đấu của đội bọn họ, sẽ lần đầu tiên bị vượt mặt phản công…
Không ——!
Trung phong cao to mạnh mẽ chuyền bóng, bóng rổ màu cam hướng phía Hanamiya bay đi rất nhanh.
Akashi cúi người xuống, tiến lên đem lực đạo khổng lồ ngăn cản hắn dồn hết xuống dưới.
Hắn ngăn cảm đối phương phản công.
Trạng thái tinh thần đối phương đang rất cao, rào cản là mấu chốt ngăn chặn tất cả.
Lúc này ——
Mọi người khó có thể tin trong mắt, bóng Akashi từ trong tay rơi xuống.
Tâm Akashi mãnh liệt trầm xuống.
Miệng vết thương… Nứt ra rồi…
Máu đỏ sẫm từ miệng vết thương tuôn ra bên ngoài, bàn tay ướt cả một mảnh, khiến cho hắn vô pháp đem bóng tự nhiên khống chế…
“Teikou —— tạm dừng ——”
Akashi chậm rãi đi trở về bên sân, thiếu niên trong suốt nổi giận đùng đùng mà nhìn hắn, đem tay phải của hắn kéo ra, mở bàn tay ra ——
Một mảnh màu đỏ.
“A… Rất nghiêm trọng… Như thế nào lại thế này…”
Satsuki kinh hô, nhanh chóng đi lấy băng vải cùng thuốc sát trùng.
“Bên trong khăn mặt, không biết là ai đã đặt lưỡi dao.”
Akashi thực bình tĩnh, nói ra lời nói khiến trong lòng cả nhóm một phen kích động sóng to gió lớn.
“Thằng khốn nạn nào làm? Tôi muốn giết hắn ——”
Aomine cắn răng phun ra.
Vài người khác tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt đều ngưng tụ sát ý.
Kuroko cái gì cũng chưa nói.
Hắn cắn môi nửa ngày, nhưng không có nói ra một chữ.
Một lúc lâu, hắn thở dài.
“Tôi sẽ thay cậu.”
Akashi hơi hơi nhếch mi, biểu tình bình tĩnh giống như người bị thương không phải hắn.
“Tetsuya nghĩ rằng tôi sẽ thua?”
“Không… Nhưng vết thương của cậu, thật sự không thích hợp để tiếp tục…”
Biểu tình của thiếu niên không còn bình tĩnh như cũ, ba phần phẫn nộ, sáu phần lo lắng, còn có một phần… Không giải thích được.
Akashi nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn.
Mái tóc màu băng lam xinh đẹp, phi thường mềm mại, liền cùng người thiếu niên cảm giác nhất dạng, ôn nhuận lại mềm mại.
Đối thủ không chỉ cường đại, hơn nữa lại hiểm ác.
Bọn họ sẽ tìm ra chỗ hổng yếu thế nhất của đối phương, sau đó đối với chỗ hổng này mà điên cuồng tiến công.
Mấu chốt nhất chính là, căn bản không biết bọn họ sẽ làm chuyện gì.
Tôi tuyệt đối sẽ không, để cậu thay ta đi đối mặt.
Từ lúc trước, tại bệnh viện trông coi thiếu niên trên giường bệnh, chính mình liền phát thệ.
Sẽ không để cậu bị thương thêm một lần nào nữa.
Vô luận như thế nào cũng sẽ không.
Satsuki tay chân lanh lẹ lấy đến băng vải, đối mặt với hai người đỏ xanh đang giằng co, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.
“Akashi-kun, cậu không tin tôi sao?”
Kuroko thẳng tắp nhìn Akashi, ánh mắt băng lam không chỗ nào sợ hãi, vô cùng kiên nghị.
Akashi nhìn ánh mắt của hắn, nhìn vào đôi mắt mình thích đến ngực phát đau.
Tôi quả thật không tin cậu… Không tin cậu có thể bảo vệ tốt chính mình…
Kuroko vươn tay gắt gao nắm lấy góc áo Akashi.
“Để tôi ra sân đi, van xin cậu.”
Van xin cậu, đừng tàn nhẫn như vậy.
Đừng để tôi mắt mở trừng trừng, nhìn cậu đổ máu ngay trước mặt tôi.
Van xin cậu, cho tôi cơ hội cùng cậu kề vai chiến đấu một lần…
Xin cậu…
Mặt Akashi không đổi sắc, đem ngón tay trắng nõn của thiếu niên nắm chặt đến tím tái, một lần nữa mà tách ra.
Mỗi một ngón tay bị tách ra, Kuroko đều cảm thấy tâm mình lần thứ hai trầm xuống.
Như rơi vào hầm băng.
“Tetsuya, đừng làm trái lời tôi.”
Akashi ra hiệu cho Satsuki, để cho cô băng bó.
Quản lí tóc hồng nhạt vừa định tiến lên, băng vải trong tay lại bị thiếu niên lấy đi.
“Để tôi.”
Kuroko giúp Akashi cẩn thận khử khùng, đem vết máu chung quanh miệng vết thương lau chùi sạch sẽ, một vòng quấn băng vải cẩn thận cho hắn.
Cuốn lấy thực chặt.
“Đi thôi.”
Hết giờ tạm nghỉ, Akashi dẫn dắt đội ngũ, lần thứ hai đi vào sân bóng.
Trong mắt thiếu niên lúc này là một mảng tan rả, căn bản không có tiêu cự.
Ngực đau quá.
Nhìn bàn tay của mình, trắng nõn mỏng manh, chỉ có một chút vết chai do chơi bóng.
Muốn trong lòng bàn tay, dùng lưỡi dao mà vẽ vết thương thật sâu…
Như vậy… Ngực đau có thể giảm bớt hay không? …
Hắn ở trước mặt của cậu.
Muốn vì hắn ngăn cản hết thảy, không biết nguy hiểm.
Lại tướt đoạt tư cách đứng ở bên cạnh hắn của cậu.
Rốt cuộc là ai không hiểu ai?
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Ngao ngao rốt cục viết đến nơi đây ~~~~~(>_<)~~~~ Ta yêu đội trưởng, ta yêu Tiểu Kuroko ~~~ Thời điểm ta viết BL vẫn luôn đều thủ vững một nguyên tắc —— thụ cũng là nam nhân, sẽ không nhận quá phận bảo hộ từ nam nhân khác. Kiên cường, tự mình, khát vọng sóng vai mà đứng, đây mới là tiểu thụ trong lòng ta ~~~ đương nhiên tiểu công cũng không có sai, quá mức để ý có khi là một thanh kiếm 2 lưỡi. Cuối cùng không có quá lớn lệch lạc viết đến nơi đây ~ ngao ngao chúng ta hảo kích động ~~~ Lời vớ vẩn của editor: vô cùng đồng ý với nguyên tắc của tác giả (y) Lời vớ vẩn của beta: To tỷ tỷ tác giả: (y)