Đưa bé gái đến bên người Lâm Chiêu, trong lòng Trình Tấn cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng chuyện này cũng không thể dừng lại ở đây, vào những thời gian sau Trình Tấn tranh thủ đi đến chợ nô lệ, mua về vài đứa trẻ thích hợp, mang người về ở trong sân trước.
Vẫn là dạy cho mấy đứa nhỏ tự gánh vác bản thân, sau đó học võ nghệ, mỗi buổi chiều sẽ đến kiểm tra tiến độ.
Bởi được Lâm gia cấp cho không ít bạc, hắn có thể gánh vác phí nuôi dưỡng bọn trẻ.
Hiện tại còn đang ở bên ngoài, hắn không buông xuống cảnh giác, không chỉ bởi vì phải tham gia khoa cử, còn là một pháo hôi công bị vả mặt, không chỉ Lâm Tử Tu muốn đối phó hắn, mà chính gia đình hắn cũng có nhiều vấn đề xảy ra. Dù sao cũng là một tên tra nam, nếu như chỉ mình hắn bị Lâm Tử Tu ngược, rồi về nhà có cha mẹ huynh đệ chiếu cố, hằng ngày trải qua vui vẻ, làm sao có thể xảy ra chứ.
Của cải hiện tại của Trình gia không tính là mỏng, coi như không tính tới việc hôn ước bị thay đổi mà kiếm được từ Lâm gia một lượng lớn, chỉ tính trước mỗi đây thôi nương hắn đã từ Lâm gia đào đi không ít bạc.
Nương hắn trong nguyên tác là Trương thị, thường xuyên thiếu bạc, chủ yếu là đi đến Lâm gia lấy, da mặt rất dày.
Từ trong ký ức bị thay đổi, hắn thấy được những tình tiết lớn sau này, chỉ cần là đối đầu với Lâm Tử Tu, đều sẽ nhận lại hậu quả, đặc biệt là những người ức hiếp Lâm Tử Tu ở kiếp trước. Ở kiếp trước mẹ hắn đối với Lâm Tử Tu chính là mẹ chồng cực phẩm, không ưa gì Lâm Tử Tu, đã cầm tiền của người ta lại còn xiêu xiêu vẹo vẹo mà bắt nạt Lâm Tử Tu, lớn tiếng mắng mỏ đủ loại chuyện.
Không chỉ Trương thị, mà những người khác trong Trình gia đều không tốt, cầm tiền của Lâm Tử Tu coi như của mình, nhưng lại không có chút gì tôn trọng với Lâm Tử Tu.
Tốt nhất là nên lạnh nhạt, không có tiếp xúc gì với Lâm Tử Tu.
Đời này những người này trải qua rất thảm, nhưng cũng chẳng phải là Lâm Tử Tu tự động ra tay mà do tự làm bậy không thể sống.
Mẹ hắn cực kỳ thích phô trương, xài tiền như nước, sinh hoạt mỗi ngày của Trình gia trải qua vô cùng tốt, tâm tư liền bắt đầu bành trướng, tự cho mình là thượng đẳng hơn người khác, đặc biệt là cháu trai hắn, bị nuôi ra tính tình thiếu gia, những người khác cũng không kém cạnh gì. Về sau Trình gia vì thói quen sống trong sung sướng, lại không còn tiền trở nên chán nản, quay trở về cuộc sống nghèo khổ, không thể nào chấp nhận được thực tại, ngày ngày sống trong thống khổ bất kham.
Lúc Trình Tấn mới vừa trọng sinh, tình hình trong nhà chưa nắm rõ.
Nhưng vào tháng trước Trình Tấn trở về nhà, nghe Trương thị nhắc tới việc xây một cái nhà lớn, đã kêu người làm, nói làm đã tốn không ít bạc, trước đó còn muốn tìm cho hắn hai thư đồng đi cùng, bị Trình Tấn từ chối mãi mới chịu thôi.
Những sự việc về sau bắt đầu xuất hiện.
Đợi đến khi nhà lớn sửa xong, đại ca hắn không chịu yên phận, lén lút cùng với một quả phụ xinh đẹp trong thôn. Sau đó bị người ta bắt tại trận, tra ra được quả phụ đó còn đang mang thai, đại ca hắn sẽ cưới người về. Quả phụ đó ỷ được sủng mà làm bộ làm tịch, ỷ trong bụng mình có đứa nhỏ mà không đem đại tẩu để vào mắt, đại tẩu cũng là người không để mình chịu thiệt, bắt đầu từ đây trong nhà loạn cả lên, náo nhiệt không ngừng.
Ngay sau đó, hai thằng cháu trai của hắn đều bị tuôn tin đi đánh bạc dính nợ nần, chủ nợ đe dọa nếu không trả tiền sẽ chặt hai tay của bọn họ để gán nợ.
Nếu như chỉ là một đứa, Trương thị có thể sẽ nhẫn tâm mà không cứu, nhưng cả hai đứa cháu Trình gia này đều dính vào, sao có thể không cứu, nhưng cũng không thể chỉ cứu một người.
Đương nhiên là phải cứu hết.
Nếu không phải con của đại phòng mà là con thứ phòng thì một cắc bạc cũng không giảng hòa.
Vào lúc đó, chuyện của hắn cũng Lâm Chiêu ở Lâm phủ đã bị bại lộ, bọn họ còn tính kế hãm hại Lâm Tử Tu nên Lâm phụ đối với bọn họ chán ghét đến cực điểm, thời điểm ấy mẹ hắn còn đến cầu tình với Lâm phụ, ông cũng không muốn gặp lại mặt người đàn bà tham lam này. Quan hệ với Lâm gia cũng đứt tại đây, Trình gia trả hết nợ nần, mọi thứ trong nhà cũng bị lấy sạch sành sanh, chỉ còn lại căn nhà mới xây.
Trình Tấn còn muốn đọc sách, cũng đã hết cách, chỉ có thể đem cái nhà lớn đó bán đi, chỗ đó của nhà họ, không thể bán với giá cao được, chỉ có thể bán tháo đi.
Trong tình huống đó, Trình Tấn cùng Lâm Chiêu thành hôn, Lâm phụ không cho một xu nào khi Lâm Chiêu gả đi, cũng chỉ có Liễu di nương có tích trữ chút bạc, đem hết thảy trong người mình cho Lâm Chiêu, lúc này mới có thể dễ dàng hơn một chút.
Mà thời điểm ấy trong mắt Trương thị, Lâm Chiêu không lọt nổi mắt xanh của bà, Trương thị cảm thấy đều là lỗi của Lâm Chiêu đã câu dẫn Trình Tấn, làm hại Trình Tấn không thể lấy đích tử, khiến cả Lâm phụ chán ghét Trình gia, cho nên Trình gia mới trở nên thảm hại như vậy, vậy nên khi Lâm Chiêu gả tới, nhận hết thảy giày vò của Trương thị.
Mà Trình Tấn bởi vì kiêu căng tự mãn mà kết quả là không đậu khảo thí, trong lòng cũng không muốn quản chuyện gia đình, thường ngày sẽ coi mình như không tồn tại. Mà tâm tính "hắn" lại yếu đuối, sau khi thi cử thất bại, không chú tâm vào học tập, trầm mê vào rượu chè, sau đó chính là thi – thi trượt – thi lại – không vào được quan lộ, cuối cùng là bị mọi chuyện trong Trình gia cùng kéo xuống.
Tại thời kỳ mà "hắn" còn đang lặp đi lặp lại con đường kia, Lâm Tử Tu đã sớm gả cho người trong lòng mình là tiểu hầu gia, mở ra cuộc đời mới, cuộc sống trải qua mỹ mãn hạnh phúc.
Lần cuối mà "hắn" xuất hiện là lúc Lâm Tử Tu về nhà mẹ đẻ thăm người thân. Có thuộc hạ nói cho Lâm Tử Tu biết, thứ đệ bị cha mẹ chồng giày xéo đến không ra hình người, vị hôn phu ngày xưa cũng hối hận rồi, đối với Lâm Chiêu đánh chửi thậm tệ, cho rằng tất cả lỗi tại y, hại bản thân không cưới được Lâm Tử Tu, làm hại "hắn" thi cử không đỗ đạt.
Trình gia toàn là người cực phẩm, hoàn toàn thất bại, hành hạ lẫn nhau đến chết.
Những chuyện đó không phải Lâm Tử Tu ra tay, là trong thế giới, tính tình ban đầu đã bị sửa đổi như vậy, Trình Tấn suy nghĩ, coi như hắn để ý, bằng tính tình những người này, chờ sau này hắn làm quan, bọn họ sẽ còn gây ra tai họa to lớn hơn.
Mà cho dù hắn nghĩ đi nghĩ lại như thế nào, hiện tại hắn còn đang ở trong học viện, không thể lúc nào cũng có thể nhìn chằm chằm bọn họ được.
Nếu muốn như thế nào thì cũng phải chờ đến kỳ nghỉ hàng tháng trở về rồi hẳn nói.
Tính toán xong dự định, Trình Tấn liền tập trung tinh thần vào học tập, khoảng cách đến lúc thi huyện chỉ có mấy tháng, hắn phải chuẩn bị hoàn toàn mới được, chỉ thi đậu không phải là mục tiêu của hắn, đã từng là một thiên tài, trong xương cốt hắn vẫn luôn có một mặt kiêu ngạo, hắn luôn luôn muốn bản thân là người đứng đầu.
Nếu như thi không đứng nhất cũng không sao.
Tâm tính hắn vững vàng.
Mà cũng không thể so với trước khi trọng sinh.
Năm đó, hắn chính là người thi đậu trạng nguyên.
Ngày qua ngày, cũng đến ngày nghỉ tháng, trước tiên, Trình Tấn đến gặp Lâm Chiêu, đưa chút ít lễ vật, sau đó mới về nhà.
Vừa đến trong thôn, đã có người nhiệt tình bắt chuyện với hắn.
Đi theo hướng mọi người chỉ, Trình Tấn thấy được nhà hắn đã sửa chữa đã có chút ra hình, phòng ở diện tích rất lớn, thuê đến rất nhiều người làm, tính toán khoảng một hai tháng là có thể xây xong.
Trương thị ở một bên cũng rất bận rộn, toàn bộ mấy miệng ăn của Trình gia đều tới, nghe có người nói con trai của bà trở về, mới ngẩng đầu cười híp mắt đi tới: "Tấn nhi đã về rồi à?"
"Nương." Trình Tấn gọi một tiếng: "Phòng này sửa nhanh vậy ạ."
"Lúc con vừa rời đi chưa tới hai ngày liền bắt đầu tu sửa." Trương thị lôi kéo Trình Tấn đến bên mình, nhỏ giọng nói: "Nhờ chuyện vài ngày trước đó, cũng đủ tiền."
Chuyện vài ngày trước, đương nhiên chính là chuyện Trương thị vì Lâm gia đổi đích tử thành thứ tử, có nên đã cường ngạnh lột đi một lớp lông dê* của Lâm phụ.
*Ở đây hiểu là đòi được 1 lượng lớn tiền từ Lâm gia he.
Thật ra thì trong ngày thường trong tay bà cũng có nhiều bạc, nhưng đối với con thì mọi thứ đều phải tốt nhất, tiêu dùng trong nhà rất lớn, cho nên việc tu sửa phòng ốc cũng nằm trong kế hoạch, đã được quyết định, hiện tại cũng dư dả ra không ít.
Trương thị cùng Trình Tấn nói chuyện: "Lâm gia bên kia, đã trao lại cho nhà chúng ta hai cái cửa hàng ở trên trấn. Thời điểm con đi qua liền có thể nhìn thấy, người bên trong đều là tay chân của Lâm gia, vẫn là do Lâm gia quản lí, nương thấy không được tốt, con nói xem chúng ta có nên thay đổi hết những người kia như thế nào mới tốt?" Bản thân bà đương nhiên là nghiêng về phía người nhà mình.
Nhưng trong nhà toàn là một đám chân đất, không ai có học, cho nên cũng không dám quyết định.
Tuy Lâm phụ đã nói, những của hàng này bên ngoài rất tốt, chưởng quỹ cũng không tồi, không phải kẻ âm dương quái khí, Trương thị dù không muốn nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng được, trong lòng cũng có tính toán riêng, cảm thấy đồ nhất định phải nắm được trong tay mình mới là tốt nhất.
Nhóm người chưởng quỹ đều là người của Lâm phụ, cùng với bên bà không phải là người một phe.
Trình Tấn nghe vậy sững sờ, sao hắn có thể không rõ chuyện mẹ đi Lâm phủ thương lượng chuyện hôn sự được chứ, nhìn qua dáng vẻ nhất định là thu được không ít, hắn rất rõ Lâm phụ, làm việc rất thỏa đáng, đem cửa hàng giao cho nhà hắn, những chuyện khác nhất định cũng đều được xử lý tốt. Hắn hỏi nương vài câu, quả như những gì hắn nghĩ, nhân tiện nói tiếp: "Chuyện quản lý cửa hàng cứ để cho người chuyên nghiệp làm mới là tốt, nếu chúng ta cứ thế đi làm, không chắc chắn lại làm ra chuyện xấu. Lâm bá phụ đối với nhà chúng ta tốt như vậy, nếu như ông đã an bài như vậy thì chắc chắn cũng sẽ không để nhà chúng ta chịu thiệt thòi."
"Còn chuyện đổi người vẫn là nên từ từ đi, hiện tại có tên Lâm gia trấn giữ, những người kia hẳn là sẽ không làm chuyện gian trá gì trong tối, nếu thay người khác vào, nhà chúng ta không chắc có thể đè được."
"Nếu nương thực sự không yên lòng, vậy thì đem sổ sách đưa cho con, mỗi tháng con sẽ kiểm tra một chút."
Trương thị có chút do dự, cũng không phải sợ nhi tử tham tiền: "Sẽ không ảnh hưởng tới việc học hành của con chứ?"
"Không ạ." Trình Tấn nói: "Chút thời gian rảnh vẫn có mà."
"Vậy được." Lúc này Trương thị mới đáp ứng, bà còn đang lo mình không hiểu biết thì phải làm như thế nào, bà có thể nói Lâm phụ giúp đỡ bà quản lý, nhưng bà không muốn làm vậy, lỡ như ngày nào đó đối phương hối hận sẽ lấy lại.
Tối hôm đó, Trình Tấn đem suy nghĩ của mình nói ra: "Nương, nếu không người đứa hai đứa cháu đến học viện của con đi học đi ạ?"
Hai đứa cháu của Trình Tấn tuổi tác cũng không tính là còn nhỏ nữa, cũng đã mười sáu mười bảy, trước mặt hắn thì tỏ vẻ chăm học, còn không có Trình Tấn ở nhà thì cũng chỉ học qua loa, trong nhà có Lâm gia chu cấp, cũng được Trình cấp cho một ít bạc.
Nhưng mà lớp của bọn nó học cũng không sánh được học viện hiện tại của Trình Tấn, trong trấn có một thầy đồ đang dạy bọn nó, nhưng xưa đến nay cũng không thể quản chuyện của họ.
Trương thị nói: "Sao lại đột nhiên nói chuyện này?" Tiểu nhi tử học ở viện có trình độ co, có thể học phí cũng rất cao.
Phu tử người ta, đều là học bác uyên thâm, dạy các loại tài nghệ, cái gì mà đánh đàn thổi sao đều có phu tử chuyên môn giảng dạy, đã dạy dỗ không ít sĩ tử đỗ đạt.
Thật lòng mà nói, Trương thị không muốn.
Mà chính hai đứa tôn tử đó cũng không muốn, lớp hiện tại cũng rất tốt, lúc bình thường bọn họ còn có thể chơi đùa một chút ở viện trên trấn, mà đến cái học viện của tiểu thúc, căn bản là phong bế, ngoại trừ kỳ nghỉ tháng, nhưng ngày khác đều không cho phép tùy tiện ra ngoài, quản giáo rất nghiêm ngặt.
Huống hồ gì, hai người bọn họ chỉ kém Trình Tấn có ba tuổi, từ nhỏ đã không hợp nhau, rất có cảm giác khoảng cách, lại còn là tiểu thúc, ở trong nhà được sủng ái nhất, dù có oán giận trong lòng bao nhiêu thì trước mặt vẫn sẽ có chút sợ hãi.
Còn nữa, ai lại thích cũng bậc trưởng bối trong nhau gặp nhau cả ngày?
Đặc biệt là vừa nghe được vị trưởng bối này còn muốn trực tiếp giám sát bọn họ học hành.
Trình Tấn mở miệng nói rằng: "Chẳng qua là con cảm thấy chúng nó đã lớn như vậy, đến học ở học viện của con sẽ càng tốt hơn một chút, chỉ qua mấy năm nữa cũng nên đi thi cử."
Trương thị chưa lên tiếng, đại tẩu Phương thị đã cất lời: "Đúng vậy, nương, bọn nhỏ cũng đã lớn, tiểu thúc nói vậy rất có lý."
Trương thị liếc nhìn Phương thị một cái, không có đáp lại lời nàng, vì việc này do Trình Tấn đề xuất, mà cũng nói rất hợp lý, nếu từ nhỏ đã đưa chúng nó đi học thì đương nhiên là muốn bọn họ thi cử đàng hoàng trở về, tuổi tác cũng không sai biệt lắm.
Hai đứa tôn tử này, trong lòng bà cũng có địa vị nhất định.
Càng quan trọng hơn là trong nhà có bạc đưa đi học cũng không sao.
Nghĩ như vậy, Trương thị nói: "Vậy được rồi, cũng sắp đến cuối năm, tạm thời cứ để vậy đã. Chờ qua năm, liền để cho chúng nó đi theo con."
Trình Tấn gật đầu, không phản bác.
Dù sao nhà cũng chưa sửa xong, mẹ hắn sẽ không tìm cho hai thằng cháu mấy cái gì mà thư đồng, nhà ở cũng không rộng lắm, tính khí thiếu gia của hai đứa cháu cũng không có cơ hội mà nuôi ra.Đưa bé gái đến bên người Lâm Chiêu, trong lòng Trình Tấn cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng chuyện này cũng không thể dừng lại ở đây, vào những thời gian sau Trình Tấn tranh thủ đi đến chợ nô lệ, mua về vài đứa trẻ thích hợp, mang người về ở trong sân trước.
Vẫn là dạy cho mấy đứa nhỏ tự gánh vác bản thân, sau đó học võ nghệ, mỗi buổi chiều sẽ đến kiểm tra tiến độ.
Bởi được Lâm gia cấp cho không ít bạc, hắn có thể gánh vác phí nuôi dưỡng bọn trẻ.
Hiện tại còn đang ở bên ngoài, hắn không buông xuống cảnh giác, không chỉ bởi vì phải tham gia khoa cử, còn là một pháo hôi công bị vả mặt, không chỉ Lâm Tử Tu muốn đối phó hắn, mà chính gia đình hắn cũng có nhiều vấn đề xảy ra. Dù sao cũng là một tên tra nam, nếu như chỉ mình hắn bị Lâm Tử Tu ngược, rồi về nhà có cha mẹ huynh đệ chiếu cố, hằng ngày trải qua vui vẻ, làm sao có thể xảy ra chứ.
Của cải hiện tại của Trình gia không tính là mỏng, coi như không tính tới việc hôn ước bị thay đổi mà kiếm được từ Lâm gia một lượng lớn, chỉ tính trước mỗi đây thôi nương hắn đã từ Lâm gia đào đi không ít bạc.
Nương hắn trong nguyên tác là Trương thị, thường xuyên thiếu bạc, chủ yếu là đi đến Lâm gia lấy, da mặt rất dày.
Từ trong ký ức bị thay đổi, hắn thấy được những tình tiết lớn sau này, chỉ cần là đối đầu với Lâm Tử Tu, đều sẽ nhận lại hậu quả, đặc biệt là những người ức hiếp Lâm Tử Tu ở kiếp trước. Ở kiếp trước mẹ hắn đối với Lâm Tử Tu chính là mẹ chồng cực phẩm, không ưa gì Lâm Tử Tu, đã cầm tiền của người ta lại còn xiêu xiêu vẹo vẹo mà bắt nạt Lâm Tử Tu, lớn tiếng mắng mỏ đủ loại chuyện.
Không chỉ Trương thị, mà những người khác trong Trình gia đều không tốt, cầm tiền của Lâm Tử Tu coi như của mình, nhưng lại không có chút gì tôn trọng với Lâm Tử Tu.
Tốt nhất là nên lạnh nhạt, không có tiếp xúc gì với Lâm Tử Tu.
Đời này những người này trải qua rất thảm, nhưng cũng chẳng phải là Lâm Tử Tu tự động ra tay mà do tự làm bậy không thể sống.
Mẹ hắn cực kỳ thích phô trương, xài tiền như nước, sinh hoạt mỗi ngày của Trình gia trải qua vô cùng tốt, tâm tư liền bắt đầu bành trướng, tự cho mình là thượng đẳng hơn người khác, đặc biệt là cháu trai hắn, bị nuôi ra tính tình thiếu gia, những người khác cũng không kém cạnh gì. Về sau Trình gia vì thói quen sống trong sung sướng, lại không còn tiền trở nên chán nản, quay trở về cuộc sống nghèo khổ, không thể nào chấp nhận được thực tại, ngày ngày sống trong thống khổ bất kham.
Lúc Trình Tấn mới vừa trọng sinh, tình hình trong nhà chưa nắm rõ.
Nhưng vào tháng trước Trình Tấn trở về nhà, nghe Trương thị nhắc tới việc xây một cái nhà lớn, đã kêu người làm, nói làm đã tốn không ít bạc, trước đó còn muốn tìm cho hắn hai thư đồng đi cùng, bị Trình Tấn từ chối mãi mới chịu thôi.
Những sự việc về sau bắt đầu xuất hiện.
Đợi đến khi nhà lớn sửa xong, đại ca hắn không chịu yên phận, lén lút cùng với một quả phụ xinh đẹp trong thôn. Sau đó bị người ta bắt tại trận, tra ra được quả phụ đó còn đang mang thai, đại ca hắn sẽ cưới người về. Quả phụ đó ỷ được sủng mà làm bộ làm tịch, ỷ trong bụng mình có đứa nhỏ mà không đem đại tẩu để vào mắt, đại tẩu cũng là người không để mình chịu thiệt, bắt đầu từ đây trong nhà loạn cả lên, náo nhiệt không ngừng.
Ngay sau đó, hai thằng cháu trai của hắn đều bị tuôn tin đi đánh bạc dính nợ nần, chủ nợ đe dọa nếu không trả tiền sẽ chặt hai tay của bọn họ để gán nợ.
Nếu như chỉ là một đứa, Trương thị có thể sẽ nhẫn tâm mà không cứu, nhưng cả hai đứa cháu Trình gia này đều dính vào, sao có thể không cứu, nhưng cũng không thể chỉ cứu một người.
Đương nhiên là phải cứu hết.
Nếu không phải con của đại phòng mà là con thứ phòng thì một cắc bạc cũng không giảng hòa.
Vào lúc đó, chuyện của hắn cũng Lâm Chiêu ở Lâm phủ đã bị bại lộ, bọn họ còn tính kế hãm hại Lâm Tử Tu nên Lâm phụ đối với bọn họ chán ghét đến cực điểm, thời điểm ấy mẹ hắn còn đến cầu tình với Lâm phụ, ông cũng không muốn gặp lại mặt người đàn bà tham lam này. Quan hệ với Lâm gia cũng đứt tại đây, Trình gia trả hết nợ nần, mọi thứ trong nhà cũng bị lấy sạch sành sanh, chỉ còn lại căn nhà mới xây.
Trình Tấn còn muốn đọc sách, cũng đã hết cách, chỉ có thể đem cái nhà lớn đó bán đi, chỗ đó của nhà họ, không thể bán với giá cao được, chỉ có thể bán tháo đi.
Trong tình huống đó, Trình Tấn cùng Lâm Chiêu thành hôn, Lâm phụ không cho một xu nào khi Lâm Chiêu gả đi, cũng chỉ có Liễu di nương có tích trữ chút bạc, đem hết thảy trong người mình cho Lâm Chiêu, lúc này mới có thể dễ dàng hơn một chút.
Mà thời điểm ấy trong mắt Trương thị, Lâm Chiêu không lọt nổi mắt xanh của bà, Trương thị cảm thấy đều là lỗi của Lâm Chiêu đã câu dẫn Trình Tấn, làm hại Trình Tấn không thể lấy đích tử, khiến cả Lâm phụ chán ghét Trình gia, cho nên Trình gia mới trở nên thảm hại như vậy, vậy nên khi Lâm Chiêu gả tới, nhận hết thảy giày vò của Trương thị.
Mà Trình Tấn bởi vì kiêu căng tự mãn mà kết quả là không đậu khảo thí, trong lòng cũng không muốn quản chuyện gia đình, thường ngày sẽ coi mình như không tồn tại. Mà tâm tính "hắn" lại yếu đuối, sau khi thi cử thất bại, không chú tâm vào học tập, trầm mê vào rượu chè, sau đó chính là thi – thi trượt – thi lại – không vào được quan lộ, cuối cùng là bị mọi chuyện trong Trình gia cùng kéo xuống.
Tại thời kỳ mà "hắn" còn đang lặp đi lặp lại con đường kia, Lâm Tử Tu đã sớm gả cho người trong lòng mình là tiểu hầu gia, mở ra cuộc đời mới, cuộc sống trải qua mỹ mãn hạnh phúc.
Lần cuối mà "hắn" xuất hiện là lúc Lâm Tử Tu về nhà mẹ đẻ thăm người thân. Có thuộc hạ nói cho Lâm Tử Tu biết, thứ đệ bị cha mẹ chồng giày xéo đến không ra hình người, vị hôn phu ngày xưa cũng hối hận rồi, đối với Lâm Chiêu đánh chửi thậm tệ, cho rằng tất cả lỗi tại y, hại bản thân không cưới được Lâm Tử Tu, làm hại "hắn" thi cử không đỗ đạt.
Trình gia toàn là người cực phẩm, hoàn toàn thất bại, hành hạ lẫn nhau đến chết.
Những chuyện đó không phải Lâm Tử Tu ra tay, là trong thế giới, tính tình ban đầu đã bị sửa đổi như vậy, Trình Tấn suy nghĩ, coi như hắn để ý, bằng tính tình những người này, chờ sau này hắn làm quan, bọn họ sẽ còn gây ra tai họa to lớn hơn.
Mà cho dù hắn nghĩ đi nghĩ lại như thế nào, hiện tại hắn còn đang ở trong học viện, không thể lúc nào cũng có thể nhìn chằm chằm bọn họ được.
Nếu muốn như thế nào thì cũng phải chờ đến kỳ nghỉ hàng tháng trở về rồi hẳn nói.
Tính toán xong dự định, Trình Tấn liền tập trung tinh thần vào học tập, khoảng cách đến lúc thi huyện chỉ có mấy tháng, hắn phải chuẩn bị hoàn toàn mới được, chỉ thi đậu không phải là mục tiêu của hắn, đã từng là một thiên tài, trong xương cốt hắn vẫn luôn có một mặt kiêu ngạo, hắn luôn luôn muốn bản thân là người đứng đầu.
Nếu như thi không đứng nhất cũng không sao.
Tâm tính hắn vững vàng.
Mà cũng không thể so với trước khi trọng sinh.
Năm đó, hắn chính là người thi đậu trạng nguyên.
Ngày qua ngày, cũng đến ngày nghỉ tháng, trước tiên, Trình Tấn đến gặp Lâm Chiêu, đưa chút ít lễ vật, sau đó mới về nhà.
Vừa đến trong thôn, đã có người nhiệt tình bắt chuyện với hắn.
Đi theo hướng mọi người chỉ, Trình Tấn thấy được nhà hắn đã sửa chữa đã có chút ra hình, phòng ở diện tích rất lớn, thuê đến rất nhiều người làm, tính toán khoảng một hai tháng là có thể xây xong.
Trương thị ở một bên cũng rất bận rộn, toàn bộ mấy miệng ăn của Trình gia đều tới, nghe có người nói con trai của bà trở về, mới ngẩng đầu cười híp mắt đi tới: "Tấn nhi đã về rồi à?"
"Nương." Trình Tấn gọi một tiếng: "Phòng này sửa nhanh vậy ạ."
"Lúc con vừa rời đi chưa tới hai ngày liền bắt đầu tu sửa." Trương thị lôi kéo Trình Tấn đến bên mình, nhỏ giọng nói: "Nhờ chuyện vài ngày trước đó, cũng đủ tiền."
Chuyện vài ngày trước, đương nhiên chính là chuyện Trương thị vì Lâm gia đổi đích tử thành thứ tử, có nên đã cường ngạnh lột đi một lớp lông dê* của Lâm phụ.
*Ở đây hiểu là đòi được 1 lượng lớn tiền từ Lâm gia he.
Thật ra thì trong ngày thường trong tay bà cũng có nhiều bạc, nhưng đối với con thì mọi thứ đều phải tốt nhất, tiêu dùng trong nhà rất lớn, cho nên việc tu sửa phòng ốc cũng nằm trong kế hoạch, đã được quyết định, hiện tại cũng dư dả ra không ít.
Trương thị cùng Trình Tấn nói chuyện: "Lâm gia bên kia, đã trao lại cho nhà chúng ta hai cái cửa hàng ở trên trấn. Thời điểm con đi qua liền có thể nhìn thấy, người bên trong đều là tay chân của Lâm gia, vẫn là do Lâm gia quản lí, nương thấy không được tốt, con nói xem chúng ta có nên thay đổi hết những người kia như thế nào mới tốt?" Bản thân bà đương nhiên là nghiêng về phía người nhà mình.
Nhưng trong nhà toàn là một đám chân đất, không ai có học, cho nên cũng không dám quyết định.
Tuy Lâm phụ đã nói, những của hàng này bên ngoài rất tốt, chưởng quỹ cũng không tồi, không phải kẻ âm dương quái khí, Trương thị dù không muốn nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng được, trong lòng cũng có tính toán riêng, cảm thấy đồ nhất định phải nắm được trong tay mình mới là tốt nhất.
Nhóm người chưởng quỹ đều là người của Lâm phụ, cùng với bên bà không phải là người một phe.
Trình Tấn nghe vậy sững sờ, sao hắn có thể không rõ chuyện mẹ đi Lâm phủ thương lượng chuyện hôn sự được chứ, nhìn qua dáng vẻ nhất định là thu được không ít, hắn rất rõ Lâm phụ, làm việc rất thỏa đáng, đem cửa hàng giao cho nhà hắn, những chuyện khác nhất định cũng đều được xử lý tốt. Hắn hỏi nương vài câu, quả như những gì hắn nghĩ, nhân tiện nói tiếp: "Chuyện quản lý cửa hàng cứ để cho người chuyên nghiệp làm mới là tốt, nếu chúng ta cứ thế đi làm, không chắc chắn lại làm ra chuyện xấu. Lâm bá phụ đối với nhà chúng ta tốt như vậy, nếu như ông đã an bài như vậy thì chắc chắn cũng sẽ không để nhà chúng ta chịu thiệt thòi."
"Còn chuyện đổi người vẫn là nên từ từ đi, hiện tại có tên Lâm gia trấn giữ, những người kia hẳn là sẽ không làm chuyện gian trá gì trong tối, nếu thay người khác vào, nhà chúng ta không chắc có thể đè được."
"Nếu nương thực sự không yên lòng, vậy thì đem sổ sách đưa cho con, mỗi tháng con sẽ kiểm tra một chút."
Trương thị có chút do dự, cũng không phải sợ nhi tử tham tiền: "Sẽ không ảnh hưởng tới việc học hành của con chứ?"
"Không ạ." Trình Tấn nói: "Chút thời gian rảnh vẫn có mà."
"Vậy được." Lúc này Trương thị mới đáp ứng, bà còn đang lo mình không hiểu biết thì phải làm như thế nào, bà có thể nói Lâm phụ giúp đỡ bà quản lý, nhưng bà không muốn làm vậy, lỡ như ngày nào đó đối phương hối hận sẽ lấy lại.
Tối hôm đó, Trình Tấn đem suy nghĩ của mình nói ra: "Nương, nếu không người đứa hai đứa cháu đến học viện của con đi học đi ạ?"
Hai đứa cháu của Trình Tấn tuổi tác cũng không tính là còn nhỏ nữa, cũng đã mười sáu mười bảy, trước mặt hắn thì tỏ vẻ chăm học, còn không có Trình Tấn ở nhà thì cũng chỉ học qua loa, trong nhà có Lâm gia chu cấp, cũng được Trình cấp cho một ít bạc.
Nhưng mà lớp của bọn nó học cũng không sánh được học viện hiện tại của Trình Tấn, trong trấn có một thầy đồ đang dạy bọn nó, nhưng xưa đến nay cũng không thể quản chuyện của họ.
Trương thị nói: "Sao lại đột nhiên nói chuyện này?" Tiểu nhi tử học ở viện có trình độ co, có thể học phí cũng rất cao.
Phu tử người ta, đều là học bác uyên thâm, dạy các loại tài nghệ, cái gì mà đánh đàn thổi sao đều có phu tử chuyên môn giảng dạy, đã dạy dỗ không ít sĩ tử đỗ đạt.
Thật lòng mà nói, Trương thị không muốn.
Mà chính hai đứa tôn tử đó cũng không muốn, lớp hiện tại cũng rất tốt, lúc bình thường bọn họ còn có thể chơi đùa một chút ở viện trên trấn, mà đến cái học viện của tiểu thúc, căn bản là phong bế, ngoại trừ kỳ nghỉ tháng, nhưng ngày khác đều không cho phép tùy tiện ra ngoài, quản giáo rất nghiêm ngặt.
Huống hồ gì, hai người bọn họ chỉ kém Trình Tấn có ba tuổi, từ nhỏ đã không hợp nhau, rất có cảm giác khoảng cách, lại còn là tiểu thúc, ở trong nhà được sủng ái nhất, dù có oán giận trong lòng bao nhiêu thì trước mặt vẫn sẽ có chút sợ hãi.
Còn nữa, ai lại thích cũng bậc trưởng bối trong nhau gặp nhau cả ngày?
Đặc biệt là vừa nghe được vị trưởng bối này còn muốn trực tiếp giám sát bọn họ học hành.
Trình Tấn mở miệng nói rằng: "Chẳng qua là con cảm thấy chúng nó đã lớn như vậy, đến học ở học viện của con sẽ càng tốt hơn một chút, chỉ qua mấy năm nữa cũng nên đi thi cử."
Trương thị chưa lên tiếng, đại tẩu Phương thị đã cất lời: "Đúng vậy, nương, bọn nhỏ cũng đã lớn, tiểu thúc nói vậy rất có lý."
Trương thị liếc nhìn Phương thị một cái, không có đáp lại lời nàng, vì việc này do Trình Tấn đề xuất, mà cũng nói rất hợp lý, nếu từ nhỏ đã đưa chúng nó đi học thì đương nhiên là muốn bọn họ thi cử đàng hoàng trở về, tuổi tác cũng không sai biệt lắm.
Hai đứa tôn tử này, trong lòng bà cũng có địa vị nhất định.
Càng quan trọng hơn là trong nhà có bạc đưa đi học cũng không sao.
Nghĩ như vậy, Trương thị nói: "Vậy được rồi, cũng sắp đến cuối năm, tạm thời cứ để vậy đã. Chờ qua năm, liền để cho chúng nó đi theo con."
Trình Tấn gật đầu, không phản bác.
Dù sao nhà cũng chưa sửa xong, mẹ hắn sẽ không tìm cho hai thằng cháu mấy cái gì mà thư đồng, nhà ở cũng không rộng lắm, tính khí thiếu gia của hai đứa cháu cũng không có cơ hội mà nuôi ra.