Câu hỏi thứ hai tiếp sau đó là: “Tên khốn nào vậy?”
Chung Ức lườm anh một cái, sau khi đi ngang người anh, mới nói: “Tại sao lại nói người ta là tên khốn thế?”
Từ Án Viễn đối mặt với cô, gần như là đang bước đi theo tư thế nghiêng, đồng thời nói ra câu thứ ba: “Tại sao trước giờ chưa từng nghe cậu nhắc đến? Là ai thế? Tớ có quen không?”
Cô không lên tiếng, từ góc nhìn của anh thì cô gái đang rũ mắt xuống, cúi thấp đầu, vừa đi vừa đá sỏi dưới chân, như thể rất ngại ngùng với câu hỏi này vậy, mà Từ Án Viễn chỉ cảm thấy bầu trời hoang vu cao vời vợi, còn vạn vật thì ngập tràn bi thương.
Tuy nhiên, Chu Phàm Tần lại hét to ở phía trước: “Em hạnh phúc quá…”
“Tớ cảm thấy không đáng tin cậy.” Anh nói chắc nịch.
“Cậu không biết gì thì đừng nói bậy.”
Anh tỏ vẻ “Có khả năng cậu sẽ bị lừa”, rồi lải nhải không dứt: “Cậu không được chỉ nhìn mỗi gương mặt, còn cả nhân cách và năng lực nữa, với mắt nhìn của cậu thì có lẽ người đó còn chẳng đẹp trai, chỉ là cậu đang bị mê mẩn đến choáng váng thôi.”
“Mắt nhìn của tớ làm sao?” Sắc mặt Chung Ức vẫn rất bình thường, thành thật nói: “Trong lòng tớ, người mà tớ thích chính là người tuyệt vời nhất.”
Tuy nhiên, người lúc nào cũng dâng trào cảm xúc lại đột nhiên không nói nên lời. Ánh hoàng hôn ở phía Tây, bầu trời trong nháy mắt trở nên tối sầm, có người đi đường từ phía con đường mòn đối diện bước tới, có thể cảm nhận rõ được ánh mắt dò xét ở phía họ. Gió chiều trên đồng lúa quay cuồng, Chung Ức chịu không nổi, bèn quay đầu vuốt lại mái tóc rối bù của mình và nghiêng đầu nhìn anh: “Tại sao cậu không hỏi tớ xem đối phương tên là gì?”
“Tớ không muốn biết.” Từ Án Viễn chán nản đáp.
Cô khẽ thở dài: “Còn là ai được nữa, chẳng phải là…”
“Đợi đã.” Anh kịp thời ngắt lời, như đang giãy giụa lần cuối: “Đừng, cậu đừng có nói thẳng cho tớ biết.”
“Tại sao?”
“Ít nhất… Thì hãy để tớ đoán đã.”
“Ừm.” Chung Ức gật đầu trong bóng tối, hai người cứ như vậy ở khoảng cách gần nhất, bước trên con đường đầy khó xử và xa lạ. Khi Từ Án Viễn cúi đầu nhận biết bậc thang nhỏ dưới chân, đột nhiên lại lên tiếng: “Anh ta đối xử với cậu có tốt không?”
Đây rõ ràng là một câu hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng anh lại gằn từng chữ vô cùng nặng nề. Chung Ức bước hụt, bèn vô thức đưa tay túm lấy vạt áo của Từ Án Viễn, nhưng thứ cô nắm được không phải lớp vải mà là bàn tay của anh, rộng lớn và có lực, đầy mạnh mẽ và nóng bỏng của phái nam.
“Tốt chứ!” Cô thầm thở phào một hơi, sau đó rút tay ra khỏi bàn tay anh: “Tốt lắm.”
“Hóa ra chỉ cần thật tốt là có thể lừa được cậu.” Từ Án Viễn kéo tay cô bỏ vào túi, khi quay người lại, anh chiếu đèn pin của điện thoại xuống con đường trước mặt, anh đi phía trước, dưới chân có ánh đèn, từng bước dẫn đường cho cô.
Chung Ức nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng thì thầm hai chữ: “Đồ ngốc!”
Sau cuộc trò chuyện này, Từ Án Viễn không nói thêm gì nữa cho đến khi về lại sân nhà bà nội Chu Phàm Tần. Bầu không khí trong bữa tối rõ ràng là không ổn, Chu Phàm Tần đã cố gắng hết sức nhưng vẫn đắm chìm trong nỗi buồn của chính mình: “Anh Viễn, anh có thể nhận nuôi em, làm phụ huynh của em được không?”
Bà nội bật cười vỗ vỗ lưng cậu ấy, Từ Án Viễn đáp: “Anh không đủ điều kiện.”
“Điều kiện là gì thế?”
“Ít nhất thì anh phải có vợ trước đã.”
Chu Phàm Tần bĩu môi, cắn đũa rồi dán mắt vào Chung Ức, đúng như dự đoán, cậu ấy nói: “Cô Tiểu Ức, cô thấy anh Viễn thế nào ạ? Cô có muốn làm vợ anh ấy không?”
Chung Ức lạnh lùng liếc nhìn cậu nhóc, nhưng Chu Phàm Tần lại chọn cách phớt lờ hoặc là do không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong ánh nhìn đó: “Tốt quá rồi, như vậy thì chúng ta sẽ là người một nhà.”
“Đừng nói nhảm nữa, ăn uống cho đàng hoàng đi.” Từ Án Viễn nhíu mày kéo tai Chu Phàm Tần, rồi gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát cậu ấy: “Đừng có lúc nào cũng ăn nói tùy tiện lung tung, gây phiền toái cho người khác.”
Nếu nói Từ Án Viễn mạnh mẽ như một chú cá voi xanh đang lặn, thì khi buồn tẻ và im lặng trông anh lại giống đá ngầm nơi sóng vỗ. Một mặt tự do, một mặt vô hồn, hơi thở trên người anh quá rõ ràng, đến mức khiến Chung Ức không muốn phát hiện ra cũng khó.
Ba mẹ của Chu Phàm Tần đã đến đây ngay sau bữa tối, tiếp đến là gia đình ba người nói chuyện với nhau trong phòng. Thời điểm cửa mở ra, có thể nhìn thấy đôi mắt cậu bé đỏ bừng, cậu im lặng không lên tiếng, ngược lại Ngũ Vân Sơ lại vô cùng bình tĩnh, giải thích với Chung Ức: “Tôi xin nghỉ phép năm, sẽ ở lại nhà bà nội với thằng bé vài ngày, cô tiểu Ức, cảm ơn cô rất nhiều vì đã quan tâm và đồng hành, chăm sóc cho thằng bé suốt hai ngày nay.”
Hai người đã hoàn thành “công trạng” của mình, và quay lại thành phố trên chuyến xe khách cuối cùng vào đêm hôm đó. Cửa sổ hé mở, gió thổi qua mặt người, mang theo sự dịu dàng và dễ chịu của đêm hè, Chung Ức chìm vào giấc ngủ mơ màng, đầu cô đập vào cửa kính hai lần khiến mí mắt ngái ngủ hết đóng rồi lại mở.
Đến lần thứ ba, bỗng một bàn tay kịp thời làm đệm cho cô, sau đó nhẹ nhàng xoay đầu, để cô dựa vào bờ vai kia. Từ Án Viễn hơi nghiêng đầu cúi xuống nhìn Chung Ức, trong lòng nảy sinh cảm giác tình nguyện tuần hoàn không có ngày trở về tại chính nơi đây.
Gần mười một giờ, cả hai đến bến xe khách trong thành phố, về đêm thì nhà ga và chợ đêm vẫn là những nơi đông đúc nhất. Chung Ức vươn vai ngáp dài một cái, Từ Án Viễn lấy điện thoại ra đặt xe, anh vô cùng thuần thục gõ địa chỉ nhà cô vào ô điểm đến: “Đưa cậu về nhà trước, rồi tớ về sau.”
“Không về.” Dứt lời, Chung Ức kéo kéo gấu áo Từ Án Viễn, cụp mắt nhìn anh: “Tớ hơi đói, cậu có muốn ăn đêm không? Tớ đãi.”
Ngón tay đang định bấm đặt xe của Từ Án Viễn dừng lại, anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Sao cậu không kêu người đàn ông kia ra ngoài đi ăn cùng cậu?”
“Kêu người khác làm gì, không thích.” Thay vào đó, cô nói: “Cậu không muốn ăn đêm với tớ à?”
Từ Án Viễn không thể nói ra hai chữ “không muốn”, vì đối với anh mà nói thì hai chữ đó tương đương với câu “Cậu đừng thích anh ta”. Nó cứ thế đè nặng trong lòng anh, anh thà để mình chịu ấm ức còn hơn là khiến cô không vui, để cô phiền lòng. Anh xóa bỏ điểm đến, đồng thời đổi sang một phần mềm khác: “Cậu muốn ăn gì?”
“Muốn ăn đồ nướng, uống bia, tốt nhất là có thêm cả món hầm nữa.”
Hai vế đầu với cuối thì được, nhưng vế giữa quả thực vô cùng công kích, Từ Án Viễn bặm môi, thay vì hồi tưởng lại quá khứ, anh đã nhanh chóng lựa chọn một nhà hàng đồ nướng trong hàng loạt những hình ảnh lòe loẹt ở ngay gần đó. Đây là tiệm đồ nướng có tầm nhìn ra sông được đánh giá không thấp, và nhận được sự đồng ý của cô: “Được, đến đó đi.”
Trong chiếc cốc thủy tinh đựng đầy bia màu vàng cam, bọt khí ăm ắp, nhấp một ngụm vào cổ họng thấy ngay vị tươi mát, êm dịu, kích thích bùng nổ trên đầu lưỡi. Tương phản với chất lỏng mát lạnh là dòng máu nóng bỏng, tạo nên cảm giác vô cùng thú vị, khoái cảm vỡ òa.
Khi Chung Ức uống hết một cốc, Từ Án Viễn đã ngước mắt lên, tiếp đến là cốc thứ hia, cốc thứ ba… Sau cốc thứ năm, có nói thế nào thì anh cũng không chịu gọi thêm cho cô nữa và sự thật đã chứng minh rằng quyết định của anh là vô cùng đúng đắn.
Cảnh đêm bên bờ sông giữ cô lại, nhưng gió thổi trước mặt lại chẳng thể đánh thức được cô, Chung Ức ngả trên lưng anh, áp mặt vào vai anh, thì thào như không nói: “Gió thổi, gió thôi, thật thoải mái.”
“Cậu cố tình phải không?” Từ Án Viễn giữ hai chân cô, giọng nói bất đắc dĩ vàng lên phía trước: “Ăn no rồi không muốn di chuyển, nên mượn rượu để bắt tớ cõng, xe thì không ngồi, lại nhất quyết đòi đi bộ qua cầu.”
“Sẽ nôn mất, không được.” Chung Ức cau mày, nhăn mặt phản bác, giọng nói oán trách lại mang theo chút tùy hứng mềm mại. Không cần biết người khác nói thế nào, nhưng trong lòng ai kia thì có bảo anh cõng cô bơi qua con sông này anh cũng ngàn vạn lần bằng lòng.
“Ai bảo cậu uống nhiều vậy làm gì?” Từ Án Viễn hơi hạ giọng, không phải trách cứ mà là ẩn chứa sự dung túng trong tiếng thở dài: “Nói là gọi nước ngọt cho cậu, nhưng cậu lại không chịu, bia thì có gì hay ho mà uống, ngày mai tớ sẽ mua luôn cả két mang đến nhà cậu, rồi tối nào cũng uống cùng cậu cho đã đời.”
“Được luôn.” Chung Ức vui vẻ đáp lại, cô tựa cằm lên vai anh, lắc đầu hết bên này lại sang bên kia.
“Được cái con khỉ.” Tư Án Viễn nâng người cô lên, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước: “Buổi tối không nên ra ngoài uống rượu cùng đàn ông, kể cả người quen cũng không được, nếu có gã đàn ông nào đó hẹn cậu đi uống bia buổi tối, thì hãy từ chối thẳng thừng, mấy tên đó chẳng tốt đẹp gì đâu.”
“Làm gì có.”
“Há?!”
“Làm gì có ai hẹn tớ.”
Hơi thở của cô phả vào cổ anh, nhẹ nhàng mà đều đặn, đó là hơi nóng khô mà đến cả làn gió đêm cũng chẳng thể thổ tan. Vai và cánh tay Từ Án Viễn căng cứng, đầu óc lơ đãng, xe cộ trên đường không ngừng tấp nập, ánh đèn đêm rực rỡ, nhưng mọi thứ đều chỉ làm nền trong thế giới của anh, ngoại từ cô. Sự mềm mại ấm áp, hơi thở thăng trầm, từng đoạn say sưa, đây mới là nữ chính trong câu chuyện của anh, vẫn luôn là cô.
“Cậu thích anh ta ở điểm gì?”
Một câu nói lắng đọng suốt đêm, cuối cùng đã được hỏi vào lúc này, vào thời điểm cô đang không tỉnh táo và dễ nói ra những lời thật lòng nhất.
“Há?!” Cô khẽ cọ cọ sườn mặt, tìm kiếm vị trí thích hợp rồi lại tiếp tục dán lấy.
Từ Án Viễn khựng lại một lúc, sau đó hỏi: “Cậu thích người kia ở điểm gì?”
“Đẹp trai.”
“Trả lời cho có?” Anh hừ một tiếng, vô cùng không cam lòng: “Đẹp trai thì đầy ra, không có ưu điểm gì khác à?”
“Vậy thì là… Dáng người đẹp.”
Từ Án Viễn: “Tớ biết ngay mà, cậu rất dễ bị lừa, lần tới gọi anh ta ra ngoài để tớ giúp cậu kiểm tra.”
Chung Ức lắc đầu trên vai anh, Từ Án Viễn có thể cảm nhận được chuyển động đó, tiếp đến là giọng nói mơ hồ vang lên: “Không cần, tớ chuẩn bị nói với cậu ấy rồi… Chờ đến ngày sinh nhật của cậu ấy.”
“Nói với anh ta cái gì?” Ánh mắt Từ Án Viễn mờ mịt, anh trầm giọng: “Tỏ tình à?”
Cô thấp giọng đáp lại.
Tựa như một cục bông nhét vào trái tim, rõ ràng biết nó mềm mại nhưng lại thật ngột ngạt.
“Vậy cậu nói không cần là vì bản thân đã hạ quyết tâm hay là sợ tớ làm anh ta sợ?” Từ Án Viễn chua xót cõi lòng, nhưng vẫn nghĩ cho cô: “Nếu đối phương dễ dàng sợ hãi thì người nên bỏ chạy phải là cậu đó, đồ ngốc.”
Tại nơi mịt mù không thấy rõ, Chung Ức chậm rãi mở mắt ra, ánh đèn đường chiếu vào mắt cô, trong trẻo và mềm mại: “Cậu thì sao, cậu thích người thế nào?”
“Cậu hỏi cái này làm gì?” Từ Án Viễn chán nản, cảm thấy cô đang nhất thời tùy hứng, dù anh có trả lời thì ngày mai khi thức dậy cô sẽ lại quên sạch cho xem.
“Cậu biết chuyện của tớ thì tớ cũng muốn biết chuyện của cậu.”
“Tớ không biết gì về cậu, cậu cũng không cần biết chuyện gì của tớ đâu.”
“Cậu biết mà.” Cô nói: “Tớ thích người đẹp trai, dáng đẹp, lại đối xử tốt với tớ nữa.”
Có đẹp trai bằng tớ không? Dáng người có đẹp bằng tớ không? Có đối xử với cậu hết lòng hết dạ như tớ không? “Cái ác” trong lòng Từ Án Viễn đang kêu gào, nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng vô cảm, bởi vì anh không muốn là kẻ hèn mọn trước mặt cô, phải giữ lại chút khí thế để gặp cái tên “chẳng ra gì” kia.
“Nói đi chứ.” Chung Ức nghiêng đầu, đưa ngón trỏ lên chọc vào má anh. Từ Án Viễn nhìn chằm chằm về phía trước, khẽ thở dài hất ngón tay cô ra, Chung Ức không ngờ anh lại phản ứng như vậy, cô lập tức cắn môi cười, rồi tiếp tục chọc ngón trỏ vào anh, Từ Án Viễn lại đẩy, hai người cứ thế chơi đi, đùa lại trò trẻ con này.
Sau khi đi hết cây cầu dài, thì khoảng thời gian nửa đêm chỉ thuộc về họ cũng sắp kết thúc, Từ Án Viễn cõng Chung Ức đứng bên đường bắt xe. Một chiếc taxi không người từ xa chạy tới, đến khi nó dần đến ven đường, bỗng nhiên anh lại thấp giọng nói: “Tớ thích người ngốc nghếch.”
Người trên lưng không nhúc nhích, hình như đã ngủ rồi, nhưng điều mà Từ Án Viễn không biết đó là, cô gái mà anh đang nghĩ đến lại từ từ cong khóe môi ở nơi mà anh chẳng thể nhìn thấy.