Thiết Kỵ Môn

Chương 48: Tình Duyên Giải Hận Thù




Thì ra thiếu nữ nọ cũng đã ngưng khóc, ra đứng sau lưng Mạnh Niệm Từ tự bao giờ.

Văn Vô Cửu như sét đánh ngang tai, toàn thân giật bắn lên, đồng thời cũng như bị xối cho một gáo nước lạnh, rợn cả cõi lòng.

Văn Vô Cửu nhíu mày quát:

- Ngươi nói sao?

Thiếu nữ đanh mặt:

- Ta đã nói rất rõ ràng rồi mà, chúng ta đã kết duyên vợ chồng rồi...

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Tiên sư mới tạ thế, chẳng tiện tiếp khách, nếu phương giá không có điều chi kiến giáo, xin hãy tự tiện!

Văn Vô Cửu nghiến răng quát:

- Im ngay...

Quay sang Mạnh Niệm Từ, gằn giọng nói:

- Công tử nói đi, vậy là sao?

Mạnh Niệm Từ ngượng ngùng:

- Cô nương ấy nói quả đúng là sự thật!

- Và công tử cũng đã đồng ý?

Mạnh Niệm Từ gật đầu:

- Vâng!

Văn Vô Cửu tức giận đến trừng mắt nghiến răng:

- Hoàng Sơn Ly Phụ chẳng đã chết rồi là gì? Tại sao lại là hai người thành hôn? Vậy là thế nào?

Mạnh Niệm Từ cười khổ sở:

- Biết làm sao hơn, chính Hoàng Sơn Ly Phụ đã chủ trì việc này trước khi lìa đời, bảo phải giao bái thành hôn với vị cô nương này.

Văn Vô Cửu hét to:

- Hai người đã giao bái thành hôn rồi ư?

Mạnh Niệm Từ gật đầu:

- Vâng, ít ra trên danh phận không còn thhay đổi được nữa...

Ánh mắt đầy thắc mắc nhìn chằm chặp vào mặt Văn Vô Cửu, nói tiếp:

- Cô nương làm sao vậy? Tại hạ có vợ rồi, đồng hành với cô nương chẳng càng tiện hơn sao?

Văn Vô Cửu thét:

- Tiện cái mốc xì...

Ðoạn ngửa mặt cười như điên dại.

Mạnh Niệm Từ chau mày thầm nhủ:

- Nàng ta đã nổi điên rồi sao?

Bèn vội lớn tiếng gọi:

- Văn cô nương... Văn cô nương....

Văn Vô Cửu ngưng cười nói:

- Quả đúng là kẻ khôn đến mấy rồi cũng có lúc thất thố, Chương Ðài Phụng chỉ chút sơ xuất đã bại dưới tay ta, nào ngờ giờ đây ta lại sơ xuất dâng hiến cho người...

Mạnh Niệm Từ bối rối:

- Văn cô nương làm sao thế này?

Văn Vô Cửu cười vang dội:

- Thế là hết! Tất cả đều tiêu tan, chẳng còn gì để nói nữa...

Ánh mắt gay gắt nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ, gằn giọng:

- Ðể xem hai người có mỹ mãn được hay không?

Thiếu nữ thản nhiên khẽ buông tiếng cười khảy, song lại lặng thinh không nói gì cả.

Văn Vô Cửu đã bình tĩnh hơn, nhìn Mạnh Niệm Từ thốt:

- Tạm biệt! Cầu mong công tử được hạnh phúc!

Dứt lời liền quay người phi thân bỏ đi.

Mạnh Niệm Từ sửng sốt, vội cất tiếng gọi:

- Văn cô nương... Văn cô nương...

Ðoạn tung mình đuổi theo, bởi lúc ở trước Xuất Tụ Ðộng, Văn Vô Cửu có kể với chàng về thân thế của nàng và còn định ở lại đó để thí phát quy y. Chính chàng đã phải hết lời khuyên lơn mới khiến nàng từ bỏ ý định ấy, giờ nàng bỏ đi thế này không khỏi khiến chàng cảm thấy mình chưa tròn trách nhiệm.

Nhưng chàng vừa dợm bước thì đã bị thiếu nữ ghì lại.

Chỉ nghe nàng lạnh nhạt nói:

- Nàng ta không quay lại nữa đâu, đuổi theo chỉ hoài công thôi!

Mạnh Niệm Từ thở dài:

- Vị cô nương ấy thật là quái lạ, mọi khi rất là thông minh lanh lợi, thật không ngờ bây giờ lại hồ đồ như vậy!

Thiếu nữ vẫn giọng lạnh nhạt:

- Thôi đừng nhắc đến nàng ta nữa... Nàng ta đã kiên quyết bỏ đi, muốn giữ lại cũng chẳng thể được... Di hài của tiên sư hãy chưa tẩm liệm, chúng ta hãy đi lo liệu việc ấy trước thì hơn!

Mạnh Niệm Từ sực nhớ:

- À! Phải rồi!

Ðoạn bèn cùng nàng quay trở vào nội thất.

Thế là, theo ý của thiếu nữ, đào một huyệt mộ ngay trong phòng, mai táng thi hài của Hoàng Sơn Ly Phụ.

Thiếu nữ khóc đến hai mắt sưng húp, đau lòng đến tột độ.

Mọi việc xong xuôi thì trời đã rạng sáng, Mạnh Niệm Từ đưa tay vỗ vỗ cái đầu nặng trịch, đoạn nói:

- Cô nương, lệnh sư đã tạ thế, nơi đây chẳng tiện lưu trú, chúng ta...

Thiếu nữ thoáng chau mày:

- Phu quân gọi thiếp là gì?

Mạnh Niệm Từ ngẩn người:

- Ơ...

Phì cười nói tiếp:

- Chúng ta đã là vợ chồng mà ta lại còn chưa biết danh tánh của nàng là gì?

Thiếu nữ lí nhí:

- Ninh Tiểu Phụng!

- Ninh Tiểu Phụng?

Mạnh Niệm Từ như bị sét đánh, suýt chút nữa đã ngất xỉu, nhất thời mặt mày trắng bệch, chẳng thốt nên lời.

Ninh Tiểu Phụng kinh ngạc...

Mạnh Niệm Từ lắc đầu cười chua chát:

- Ðúng là oan gia hẹp đường...

Ninh Tiểu Phụng ngơ ngác:

- Phu quân nói gì lạ vậy?

Mạnh Niệm Từ cắn răng:

- Thật chẳng giấu giiếm, chúng ta vốn là kẻ thù địch!

Ninh Tiểu Phụng sửng sờ:

- Kẻ thù địch ư?

Gượng cười nói tiếp:

- Phu quân đùa đó phải không?

Mạnh Niệm Từ nghiêm nghị:

- Không... Gia đình cô nương gồm có những ai?

Ninh Tiểu Phụng ngơ ngẩn thở dài:

- Chỉ còn mỗi phụ thân...

- Lệnh tôn phải chăng là một vị trưởng lão trong Thần Phong Môn?

Ninh Tiểu Phụng ngập ngừng:

- Có lẽ phải! Nhưng... lúc mẹ thiếp qua đời, thiếp chỉ mới lên mười, không lâu sau lại đã rời xa quê nhà, còn về cha thiếp... thiếp cũng không được rõ lắm!

Mạnh Niệm Từ cười đau khổ:

- Nếu ta nói ra một việc, e rằng ngay lập tức hai vợ chồng sẽ trở thành kẻ thù!

Ninh Tiểu Phụng giật mình:

- Cũng chưa chắc, phu quân thử nói nghe xem!

Mạnh Niệm Từ do dự một hồi mới nói tiếp:

- Lệnh tôn đã chết trong tay Mạnh mỗ rồi!

Ninh Tiểu Phụng sửng sốt:

- Ồ... Phu quân nói sao? Phu quân đã giết chết cha thiếp rồi ư?

Mạnh Niệm Từ đã sẵn sàng đón tiếp một cơn bão táp ập đến, chàng tin chắc Ninh Tiểu Phụng nhất định sẽ thí mạng với mình, bèn nặng nề gật đầu:

- Phải, sự thật quả đúng như vậy!

Thế là, chàng bèn lược thuất về việc đã giả dạng Quỷ Tiên giữ chức tổng hộ pháp trong Thần Phong Môn, đến khi Ninh trưởng lão bỏ mạng ở ngoài thành Kiếm Các.

Ninh Tiểu Phụng lẳng lặng nghe xong, hai mắt nhìn thẳng, một hồi lâu mới bật khóc nói:

- Phụ thân, nữ nhi những ngỡ lão nhân gia vẫn bình an vô sự, thật chẳng ngờ cũng đã bất hạnh thảm tử...

Nàng khóc sướt mướt, hết sức đau lòng.

Mạnh Niệm Từ chẳng tiện khuyên lơn, biết nàng khóc lóc xong ắt sẽ thí mạng với mình, chàng hệt như một pho tượng đá, lẳng lặng đợi chờ.

Một hồi thật lâu, Ninh Tiểu Phụng bỗng ngưng khóc nói:

- Ta đi thôi!

Giọng nói vẫn hết sức ôn tồn, khiến Mạnh Niệm Từ bất giác ngớ người, nhất thời chàng không sao thấu hiểu nỗi lòng của người con gái này, thắc mắc hỏi:

- Nàng không hận ta và cũng không định báo thù cho cha nàng sao?

Ninh Tiểu Phụng bặm môi:

- Ðó là định mệnh!

Mạnh Niệm Từ cười gượng:

- Tuy rằng nàng có thể nhận chịu nghịch cảnh, nhưng khó khỏi đau khổ trọn đời.

Ninh Tiểu Phụng thở dài:

- Biết làm sao hơn, khi xưa thiếp bỏ nhà ra đi là có lỗi với phụ thân, nay nếu thiếp trở mặt thành thù với phu quân là có lỗi với ân sư, vậy thì thiếp càng không có đất đứng chân.

Mạnh Niệm Từ chau mày:

- Thì ra khi xưa nàng đã bỏ nhà ra đi, lệnh tôn...

Ninh Tiểu Phụng thở dài u uất:

- Gia phụ đã giết lầm gia mẫu, nên thiếp mới....

Khẽ buông tiếng thở dài, bỏ dở câu nói.

Mạnh Niệm Từ chợt động tâm hỏi:

- Chả lẽ nàng vì căm hận lệnh tôn đã giết lầm lệnh đường mà không xem trọng thù giết cha ư?

Ninh Tiểu Phụng trịnh trọng:

- Thiếp đâu phải là người không hiểu đại nghĩa, nhưng... xét cho cùng, hung thủ giết cha thiếp thật sự là một kẻ khác!

Mạnh Niệm Từ ngớ người:

- Ta không hề nói dối, chính tay ta đã giết chết phụ thân nàng, nàng nói vậy...

Ninh Tiểu Phụng thở dài tiếp lời:

- Ðể thiếp kể hết ra thì chàng mới có thể hiểu được...

Vẻ trầm ngâm nói tiếp:

- Trước lúc thiếp mười tuổi, trong ký ức có một mái gia đình rất mỹ mãn. Nhà thiếp nằm cạnh bên sông, cảnh sắc xinh đẹp, quanh năm không lo cơm ăn áo mặc, cuộc sống thật vô cùng sung sướng.

Thế nhưng, điều bất hạnh đã ập đến, Thần Phong môn chủ đích thân đến rủ cha thiếp nhập bọn. Lúc đầu cha thiếp đã từ chối, nhưng không chịu nổi sự uy hiếp và lợi lộc cám dỗ, sau cùng đã đi theo Thần Phong môn chủ.

Sau khi phụ thân đi khỏi, trong nhà chỉ còn lại thiếp với mẫu thân, thế là gia đình không còn niềm vui nữa, chỉ còn biết ngày ngày trông ngóng phụ thân.

Thiếp cùng mẫu thân ngày nào cũng đứng bên bờ sông trông đợi, vẫn hy vọng một ngày nào đó được thấy phụ thân đi thuyền trở về, lại tiếp tục cuộc sống yên vui như trước.

Sau cùng, hai mẹ con thiếp dã trông chờ được phụ thân trở về. Thế nhưng, ông đã trở về với vẻ hầm hầm tức giận, và chẳng hỏi rõ trắng đen đã rút kiếm đâm chết mẫu thân tại bờ sông...

Mạnh Niệm Từ kinh ngạc:

- Vì sao vậy?

- Ðó chính là quỷ kế của Thần Phong môn chủ!

Mạnh Niệm Từ thắc mắc:

- Thật khó hiểu, quỷ kế của Thần Phong môn chủ cho dù cao minh đến mấy cũng chẳng thể khiến lệnh tôn hạ sát lệnh đường. Hơn nữa như vậy thì có ích lợi gì cho Thần Phong môn chủ chứ?

Ninh Tiểu Phụng nghián răng:

- Thiếp nói ra là chàng sẽ hiểu ngay... Ðể cho thuộc hạ khỏi vướng bận gia đình, Thần Phong môn chủ đã dùng đủ mọi cách khiến họ trừ khử thân quyến...

Mạnh Niệm Từ lắc đầu:

- Thần Phong môn chủ dù lợi hại đến mấy cũng chẳng thể nào cưỡng bức được thuộc hạ giết hại vợ con mình...

- Ðương nhiên, đó là thủ đoạn của y, chẳng rõ y đã đơm đặt thị phi thế nào, bảo mẫu thân thiếp đã ngoại tình sau khi phụ thân rời khỏi nhà. Y bịa đặt chẳng những có tên họ, mà lại còn có cả baằng chứng, khiến phụ thân thiếp chẳng thể không tin. Nhưng sau khi đã giết chết mẫu thân, phụ thân thiếp mới phát giác đó là ngụy tạo...

Giọng vẻ căm hờn nói tiếp:

- Thử nghĩ, giá mà phụ thân thiếp mà không bị Thần Phong môn chủ rủ đi, có lẽ hiện nay gia đình thiếp vẫn sống hết sức vui sướng. Cha mẹ thiếp đâu có chết và thiếp cũng đâu có đến Hoàng Sơn.

Mạnh Niệm Từ thở dài:

- Sự thật quả đúng như vậy, giờ đây ta mới thật sự thấy rõ bộ mặt thật của Thần Phong môn chủ...

Giọng áy náy nói tiếp:

- Dù thế nào ta cũng cảm thấy áy náy trong lòng...

Ninh Tiểu Phụng lắc đầu:

- Tất cả đều là do định số an bài, thôi đừng bận tâm nữa.

- Vậy là nàng quyết định tuân theo di mệnh của tiên sư phải không?

Ninh Tiểu Phụng gật đầu:

- Vâng, miễn là phu quân không chê, thiếp cũng chẳng có gì để nói. Tuy nhiên... thiếp có một điều kiện.

- Phụng muội cứ nói.

Ninh Tiểu Phụng lại nhấn mạnh từng chữ:

- Giúp thiếp hạ sát Thần Phong môn chủ, trả thù cho song thân!

Mạnh Niệm Từ ngẫm nghĩ chốc lát, cũng nhấn mạnh từng tiếng:

- Ta xin hứa!

Ninh Tiểu Phụng thở phào:

- Mặc dù phu quân đã sát hại gia phụ, nhưng thiếp vẫn lấy làm mừng là đã không trao thân lầm người. Thiếp tin rằng, nhất định là chàng sẽ không phản bội lời hứa!

Mạnh Niệm Từ ngẩn người:

- Phụng muội xem ta là hạng người gì, đối với vợ mình mà còn giả dối thì kể được là con người nữa sao?

Ninh Tiểu Phụng cười nhẹ:

- Lấy chồng là phải theo chồng, bây giờ thiếp xin đi theo phu quân, chúng ta...

Mạnh Niệm Từ trầm ngâm ;

- Cõi đời tuy bao la, nhưng tựa hồ cũng chẳng có chỗ đứng....

Thế là, chàng lại kể rõ về mình cho Ninh Tiểu Phụng nghe.

Ninh Tiểu Phụng lắng nghe xong, nhướng mày nói:

- Vậy là hiện tại, điều quan trọng hơn hết là đi tìm Lý Ảo để lấy Tử Kim Tinh Châu, tập luyện võ công trong Thiên Cương Chân Kinh!

Mạnh Niệm Từ chau mày:

- Nếu muốn được gặp Lý Ảo, trước tiên phải tìm gặp Chương Ðài Phụng, hết sức hiển nhiên chính nàng ta đã bắt giữ Lý Ảo, chẳng rõ đã giam bà ấy ỏ nơi nào!

Ninh Tiểu Phụng lắc đầu:

- Thiếp thì không nghĩ nhưvậy... Muốn cởi mở những điều thắc mắc ấy, tìm gặp Lý Ảo, cũng chẳng phải là quá khó khăn!

- Phụng muội có cao kiến gì nào?

Ninh Tiểu Phụng hai mắt đảo tròn:

- Trong giang hồ võ lâm, tin tức linh thông nhất là Cái Bang đứng đầu, đệ tử Cái Bang đầy rẫy khắp mọi nơi, lại độc đáo về phương pháp phi vũ truyền thư, dù là một con kiến nơi góc trời e cũng có thể tìm được.

Mạnh Niệm Từ gật đầu:

- Ðúng rồi, ta... sao lại quên mất thế nhỉ!

- Ta đi thôi! Trên chốn giang hồ đâu đâu cũng có đệ tử Cái Bang, chỉ cần tìm được một người là có thể nhanh chóng lần ra manh mối ngay!

Thế là, Ninh Tiểu Phụng thu xếp qua loa, lại khóc từ biệt trước mộ phần Hoàng Sơn Ly Phụ, khóa trái cửa rồi cùng Mạnh Niệm Từ nắm tay sóng vai nhau đi xuống Hoàng Sơn.

Lúc này ánh nắng chan hòa khắp núi rừng. Ninh Tiểu Phụng khẽ buông tiếng thở dài, ngậm ngùi nói:

- Thiếp đến đây đã tròn sáu năm, chưa từng xuống núi một bước, cơ hồ quên mất chốn giang hồ như thế nào rồi!... Phu quân, trước hết chúng ta đi đâu?

Mạnh Niệm Từ cười:

- Chẳng phải định tìm người của Cái Bang ư?

- Phải chứ, nhưng cũng cần có phương hướng và mục tiêu mới được...

Ninh Tiểu Phụng chỉ tay về hướng xa, nói tiếp:

- Ði đường này thì đến Tam Mưu Trấn, đường kia thì đến Bình Nguyên Thành, và... con đưòng nhỏ kia thì đến Ô Mã Trang...

Mạnh Niệm Từ cười:

- Hiện giờ đến đâu thi cũng như nhau, ý của Phụng muội thế nào?

Ninh Tiểu Phụng lần đầu tiên hé môi cười thật ngọt:

- Xuất giá tòng phu, bất luận việc to việc nhỏ thì cũng phải do phu quân quyết định mới đúng!

Mạnh Niệm Từ nghe lòng ấm áp chưa từng có, trầm ngâm nói:

- Thành Bình Nguyên hẳn là rộng lớn hơn, chúng ta hãy đến thành Bình Nguyên truớc vậy!

Ninh Tiểu Phụng ngoan ngoản gật đầu, âu yếm nép vào người Mạnh Niệm Từ, chậm rãi đi xuống núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.