Thiết Kỵ Môn

Chương 17: Vì Nghĩa Vong Thân




Mạnh Niệm Từ quay người vừa định bỏ đi. Chương Ðài Phụng khẽ cất tiếng gọi:

- Mạnh tướng công khoan đi đã!

Mạnh Niệm Từ chững bước quay lại nói:

- Cô nương còn điều chi cần nói nữa?

Chương Ðài Phụng chợt buồn:

- Phiêu Hương Sơn Trang chẳng những nguy cơ chưa qua mà còn sắp trở thành sông máu biển lửa. Nếu Mạnh tướng công có lòng chính nghĩa, hãy ở lại đây trợ giúp tiểu muội mới phải!

Mạnh Niệm Từ phì cười:

- Cô nương tuy tinh tế thông minh, nhưng phen này đã đoán sai rồi!

Chương Ðài Phụng chằm chặp nhìn chàng:

- Tiểu muội sao lại đoán sai?

- Rắn nay đã mất đầu, Ninh trưởng lão đã chết, còn lại sáu bảy mươi thủ hạ. Thần Phong Môn chỉ là một lũ ô hợp, đâu còn đủ khả năng tấn công Phiêu Hương Sơn Trang, cô nương quá lo xa đó thôi.

Chương Ðài Phụng nghiêm mặt:

- Vậy là Mạnh tướng công đã quá xem thường Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu rồi!

Mạnh Niệm Từ ngớ người:

- Cô nương nói vậy nghĩa là sao?

- Mạnh tướng công tưởng y quả thật chỉ phái mỗi nhóm người của tướng công thôi ư?

Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên:

- Chả lẽ còn có nhóm khác nữa?

Chương Ðài Phụng nghiêm giọng nói từng tiếng:

- Thần Phong Môn xem Phiêu Hương Sơn Trang như gai trong mắt. Qua kinh nghiệm nhiều lần thất bại trong quá khứ, phen này y không bao giờ chỉ phái một đạo quân, bởi y biết rất rõ tiểu muội không phải là một người dễ đối phó...

Mạnh Niệm Từ không tin:

- Nếu cô nương đoán không đúng thì sao?

Chương Ðài Phụng cười:

- Nếu không đúng, tiểu muội sẵn sàng chịu móc đôi mắt mình... Mạnh Bác Cửu có tiếng hiểm độc, thử nghĩ nếu chỉ phái mỗi một nhóm người, không bao giờ lại để cho công khai đi xuôi theo đại lộ. Hơn nữa lại càng không được nghĩ đêm tại Kiếm Các trước khi mở cuộc tấn công kéo đến đây một cách công khai lộ liểu như vậy há chẳng khiến tiểu muội có sự phòng bị ư?

- Ðó quả là sự sơ xuất của Thần Phong môn chủ!

Chương Ðài Phụng cười to:

- Không phải sơ xuất mà đó chính là mưu lược của y!

Mạnh Niệm Từ chau mày:

- Cô nương nói rõ hơn nữa được chăng?

- Sự thể hết sức rõ ràng, y phái nhóm tướng công đến đây là cố ý để tiểu muội hay biết hầu có sự chuẩn bị trước, tập trung hết toàn lực vào nhóm của tướng công. Khi cuộc chiến xảy ra, dẫu tiêu diệt được các vị thì Phiêu Hương Sơn Trang cũng lâm vào tình thế hổn loạn, bấy giờ Thần Phong môn chủ đích thân suất lĩnh cao thủ tinh nhuệ ập đến, Phiêu Hương Sơn Trang há chẳng lâm nguy...

Mạnh Niệm Từ nghiến răng:

- Rất có thể như vậy, tại hạ quả không hề nghĩ đến!

Chương Ðài Phụng cười ngạo nghễ:

- Kế sách này của Mạnh Bác Cửu quả là thâm độc. Rất tiếc là y vẫn thua mất một nước cờ, không ngờ đội quân tiên phong của y chưa kịp tấn công bổn trang đã bị tiêu diệt mà quân ta không hề hao tổn một mạng người.

Mạnh Niệm Từ thoáng vẻ hổ thẹn:

- Cô nương hẵn đã có sự bố trí an toàn, cho dù Thần Phong môn chủ đích thân đến đây thì cô nương cũng chẳng bận tâm, tại hạ ở lại cũng vô ích, xin cáo từ!

Ðoạn ôm quyền thi lễ, lại toan bỏ đi.

Chương Ðài Phụng cười khanh khách nói:

- Sao? Tiểu muội đã xúc phạm lòng tự ái của tướng công ư?

Mạnh Niệm Từ bị nàng nói đúng tim đen, thoáng đỏ mặt nói:

- Không... tại hạ...

Chương Ðài Phụng ung dung cười:

- Mạnh tướng công vội bỏ đi có lẽ có ba nguyên nhân, xin thứ cho tiểu muội nói thẳng!

Mạnh Niệm Từ đỏ mặt ấp úng:

- Cô nương cứ thẳng thắn nói đi!

- Thứ nhất, Mạnh tướng công hẳn là vì Thiết Kỵ Môn mà có thành kiến với Phiêu Hương Sơn Trang, nên mới làm ngơ bỏ đi...

Mạnh Niệm Từ vội nói:

- Không... tại hạ căm hận Thiết Kỵ Môn cũng chỉ với một mình Thiết Kỵ môn chủ Mạnh Công Lăng, đâu có...

Chương Ðài Phụng cười tiếp lời:

- Theo tiểu muội nghĩ, cũng có thể là không phải, Mạnh tướng công là bậc chính nhân quân tử, lẽ nào lại giận cá chém thớt? Thứ nhì, có thể Mạnh tướng công oán giận việc tối qua, không chịu lượng thứ cho tiểu muội?

Mạnh Niệm Từ vội xua tay:

- Cô nương dùng kế khử địch, đâu có gì lầm lỗi? Vả lại, tại hạ đã được cô nương cứu giúp, vốn là ân nhân, lẽ nào tại hạ dám oán giận về việc tối qua!

Chương Ðài Phụng tủm tỉm cười:

- Vậy chứng tỏ Mạnh tướng công lòng dạ độ lượng, quả là một đấng anh hào lỗi lạc... Vậy thì chỉ còn nguyên nhân thứ ba thôi!

Nhìn chằm chặp vào mặt Mạnh Niệm Từ, bỏ dở câu nói.

Mạnh Niệm Từ chau mày:

- Sao cô nương không nói tiếp?

Chương Ðài Phụng cười gượng:

- Chỉ sợ lại xúc phạm đến lòng tự ái của tướng công nữa!

Mạnh Niệm Từ khẳng khái:

- Nếu đúng sự thật, bất luận cô nương nói gì, tại hạ cũng không bao giờ trách cứ!

Chương Ðài Phụng thoáng lưỡng lự:

- Nguyên nhân thứ ba là Mạnh tướng công e sợ Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu!

Mạnh Niệm Từ nhảy dựng lên:

- Sao? Cô nương xem Mạnh mỗ là hạng người gì?

Chương Ðài Phụng vội cúi gầm mặt:

- Xin Mạnh tướng công lượng thứ cho tiểu muội đã lỡ lời!

Mạnh Niệm Từ thở dài:

- Cô nương đã nói vậy thì tại hạ cũng chẳng tiện bỏ đi... Ðạo quân thứ nhất của tại hạ đã thảm hại, cô nương dự liệu là Thần Phong môn chủ còn kéo quân đến tấn công ư?

Chương Ðài Phụng nghiêm giọng:

- Mạnh Bác Cửu tuy mất tiên cơ, nhưng y đích thân suất lĩnh lực lượng tinh nhuệ đến, lẽ nào lại trở về không, dĩ nhiên là sẽ triễn khai một cuộc huyết chiến.

- Cô nương đã chuẩn bị sẵn sàn ứng chiến rồi chứ?

Chương Ðài Phụng cười tự phụ:

- Ðành rằng cũng không khỏi sự thiếu sót, nhưng tiểu muội đã cố hết sức mình... Mạnh Bác Cửu kiếm thuật vô song, võ công tinh thâm, thuộc hạ bổn trang không ai đủ khả năng tiếp được y ba chiêu... cho nên, tiểu muội đành phải nhờ đến Mạnh tướng công.

Mạnh Niệm Từ khẳng khái:

- Cô nương yên tâm, tại hạ nguyện sẽ liều chết quyết chiến!

Chương Ðài Phụng cười cảm kích:

- Mạnh tướng công giàu lòng hiệp nghĩa, tiểu muội xin đa tạ!

Ðoạn thoáng khom mình thi lễ.

Mạnh Niệm Từ vội đáp lễ, trầm ngâm nói:

- Thần Phong Môn thế lực lớn mạnh, dù cuộc chiến hôm nay ta giành được thắng lợi thì cũng không tận diệt được Thần Phong Môn, Phiêu Hương Sơn Trang trong tương lai e rằng...

Chương Ðài Phụng tiếp lời:

- Chắc chắn dù thắng hay bại thì Phiêu Hương Sơn Trang cũng sẽ không còn tồn tại nữa, chỉ mong đánh bại được Thần Phong môn chủ một lần là đủ mãn nguyện rồi... Mạnh tướng công chẳng những là người Thiết Kỵ Môn truy nã, mà cũng là người Thần Phong môn chủ muốn bắt giữ, tốt hơn hết hãy đeo khăn che mặt vào, hay là thay chiếc mặt nạ khác.

Mạnh Niệm Từ cười giòn:

- Tại hạ ở lại đây đối kháng với Thần Phong Môn là chẳng sợ họ nhận ra diện mạo thân phận, tuy nhiên...

Ngay khi ấy bỗng nghe hai tiếng ếch kêu từ xa vọng đến.

Quanh Phiêu Hương Sơn Trang có rất nhiều sông rạch, tiếng ếch kêu chẳng có gì lạ, song hai tiếng ếch kêu ấy kéo rất dài, nghe rất khác thường.

Chương Ðài Phụng thoáng biến sắc mặt nói:

- Quả không ngoài dự liệu của tiểu muội, họ sẽ phát động tấn công vào lúc đúng canh ba!

Mạnh Niệm Từ ngơ ngẫn:

- Tiếng ếch kêu đó là tín hiệu báo động ư?

Chương Ðài Phụng gật đầu:

- Chẳng những là tín hiệu báo động mà còn cho biết rõ đã phát hiện địch tung ở ngoài ba dặm!

Mạnh Niệm Từ giọng khâm phục:

- Thảo nào Thần Phong Môn lần nào cũng bị đại bại dưới tay cô nương, nội sự bố trí chu mật thế này cũng đủ khiến kẻ địch táng đởm kinh tâm rồi!

Chương Ðài Phụng cười:

- Mạnh tướng công tuổi tuy trẻ, bất luận phương diện nào cũng đáng kể được là một trang hào hiệp thiếu niên, tuy nhiên tướng công cũng có hai khuyết điểm!

Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên:

- Dám xin cô nương chỉ giáo cho!

Chương Ðài Phụng cười:

- Một là Mạnh tướng công tính quá nóng nảy, gặp chuyện không chịu bình tâm hòa khí dùng khối óc suy nghĩ, hai là Mạnh tướng công quá hay ca tụng kẻ khác!

Mạnh Niệm Từ đỏ mặt, cố bật lên hai tiếng cười gượng gạo, ậm ừ cho qua.

Chương Ðài Phụng cũng cười xòa, lái sang chuyện khác:

- Cường địch đã kéo đến, một trận huyết chiến đã sắp diễn ra, chúng ta hãy lo chuẩn bị ứng phó là hơn!

Ðoạn quay người đi vào trong trang. Mạnh Niệm Từ quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy bốn bề tối mịt, im lìm không một tiếng động, vận hết nhãn lực cũng chẳng trông thấy có người canh phòng hay mai phục.

Song chàng tin chắc dưới sự bố trí của Chương Ðài Phụng, người của Phiêu Hương Sơn Trang sớm đã bủa giăng thiên la địa võng chờ đợi kẻ địch.

Chàng vừa suy nghĩ vừa đi theo Chương Ðài Phụng đi vào trang.

Trang vẫn không chút động tịnh, vào đến khu vườn thứ nhất mới thấy hai thị tỳ võ phục gọn ghẽ và lưng đeo trường kiếm lướt tới, cùng thi lễ nói:

- Kính chào tiểu thư!

Chương Ðài Phụng khẽ gật đầu:

- Hãy truyền lệnh, cường địch đã dến. Mọi người tức khắc vào vị trí sẵn sàng chiến đấu!

- Thưa vâng!

Hai thị tỳ lập tức đưa tay lên chụm môi, phát ra hai tiếng cú kêu vang dội. Chương Ðài Phụng vẻ mặt nghiêm nghị ngoảnh lại nhìn Mạnh Niệm Từ nói:

- Chúng ta lên lầu đi!

Ðoạn cất bước đi về phía một ngôi lầu nhỏ bên trái.

Ngôi lầu này không cao lắm, nhưng có thể quan sát rõ ràng toàn sơn trang, tất cả các cánh cửa trên lầu đều mở toang, hệt như một ngôi đình cao.

Trên lầu đã có sẵn bàn ghế, trà ngon và trái cây, nếu không có cường địch xâm phạm, đây thật là một nơi thưởng nguyệt lý tưởng.

Chương Ðài Phụng nhường Mạnh Niệm Từ ngồi trước, nàng ngồi xuống sau, đoạn quay sang hai thị tỳ theo sau nói:

- Lạc Hà!

Một trong số hai thị tỳ vội thi lễ nói:

- Tiểu tiểu tỳ đây!

Chương Ðài Phụng trầm giọng:

- Hãy hỏi các nơi xem đã vào hết vị trí chưa?

- Thưa vâng!

Nàng thị nữ tên Lạc Hà lập tức dùng tay chúm môi, phát ra một chuỗi tiếng hạc kêu đêm.

Lát sau, một tiếng gà gáy từ xa vọng đến.

Lạc Hà liền nói:

- Liễu Ðường Khẩu bẩm báo tiểu thư, đã tiến vào trận địa!

Lại nghe một chuỗi tiếng hoàng oanh vọng đến.

Lạc Hà lại vội nói:

- Trang Nam Khê bẩm báo tiểu thư, đã chuẩn bị sẵn sàng!

Rồi thì, đủ các loại tiếng chim kêu lần lượt vọng đến.

Lạc Hà rành rẽ theo từng loại tiếng chim kêu lần lượt bẩm báo với Chương Ðài Phụng, tất cả các nơi hiểm yếu trong Phiêu Hương Sơn Trang thảy đều đã được bố trí xong xuôi.

Chương Ðài Phụng thở hắt ra một hơi dài, rồi nói:

- Xong rồi, chỉ còn chờ Thần Phong Môn tấn công thôi!

Nhất thời, bầu không khí lại trỡ nên tĩnh lặng đến khác thường, tựa hồ không hề có biến cố gì xảy ra cả.

Nhưng bầu không khí tĩnh lặng ấy lại khiến người có cảm giác ngột ngạt. Mạnh Niệm Từ có thể cảm nhận được sư tĩnh lặng ngắn ngủi ấy chính là báo hiệu cho cơn giông bão sắp ập đến.

Lát sau, bỗng nghe vang lên hai tiếng chó tru lảnh lót, xé nát bầu không khí tĩnh lặng của đêm khuya, nghe thật rùng rợn.

Chương Ðài Phụng vụt đứng lên, cười khảy nói ;

- Mạnh Bác Cửu nếu là kẻ thông minh, lẽ ra nên rút lui mới phải!

Mạnh Niệm Từ ngơ ngẩn:

- Tin tức thế nào? Thần Phong môn chủ định rút lui ư?

Chương Ðài Phụng lắc đầu cười:

- Y đã đến!

Ánh mắt sắc lạnh đảo tròn, lại nói tiếp:

- Dù đánh tan Phiêu Hương Sơn Trang thì Thần Phong Môn cũng phải tổn thất nặng nề, vậy mà Mạnh Bác Cửu chẳng chút e ngại, quả thật y đã hận thấu xương Phiêu Hương Sơn Trang!

Mạnh Niệm Từ phóng mắt nhìn, chớ hề phát hiện được gì, chỉ thấy bóng tối mịt mùng, nào có bóng dáng người của Thần Phong Môn.

Ðang khi thắc mắc, lại nghe Chương Ðài Phụng cất tiếng gọi:

- Lạc Vân!

Thị tỳ kia tiến tới thi lễ nói:

- Tiểu tỳ đây!

Chương Ðài Phụng cắn răng:

- Hạ lệnh nghênh chiến!

- Thưa vâng!

Nàng thị tỳ có tên Lạc Vân lập tức đánh ba cái vào chiếc chuông to treo nơi góc lầu phải, tiếng chuông ngân vang làm rung chuyển trời đất, khí thế thật kinh người.

Tiếng chuông chưa ngớt, đã nghe tiếng la hét inh ỏi vọng đến.

Mạnh Niệm Từ lập tức nghe lòng căng thẳng, phóng mắt nhìn, chỉ thấy cách cổng trang chừng hơn một dặm, bên ngoài một cánh rừng liễu ánh thép lấp loáng, tiếng la hét, tiếng gào rú thảm thiết hòa với tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, nghe thật rợn người.

Ước tính trận chiến ít ra cũng có khoảng ba bốn trăm người tham dự, quả là một trận chiến hãi hùng.

Chỉ nghe Chương Ðài Phụng thở dài nói:

- Thần Phong Môn trước tiên tấn công Liễu Ðường Khẩu, tiểu muội đã bố trí tại đó một trăm cao thủ tinh nhuệ, khoảng nửa lực lượng bổn trang...

Mạnh Niệm Từ lo lắng tiếp lời:

- Xem ra Thần Phong Môn người nhiều thế mạnh, trận chiến này e rằng không mấy lạc quan!

Bởi theo ước tính, Thần Phong Môn ít ra cũng từ ba trăm người trở lên.

Chương Ðài Phụng vẫn ung dung:

- Thần Phong Môn hùng bá trời tây, thực lực mạnh đến dường nào, Phiêu Hương Sơn Trang nhỏ bé này dĩ nhiên đâu thể kháng cự...

Trầm giọng nói tiếp:

- Tuy nhiên, bổn trang chiếm ưu thế về thiên thời, địa lợi và nhân hòa, trận chiến này ít ra cũng khiến Thần Phong Môn tổn thất trên năm mươi người, còn bổn trang thì thương vong cũng phải từ hai mươi người trở lên!

Tiếng la hét gào rú làm rung động đất trời, thoáng chốc thời gian một tuần trà đã trôi qua.

Chương Ðài Phụng chú mắt nhìn về phía chiến trường, bỗng khoác tay nói:

- Hạ lệnh lui nhanh, số người còn lại tức tốc chuyển đến Bách Ngạc Lâu, kẻ thọ thương đưa về chữa trị, người mạnh khỏe chuẩn bị ứng chiến!

- Thưa vâng!

Lạc Hà lớn tiếng đáp, đoạn liền đánh vào chiếc trống to treo cạnh. Trước ti ên là hai tiếng thấp trầm, sau đó là bảy tám tiếng cao thấp liên tiếp, hiển nhiên là đánh trống truyền lệnh.

Tiếng trống vừa nổi lên, lập tức trận chiến nhốn nháo, một số người rút nhanh vào trong rừng liễu.

Tiéng la hét ngưng lặng, số đông người còn lại ngoài rừng liền như làn sóng ập về phía cổng trang, hiển nhiên đó là người của Thần Phong Môn.

Khoảng cách rất gần, đã thấy rõ đám người vẫn còn khoảng ba trăm, họ hung hãn lao tới, nhưng trong và ngoài cổng trang lúc bây giờ lại hết sức im lặng, không một người ứng chiến.

Chương Ðài Phụng vẻ đăm chiêu lẩm bẩm:

- Mạnh Bác Cửu khi đến trước cổng nhất định sẽ chia làm ba cánh, tả hữu với thế gọng kềm hỗ trợ cho trung tuyến đột phá...

Chẳng bao lâu đối phương đã ập đến trước cổng trang, Mạnh Niệm Từ trông thấy rõ ràng, người cầm đầu quả đúng là Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu.

Chương Ðài Phụng đoán không sai, người của Thần Phong Môn dưới sự hạ lệnh vội vàng của Mạnh Bác Cửu, lập tức chia làm ba toán, một sang trái và một sang phải, còn lại một toán do Mạnh Bác Cửu đích thân suất lĩnh tiến theo trung lộ.

Chương Ðài Phụng vẫn ung dung, mặt nghiêm lạnh như pho tượng đá, cắn răng nói:

- Tả hữu hai cánh không đáng ngại, trong nhất thời họ khó mà tìm gặp đối tượng chiến đấu, đến khi giáp mặt, rất có thể đã lọt vào trong Lưỡng Nghi đại trận, chỉ trung lộ của Mạnh Bác Cửu...

Những thấy Mạnh Bác Cửu suất lĩnh gồm chừng tám mươi người, thảy đều là hàng cao thủ tinh nhuệ, đã ào ạt vượt qua hai khu trang viện, sắp xông thẳng vào hậu viện hội họp với hai cánh tả hữu.

Mạnh Niệm Từ không còn dằn được nữa, trầm giọng nói:

- Thời cơ đã đến, tại hạ phải ra đối đầu với Thần Phong môn chủ!

Ðoạn dợm tung mình phi thân xuống lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.