Đoạn đường sắp đi có nhiều đèo dốc nên không thể tiếp tục đi ngựa. Hai người đành gửi lại 2 con tuấn mã trong thành.
Lam Thanh rất kiên cường.
ù mệt mỏi nàng cũng không hề kêu than một tiếng. Chiếc hài hoa bị xé rát quá nửa bởi những mõm đá lởm chởm. Bàn tay nàng, nhìn kỹ lại cũng đã bị gai cào rướm máu. Cảnh tình đó khiến lòng Phó Huyết Phong không nén được xót xa:
-Thanh Thanh…Tay cô nương…
-Không có gì. Công tử mệt không, tiểu nữ có mang theo đầy bầu nước đây.
-Vượt qua dãy núi này chúng ta sẽ đến thị trấn. Mua thêm vài bộ quần áo để tiện thay đổi rồi chúng ta lên đường.
-Đường còn xa không Phó công tử?
- Khoảng hơn 3 ngày đường nữa.
-Vâng…
Bỗng dưng Lam Thanh khựng lại.
Có cái gì đó mềm mại dưới chân nàng:
-Rắn!
Lam Thanh hét lên. Phó Huyết Phong giật mình quay lại:
Rắn từ đâu bò tới
Từng con lổm ngổm trên đất.
Trên cả những bụi cây
-Thanh Thanh!
Phó Huyết Phong không chần chừ lao tới:
Kéo nàng vào trong lòng
-Không nên hoảng hốt. Chúng sẽ tấn công những cái gì di động.Đứng yên.
Nàng nằm gọn trong lòng hắn.
Áp má vào vùng ngực rộng ấm áp.
Cả Lăng đại ca cũng chỉ mới là một vài lần tay khẽ chạm
Lam Thanh run rẩy muốn thoát ra
Muốn cho con tim đừng loạn nhịp.
Phó Huyết Phong suy tính rất nhanh:
Dùng độc xà tấn công người…Chỉ có thể là Ngũ độc giáo của nàng ta.
Đẩy lùi chúng không phải là không có cách.
Nhưng Thanh Thanh.
Một con rắn bất chợt phóng vút về phía hai người.
-Vút!
Thanh kim châm trong tay Phó Huyết Phong lóe lên.
-Phó công tử.
-Thanh Thanh, vịn chặt ta…Ta sẽ đưa nàng khỏi nơi này.
Tiếng cô nương xa lạ không còn thốt trên môi hắn nữa.
Thanh Thanh!
Thân pháp như một bóng ma, Phó Huyết Phong nhanh chóng thi triển kinh công tuyệt đỉnh đưa nàng khỏi nơi nguy hiểm.
Đôi tay hắn ôm chặt lấy nàng.
Nhẹ như không…
Cho đến nơi đã cho là tạm an toàn, Phó Huyết Phong đáp xuống:
-Nơi này an toàn rồi. Thanh Thanh!
Nàng mềm nhũn trong tay hắn.
Khuỵu xuống:
-Thanh Thanh!
Hơi thở yếu ớt. Gương mặt đỏ bừng như người say
Không ngần ngại, Phó Huyết Phong lật cổ chân nàng.
Một vết răng nhỏ xíu nổi bật trên làn da trắng nõn nà:
-Bách tình xà!
Khúc Hương Linh! Nàng ra đây cho ta…
Sự giận dữ của Phó Huyết Phong làm các đệ tử Ngũ độc giáo đều kinh sợ. Thiếu giáo chủ Thiết Ấn Môn Phó Huyết Phong xưa nay luôn là một mĩ nam nhân ôn nhu nụ cười, phong lưu như gió, song khi hắn nổi giận, chuyện đáng sợ gì cũng có thể làm:
- Phong ca!
Một thiếu nữ xinh tươi như hoa vội chạy ra khi nghe tiếng hắn. Nàng là Khúc Hương Linh, con gái lớn của giáo chủ Ngũ độc giáo- một đóa hoa lộng lẫy, vạn người mê đắm:
-Đưa thuốc giải đây!
-Thuốc giải gì?
-Bách tình xà..
-Bách tình xà? Muội không hiểu…
-Ngũ độc giáo của muội nổi tiếng với 5 loại độc xà. Bách tình xà cắn người, ta không tìm muội thì biết tìm ai?
-Muội không có…Không có.
- Là muội hạ độc đó!
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Một tiểu cô nương độ 14-15 tuổi từ từ bước ra, trên vai còn có một con rắn đang vắt ngang:
-Muội thả Bách tình xà đấy. Không liên quan gì đến tỷ tỷ của muội.
-Liên Hoa…
Người vừa lên tiếng là Khúc Liên Hoa- nhị tiểu thưNgũ độc giáo:
-Thì ra là muội. Đưa thuốc giải đây!
- Không đưa!
- Đưa đây!
-Liên Hoa… Muội đừng nghịch ngợm như vậy nữa. Mau đưa thuốc giải cho Phong ca đi!
- Muội không đưa! Không phải đại ca ca muốn chơi đùa với cô nương đó sao…Trúng Bách tình xà, cô ta sẽ đáp ứng những nhu cầu cần thiết của huynh. Sau khi dùng xong rồi cũng không cần tốn công nghĩ cách làm sao quất ngựa truy phong… Tiện cả đôi đường…
-Muội!
Mắt Phó Huyết Phong hiện lên sát khí
Bách tình xà là một loại độc khiến người ta phát ra dục hỏa trong lòng.
Yêu cầu được thỏa mãn rất cao.
Nhưng sau khi truy hoan, người trúng độc sẽ như bị ngàn lưỡi dao đâm.
Độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.
Càng sâu càng bức người đó phải dâm đãng, cầu xin tình dục.
Sau đó đứt ruột mà chết.
- Ta hỏi lại lần nữa…Muội có đưa thuốc giải không?
-Không đưa…
-Liên Hoa…
-Không mà…
-Đưa cho Phong ca mau!
-Muội…
-Liên Hoa!
Nhìn thấy vẻ mặt cũng không kém phần giận dữ của Linh, cuối cùng Liên Hoa cũng phải xuống nước. Móc ra viên giải dược, nàng ta miễn cưỡng quăng về hướng Phó Huyết Phong:
-Thuốc giải nè.
-Lần này ta bỏ qua. Còn dám dở trò thêm một lần nữa thì muội đừng có trách.
Huyết Phong quay lưng đi thật nhanh. Còn lại hai chị em, Liên Hoa vừa ngẩng lên thì bỗng nhiên Hương Linh vung tay thật mạnh
-Chát!
Má nàng sưng đỏ bởi hai cái tát tay thật mạnh. Sửng sốt, Liên Hoa khóc rống lên:
-Sao tỷ đánh muội? Muội chỉ cảm thấy bất bình thay cho tỷ thôi mà. Phong ca nói là chỉ muốn đùa cợt với con bé danh môn kia nhưng lại quấn lấy nó suốt ngày đêm. Muội thấy tỷ thấp thỏm nhưng lại không dám cản ngăn huynh ấy. Muội muốn chấm dứt việc cho nhanh thôi mà.
-Nhưng tại sao muội lại dùng Bách tình xà? Đoạn trường xà….Vạn độc xà…Tuyệt thương xà…muội không dùng mà lại dùng Bách tình xà? Muội muốn cả hai người đó ân ái ái ái trước mắt tỷ à? Muội muốn chọc tức tỷ đúng không?
- À…
Đôi mắt tròn to dâng lên cái nhìn nghịch ngợm, Khúc Liên Hoa quên ngay cái tát của chị mình:
- Tỷ tỷ đang ghen…Ghen!
- ……
-Phong ca thân thân thiết thiết với người ta, tỷ ghen mà không dám làm gì. Muội làm giùm thì tỷ mắng. Không thèm lo chuyện của tỷ nữa. Muội cho bầy rắn của muội ăn đây.
-Liên Hoa!
-Gì?
- Muội đã nhìn thấy con bé đó chưa?
-Cô nàng danh môn ấy hả?
-Th
-Nàng ta…nàng ta đẹp hơn tỷ sao?
-Đẹp thì không đẹp hơn tỷ. Người ta chỉ dịu dàng và hiền lành hơn tỷ thôi.
-Phong ca thích như vậy sao?
-Muội không biết. Nhưng đêm qua muội nấp xem lén, thấy Phong ca suýt chút nữa thì hôn nàng ta rồi. Nhưng nàng ta thì vùng vằng đẩy Phong ca ra. Có lẽ Phong ca cũng như tỷ vậy. Yêu đơn phương!
Yêu đơn phương!
Lần đầu vừa gặp, nàng đã yêu cái nụ cười hờ hững, ánh mắt nửa khiêu khiích đưa tình, nửa lạnh như băng.
Hắn không đoái hoài gì tới nàng.
Có khi hắn còn hứng thú tìm hiểu về những loài rắn độc hơn cả nàng.
Bách tình xà.
Nghĩ tới công dụng của nó, nàng ghen…
Nhưng thà Phó Huyết Phong lợi dụng nó, chà đạp nàng ta, quay đi…
Chàng không đụng tới người đó.
Còn đến đòi thuốc giải…
Lẽ nào?
Tim Hương Linh thắt lại:
Đêm qua Phong ca suýt hôn nàng ta…Nàng ta đẩy Phong ca ra…
Không muốn nghĩ tới nữa.
Nhưng vẫn phải nghĩ…Nghĩ cách để ngăn cản, để giữ Phong ca lại bên mình.
Huynh là
Phó Huyết Phong!
————————————————� �———–
Trong căn phòng nhỏ.
Lam Thanh nhíu mày khi ánh sáng chiếu vào mắt.
Cảm giác nóng bừng bừng, đau xé tận xương tủy không còn nữa.
Toàn thân chỉ còn lại cảm giác rã rời.
Cổ khô khốc.
-Nước…
- Tiểu cô nương tỉnh rồi à?
Một thiếu phụ đang nhìn nàng, tay cầm chén nước:
-Uống ít nước đi tiểu cô nương. Chắc cô khát lắm rồi.
-Cảm ơn!
Những hớp nước thấm qua cổ họng, làm Lam Thanh tỉnh táo hơn. Nàng yếu ớt:
-Đây…đây là đâu? Tôi…
-Nhà ta .
-Người là…
-Ta là Phó Ngọc Tuyết- là cô cô của Huyết Phong.
Người phụ nữ điềm đạm quan sát cô gái nhỏ.
Không thật xinh đẹp.
Nhưng nàng có vẻ quyến rũ tự nhiên của một cô gái đoan trang, hiền thục.
Hôm đ
-Cô cô!
Huyết Phong như một người điên dại, hớt hải:
-Cô cô…Hãy cứu nàng.
-Cách trị Bách tình xà nếu không có giải dược chỉ là tạm thời thỏa mãn cơn khát tình của nó. Sau đó chận độc bằng thuốc và ép ra ngoài.
Thỏa mãn nó?
Đứa cháu của bà nhìn cô gái trong tay đang quằn quại.
Bao nhiêu cay đắng, phẫn hận lẫn xót xa đều dâng trào trên ánh mắt.
-Thanh Thanh!
-Không được…Con không làm thế với nàng được. Cô cô…bằng bất cứ giá nào, cô cô cũng cố kềm nén độc tính của nàng giùm con. Con sẽ đi lấy thuốc giải. Con không muốn Thanh Thanh bị bất cứ tổn thương nào.
Thằng bé đã sa vào lưới tình mất rồi.
Như bà ngày đó…
- Tiểu cô nương tên là Thanh Thanh à?
-Dạ …không hẳn vậy. Tiểu nữ tử tên là Lam Thanh. Thanh Thanh là do Phó công tử gọi.
- Sở thích của cháu ta khác hẳn cha nó….Không ngờ lại có một nữ tử dịu hiền thế trong tà giáo. Cô là người…
-Cô cô!
Trên tay Phó Huyết Phong là gùi thuốc:
- Con hái dược thảo cô cô dặn rồi. Người xem có đủ chưa?
-Được rồi…Cô cô không làm phiền con nữa. Lam cô nương ở lại chơi nhé, ta vào trong sắp xếp thảo được.
-Dạ…
Má Lam Thanh đỏ bừng.
Nàng nhớ trong lúc phát độc, nàng đã không kiêng dè, e ngại- nới rộng, thậm chí xé tan một mảnh áo lớn trước mặt Phó Huyết Phong.
- Thanh Thanh…Nàng thấy trong người thế nào rồi? Còn đau ở đâu không?
-Cảm tạ Phó công tử. Tiểu muội không sao!
Tiểu muội!
Nàng đã bớt e dè với hắn.
Yêu thương một thiếu nữ danh môn?
Tại sao lại không được?
Đã sa vào rồi,hắn không muốn lừa dối bản thân mình.
- Chừng nào chúng ta có thể lên đường vậy công tử?
Lên đường.
Mắt Huyết Phong lóe lên tia hàn ý:
-Không cần lên đường nữa đâu.
-Sao?…Ý công tử là…
-Đêm qua toàn bộ các môn phái ở Thiết Lĩnh sơn đều đã lọt vào tay Thiết Ấn môn rồi.