Chương 69
Lục Thời Khanh đang phiền muộn vì những hành động liều lĩnh của Nguyên Tứ Nhàn nên mất tập trung, không phát hiện tiếng động lạ ngay, chờ mũi đao gần tim ba tấc mới đưa tay chặn theo bản năng.
Nhưng bàn tay vươn ra của y chợt khựng lại, dừng bên ngoài mũi đao.
Sau khoảnh khắc ấy, dao găm vang một tiếng, đâm vào ngực y khoảng một tấc.
Nguyên Tứ Nhàn chỉ kịp vọt tới trước mặt y, đá văng tên thích khách bị trọng thương còn cố chống đỡ kia, kinh hãi đỡ y:
– Tiên sinh!
Hô xong, nàng kinh ngạc nhìn gã áo đen đã tắt thở dưới đất rồi nhìn Lục Thời Khanh.
Gã áo đen suy cho cùng thế suy sức yếu, một đao ấy đâm ra toàn bộ nhờ vào ý chí chứ không hề mạnh mẽ. Lúc nãy tuy y đưa tay ra chậm nhưng vẫn kịp nắm mũi đao, cùng lắm chỉ cắt bị thương lòng bàn tay thôi.
Nhưng sao y lại phân tâm vào thời khắc mấu chốt?
Lục Thời Khanh choáng váng, vô thức nắm chặt cổ tay Nguyên Tứ Nhàn, nhưng vì biết nàng không thể chịu nổi sức nặng cả người y nên gắng gượng không ngã xuống, mãi đến khi loáng thoáng nghe tiếng bước chân dồn dập, mơ hồ nhìn thấy một bóng người xông tới.
Là Trịnh Trạc chạy tới đỡ y.
Lúc này Lục Thời Khanh mới buông lỏng sức lực gắng gượng chống đỡ toàn thân, mượn lực cánh tay Trịnh Trạc, cắn răng nói với hắn:
– Bảo nàng đi…
Đến nước này rồi mà y vẫn dùng giọng Từ Thiện.
Trịnh Trạc biết y sợ bị trọng thương hôn mê, bại lộ thân phận, hắn nhìn con dao găm cắm trên ngực y, cau mày:
– Ta biết.
Hắn nói với Nguyên Tứ Nhàn rõ ràng bị dọa không nhẹ, môi run run:
– Xe ngựa của huyện chúa ở gần đây chứ?
Mắt Nguyên Tứ Nhàn cứ dán chặt vào con dao trên ngực Lục Thời Khanh, căn bản không nghe rõ đoạn đối thoại ban nãy của hai người, mãi đến khi nghe hai chữ “huyện chúa” mới hoàn hồn, hỏi:
– Ngài nói gì?
Trịnh Trạc lặp lại:
– Ta nói xe ngựa. Tiên sinh bị trọng thương, không thể chịu xóc nảy trên lưng ngựa.
Nàng nghe vậy gật đầu như giã tỏi, nói “tôi đi tìm” rồi xoay người lao nhanh xuống núi.
Đợi nàng đi rồi, Lục Thời Khanh được Trịnh Trạc dìu tới ngồi trước một tảng đá lớn, nhìn chằm chằm hướng Nguyên Tứ Nhàn rời đi, hỏi:
– Thích khách trong núi… xử sạch rồi chứ?
– Sạch rồi, yên tâm.
Đáp xong, Trịnh Trạc cẩn thận xé một góc vạt áo y, tránh động tới chuôi đao, vừa xem xét kỹ thương thế của y vừa nói nhanh:
– Không bị thương chỗ quan trọng, nhưng vị trí hơi hiểm, bây giờ rút đao hơi liều, e thật sự phải đợi nàng ấy tìm xe ngựa tới thôi, ngươi gắng gượng một lát.
Lúc nãy hắn đuổi Nguyên Tứ Nhàn chỉ vì muốn tránh cho Lục Thời Khanh bị lộ, nhưng giờ xem ra, xe ngựa đúng là cần thiết.
Lục Thời Khanh không quan tâm thương thế của mình, ra sức chớp mắt để duy trì tỉnh táo, dặn dò:
– Đi xem tướng chết của thích khách kia…
Ý y chỉ gã áo đen vùng dậy cuối cùng.
Trịnh Trạc hỏi rõ là gã nào, sau đó vội đứng dậy đi xem rồi quay đầu đáp:
– Bị mất máu quá nhiều mà chết. Mặt hướng xuống dưới, hai chân duỗi thẳng, tay trái đặt lên ngực.
Nói xong hình như hắn nhận ra gì đó, bổ sung:
– Đặt ngay vị trí mà ngươi bị thương đấy.
Lục Thời Khanh ho khẽ, yếu ớt nói:
– Đổi tay trái của hắn thành đặt lên lòng bàn tay phải…
Trịnh Trạc vội làm theo, sau đó quay lại:
– Xảy ra chuyện gì?
Kỳ thực lúc nãy hắn đã thấy bất thường. Hắn là người tập võ, nhìn rất rõ một đao kia ra tay rất yếu, lẽ ra Lục Thời Khanh sẽ không trúng chiêu mới phải.
Dao găm vẫn chưa rút, Lục Thời Khanh có thể miễn cưỡng duy trì thần trí, đáp:
– Bình vương nghi ngờ ta…
Khương gia sụp đổ quá gọn gàng mau lẹ, Bình vương phát hiện bên trong có điều bất ổn, nghi ngờ “Từ Thiện” không phải mưu sĩ bình dân, mà rất có thể là một quan chức ẩn náu trong triều.
Đám thích khách này do Bình vương phái tới, mục đích hàng đầu là tiêu diệt “Từ Thiện”, thấy kế hoạch thất bại thì chuyển sang mục đích kế tiếp là xác minh thân phận của y.
Gã áo đen kia biết dù mình đánh lén hất được mặt nạ “Từ Thiện”, nhìn rõ y là ai cũng không thể còn mạng quay về báo tin, bởi vậy mới chọn để lại vết thương ở nơi lộ liễu trên người y. Gã giả vờ dùng sát chiêu trông có vẻ hung mãnh nhằm ép y thực hiện phản ứng bản năng của con người khi gặp nạn.
Nhưng Lục Thời Khanh lập tức nhận ra, hứng cả đao đó, gã áo đen bèn che ngực trước khi tắt thở, tỏ ý mình đã đâm bị thương vị trí này của “Từ Thiện”. Một khi Bình vương phái người đi nhặt xác, nhận được ám hiệu này, có khả năng sẽ truy tìm được Lục Thời Khanh.
Chuyện “Từ Thiện” làm mưu sĩ muốn lộ thì cứ lộ, thậm chí chuyện Nguyên gia và Trịnh Trạc bị chứng minh có dính líu với nhau cũng chưa phải đường cùng, chỉ duy chuyện y tham gia phe phái bị vạch trần thì tất cả mọi công sức nhiều năm ẩn náu, thận trọng từng bước mới đi toang.
May mà hiện tại y để thích khách lưu lại tin tức giả.
Trịnh Trạc nghe xong, nghĩ thông suốt đầu đuôi, thở dài, gỡ mặt nạ y ra, nhìn sắc mặt y tái mét, đầu đầy mồ hôi, ngược lại lại cười:
– Không muốn nàng ấy ở góa thì ráng chống đỡ đi, ngươi mà chết là một xác hai mạng đấy, Lục Tử Chú mất, Từ Tòng Hiền cũng mất nốt.
Lục Thời Khanh phì cười, tỉnh táo như hồi quang phản chiếu:
– Chưa chết được, mạng lớn lắm.
Nói xong, giống như muốn nói chút chuyện gì đó để giữ mình tỉnh táo, y rên một tiếng, hỏi Trịnh Trạc:
– Ngươi nói xem, có phải nàng hơi quá tốt với “Từ Tòng Hiền” không?
Trịnh Trạc nhìn y:
– Không phải đều là ngươi sao? Có gì khác đâu.
– Đương nhiên khác…
Lục Thời Khanh cười mệt mỏi.
Y không phải cứ muốn gây khó dễ bản thân. Mà là y đóng vai lão sư vốn hoàn toàn dựa trên thói quen ngôn ngữ và cử chỉ giọng điệu của lão sư, thậm chí ngay cả sở thích, lý tưởng và cách tư duy cũng vậy. Sau đó tuy vì nảy sinh tình cảm mà mấy lần y bóp méo hình tượng lão sư trước mặt Nguyên Tứ Nhàn, nhưng y thực sự không phân biệt rõ, “Từ Thiện” này rốt cuộc có mấy phần thuộc bản thân y, mấy phần thuộc lão sư. Và thiện cảm của Nguyên Tứ Nhàn dành cho “Từ Thiện” lại rốt cuộc có mấy phần là xuất phát từ y, mấy phần là xuất phát từ lão sư.
Y nhờ vấn đề phiền não này để chống đỡ mí mắt nặng nề, mãi đến khi nghe một tràng tiếng bước chân hoảng loạn mới vực dậy tinh thần, giãy giụa muốn lấy mặt nạ.
Trịnh Trạc đương nhiên nhanh hơn y một bước, gắn mặt nạ lên mặt y với tư thế như muốn hủy dung y, khiến y đau suýt rên thành tiếng.
Nguyên Tứ Nhàn trở về, nàng chạy thở hồng hộc, người chưa tới tiếng đã tới trước:
– Xe… ngựa đến rồi…
Trịnh Trạc dìu Lục Thời Khanh dậy, đi theo nàng xuống núi, đặt y lên xe ngựa.
Kiếm được xe nhanh như vậy, thực ra là nhờ Giản Chi và Thập Thúy. Sau khi Nguyên Tứ Nhàn phi ngựa đi, hai người lập tức chạy tới trạm dịch gần đó lấy ngựa rồi chạy một hơi về bên này. Sơn đạo lên trên có một đoạn gập ghềnh chật hẹp, không đủ cho xe ngựa đi, là ba chủ tớ liều mạng mở đường mới qua được.
Biết Từ Thiện bị thương, hai tỳ nữ vội lấy dụng cụ trong xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
Nguyên Tứ Nhàn thấy vậy cũng muốn vén rèm đi vào, nhưng bị Trịnh Trạc ngăn bên ngoài:
– Ta xử lý vết thương cho tiên sinh, phiền huyện chúa đánh ngựa hộ tống.
Nàng đành nghe lời, gật đầu:
– Vậy ta bảo Thập Thúy giúp ngài một tay.
Trịnh Trạc sợ từ chối nữa sẽ khiến nàng sinh nghi, đành gật đầu đồng ý.
Nguyên Tứ Nhàn sai Giản Chi đánh xe hướng về thành Trường An, còn mình nơm nớp thấp thỏm cưỡi ngựa bên cạnh, lát sau loáng thoáng nghe trong xe truyền ra tiếng kêu rên cực lực kiềm chế, liền theo đó là tiếng sột soạt.
Nàng mím môi không nói một lời nào, dọc đường cứng ngắc giơ roi giục ngựa, mãi đến khi thị vệ của Trịnh Trạc tới đón.
Quyết định này không sai. Xe ngựa của Nguyên gia buộc phải trả cho Nguyên Tứ Nhàn.
Nàng thấy mấy thị vệ khiêng Lục Thời Khanh đã hôn mê lên một chiếc xe ngựa khác, ngập ngừng hỏi Trịnh Trạc sau khi thả rèm xuống:
– Tiên sinh sao rồi?
Trịnh Trạc tay dính đầy máu chưa kịp lau, nói đơn giản:
– Tạm thời không sao, huyện chúa yên tâm.
Nguyên Tứ Nhàn nghe câu “không sao” nhưng cũng không thể nhẹ nhõm, chỉ nhìn tay hắn, miễn cưỡng gật đầu.
Xét theo quan hệ thì Từ Thiện và Trịnh Trạc thân thiết hơn, nàng đương nhiên không thể nói lời nhờ vả gửi gắm. Còn xét theo đại cục thì nàng dù nóng lòng đến mấy cũng không thể tự tay đưa Từ Thiện về thành chăm sóc.
Nàng thực sự không làm được gì cả, cũng không thích hợp làm gì cả.
Trịnh Trạc lúc nãy lo cho Lục Thời Khanh, hoàn toàn không chú ý Nguyên Tứ Nhàn, hiện tại mới phát hiện người nàng nhếch nhác bùn và máu, ngay cả y phục cũng rách mấy chỗ, hắn không khỏi cau mày, thầm than mình bất cẩn, nói:
– Cô mau về phủ đi, có tin tức là ta sẽ lập tức báo ngay.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn về phía Lục Thời Khanh, gật đầu:
– Đa tạ điện hạ.
Sau đó xoay người về xe ngựa.
Giản Chi đánh xe về thành.
Nguyên Tứ Nhàn vừa vén rèm vào trong liền ngửi thấy mùi máu nồng nặc, cúi đầu thì bị hai chậu máu loãng làm giật mình kinh hãi.
Thập Thúy đang thu dọn bên trong, thấy nàng tới thì vội dành ra một chỗ sạch sẽ cho nàng ngồi, nói:
– Tiểu nương tử tạm đỡ đi ạ, lúc nãy điện hạ rút đao cho tiên sinh, tình hình nguy hiểm, chỗ nào cũng đầy máu.
Nguyên Tứ Nhàn thẫn thờ ngồi xuống, ừ một tiếng, hình như cũng không quá để ý chút vết bẩn đó.
Thập Thúy đương nhiên biết quan sát, vội an ủi:
– Tiểu nương tử đừng quá lo lắng, tay nghề điện hạ điêu luyện, đã cầm được máu, thị vệ của ngài ấy cũng mang thuốc trị thương đến, có lẽ tiên sinh sẽ không có gì đáng ngại đâu ạ.
Dứt lời, nàng ấy cầm khăn sạch lau mặt cho nàng.
Nguyên Tứ Nhàn để yên cho nàng ấy hầu hạ, qua một lát mới hỏi:
– Thập Thúy, tiên sinh đối xử với ta như vậy, ta có thể cho tiên sinh được gì đây?
Động tác lau của Thập Thúy hơi khựng lại.
Lời của tiểu nương tử, sao Thập Thúy nghe không hiểu chứ. Một người trí tuệ như Từ tiên sinh, sở dĩ hôm nay dễ dàng trúng gian kế của địch, thực ra là vì quan tâm ắt loạn.
Nàng ấy do dự rồi nói:
– Tiểu nương tử, nô tỳ biết lúc này nên khuyên người đừng nghĩ nhiều, nhưng vừa nãy…
Nguyên Tứ Nhàn nghiêng đầu nhìn nàng ấy chăm chú:
– Vừa nãy gì?
– Dạ vừa nãy rút đao xong, tiên sinh hôn mê, lúc hôn mê có nói sảng, hình như là…
Nàng ấy nhăn mặt:
– …gọi cả họ tên của người ạ.
Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy sững sờ, cụp mắt nhìn chằm chằm máu dưới chân không nói một lời.
Lời Thập Thúy nói là sự thật. Chỉ có điều Lục Thời Khanh vì bị trọng thương nên giọng khàn, lại nói mớ mơ mơ hồ hồ bằng âm mũi nên nàng ấy không nhận ra. Có Trịnh Trạc ở đó, đương nhiên không cho gỡ mặt nạ, mà nàng ấy không quen thuộc cơ thể Lục Thời Khanh, bởi vậy lúc giúp đỡ cũng không phát hiện được gì.
Nguyên Tứ Nhàn bận rộn cả ngày, khi về Nguyên phủ đã là hoàng hôn, người mệt lả, sau khi sửa soạn sạch sẽ, nàng ăn vội chút cơm canh rồi đi ngủ. Vừa nằm xuống, trong đầu nàng hỗn loạn rối rắm, làm thế nào cũng không ngủ được.
Đáp án mà trước đây nàng luôn không muốn tiếp nhận vẫn tiến vào đáy lòng nàng không thể tránh khỏi: Từ Thiện đối đãi với nàng quả thực vượt quá mức bình thường.
Trước đây nàng đúng là có vài phần ngưỡng mộ Từ Thiện.
Lần đầu bị y hấp dẫn, là vào ngày xem cờ, nghe y nói về cá tôm Tầm Dương, nói về lý tưởng và hoài bão của y, nàng cảm thấy hâm mộ và kính phục. Sau đó y đến Nguyên phủ dự tiệc, nàng mượn rượu giả điên gỡ mặt nạ y, thấy vết sẹo, biết cảnh ngộ cuộc đời y, nàng thêm hổ thẹn và thương tiếc, không ngại tự khơi lên vết thương lòng để an ủi y.
Chút thiện cảm ban đầu nàng dành cho Từ Thiện kỳ thực không liên quan tới tướng mạo hay tuổi tác, dường như chỉ thuần túy là cảm giác hòa hợp về tâm hồn.
Sau đó Hứa tam nương xuất hiện.
Hứa tam nương mang đến cho nàng cảm giác mất mát, khiến nàng hơi không phân rõ được, rằng cảm giác ngưỡng mộ này chỉ đơn thuần là thưởng thức hay có bao nhiêu phần tình cảm nam nữ không thích hợp bên trong. Cho nên ở bờ sông Lộc, nhìn thuyền ô bồng giữa lòng sông, nàng vô cùng xấu hổ, cũng vô cùng chột dạ.
Sau đó, nàng ghìm cương trước vực, ép bản thân chặt đứt mọi tâm tư với Từ Thiện. Và nàng quả thực làm được. Có lẽ do những tình cảm ấy vốn không tính là tình yêu, hoặc do nàng e ngại Hứa tam nương, hoặc do nàng dần nảy sinh tình cảm với Lục Thời Khanh, hoặc do cả ba điều ấy, tóm lại khi gặp lại Từ Thiện, nàng không còn thảm hại nữa.
Song, ý nghĩ nàng khó khăn lắm mới dẹp đi ấy, lại vì nay biết được tình cảm Từ Thiện dành cho nàng, mà tiếp tục dâng trào.
Nàng không muốn tiếp nhận, rằng Từ Thiện là người đứng núi này trông núi nọ, cũng không cho phép mình làm hạng người sớm nắng chiều mưa, nhưng bây giờ nàng xác thực khó kiềm chế lòng ngổn ngang trăm mối.
Nguyên Tứ Nhàn nằm một lát, nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, rồi vội vã bật dậy chạy về hướng phường Vĩnh Hưng.