Chương 35
Lục Thời Khanh thực hơi bực. Mới đầu nghe nàng gõ cửa, y còn tưởng nàng nghĩ thông rồi, qua thẳng thắn với y chuyện giữa Nguyên gia và Trịnh Trạc nên y mới hăng hái đứng dậy ra mở cửa, ai ngờ bị giội một chậu nước lạnh.
Nhưng không phải y bực Nguyên Tứ Nhàn mà là bực bản thân dễ kích động.
Do đó, sau khi bật thốt câu kia, y hối hận. Bị nàng dễ dàng dao động tâm trí hết lần này tới lần khác đã đủ khiến y không cam tâm và lúng túng rồi, nếu còn để lộ tâm tư ra ngoài, há chẳng phải sẽ khiến nàng hí ha hí hửng, tưởng lầm rằng y đã triệt để bị thu phục sao.
Một nam nhân đường đường chính chính như y, tâm đâu phải gỗ đá, nhất thời bị mê hoặc trước sắc đẹp là điều bình thường, chờ mấy ngày, y quên giấc mơ điên rồ kia là được.
Tự an ủi như thế một phen, thấy Nguyên Tứ Nhàn rõ ràng bị giật mình, y lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm, mở tấm bình phong ra, nói vào bên trong:
– Ban nãy Chu huyện lệnh nói có chuyện vô cùng quan trọng nhất thiết cần Lan Thương huyện chúa giúp đỡ, đúng không?
Nói xong, y lại quay đầu giải thích với Nguyên Tứ Nhàn:
– Ta đã đáp ứng với Chu huyện lệnh việc này, cho nên tạm thời cô không thể về Trường An.
Nguyên Tứ Nhàn bừng tỉnh. Nàng nói mà, Lục Thời Khanh luôn rất phiền nàng dẹo qua dẹo lại trước mặt y, sao lại không chịu cho nàng đi chứ.
Nàng hỏi:
– Chuyện quan trọng gì? Giúp được, ta chắc chắn sẽ giúp.
Lục Thời Khanh sao biết là chuyện quan trọng gì. Y nhìn người đàn ông trung niên trông vừa ngốc vừa mập, mặt mày bóng nhẫy ở vị trí ghế dưới trong thư phòng kia, nói:
– Chuyện này mời Chu huyện lệnh nói với cô.
Nói xong, y chắp tay xoay người cứ như không liên quan tới mình.
Hai cọng râu đen của Chu huyện lệnh run lên, con ngươi đen láy liếc qua liếc lại, vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm bóng lưng Lục khâm sai: ôi chao, tình huống gì thế này, trời đất chứng giám, ông chưa bao giờ nói vậy nha!
Lục Thời Khanh không hề có ý quay đầu giải thích, giống như ông mà không bịa ngay một lý do ra hồn thì hôm khác y sẽ lột da ông.
Đại nhân vật xoay người, thời khắc thử thách tiểu nhân vật đã đến.
Đầu óc Chu huyện lệnh trong nháy mắt như trời long đất lở, mưa gió bão bùng, sống lưng Lục Thời Khanh càng lúc càng cứng đờ, ông lảo đảo, luống cuống chạy tới trước mặt Nguyên Tứ Nhàn, cúi đầu khom lưng, chắp tay nói:
– Là vầy, là vầy… thưa huyện chúa, huyện Đường Hà chúng tôi xuất… xuất hiện một tham quan! Đúng đúng, tham quan. Tên tham quan này… vô cùng tham! Không chỉ tham tiền, mà còn tham sắc!
Nguyên Tứ Nhàn u mê nhìn ông.
Trong bóng lưng giá rét như tuyết rơi tháng tám của Lục Thời Khanh, Chu huyện lệnh bịa ra lời giải thích:
– Nhưng tên này vô cùng xảo quyệt, hạ quan làm kiểu gì cũng không tóm được nhược điểm của hắn. Hạ quan nghĩ, huyện chúa dung mạo như tiên, liệu có thể dụ hắn để lộ sơ hở…
Lục Thời Khanh chợt quay đầu nhìn Chu huyện lệnh thao thao bất tuyệt, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ.
Nguyên Tứ Nhàn cũng quay phắt đầu nhìn Lục Thời Khanh. Y bảo nàng dùng nhan sắc dụ dỗ tham quan?
Nàng hỏi, khó mà tin được:
– Lục thị lang… ngài đáp ứng Chu huyện lệnh chuyện như vậy?
Lục Thời Khanh cũng không ngờ tiểu nhân vật khi bị ép cuống lên lại ăn nói lung tung thế kia. Y thề thốt phủ nhận:
– Không phải, ban đầu ông ấy không nói với ta như thế.
Chu huyện lệnh thực muốn đánh mình 300 cái bạt tai. Sao ông lại nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy chứ! Với cái đầu này của ông, e là mãi mãi cũng chỉ có thể làm huyện lệnh thôi!
Không, trước mắt đã đắc tội quý nhân, còn đắc tội ngay ngày sinh nhật của Lục khâm sai, có lẽ ông ngay cả chức huyện lệnh cũng không làm được nữa rồi.
Ông tát liên tục lên hai má trái phải của mình, nói:
– Hạ quan quá mức, hạ quan quá mức!
Nguyên Tứ Nhàn đâu quan tâm ông có quá mức hay không. Dù một trăm Chu huyện lệnh bảo nàng dùng nhan sắc đi dụ dỗ người khác thì đã sao, điều nàng không vui chính là Lục Thời Khanh lại đồng ý với đề nghị như vậy.
Y xem nàng là ai chứ.
Nàng bực bội nói với y:
– Lục thị lang, ta biết bên ngoài đồn đại về ta không tốt, nhắc tới ta nhiều người đều bảo ta là họa thủy. Nhưng dù là thái tử Nam Chiếu hay cửu hoàng tử, ta chưa từng chủ động dính dáng đến họ, ta chỉ làm ít chuyện không thể diện với mỗi mình ngài mà thôi.
Nàng càng nói càng tủi thân, thấy Lục Thời Khanh hơi hoảng hốt nhưng không hề phản bác thì càng tức giận:
– Ngài muốn dùng nhan sắc dụ dỗ tham quan thì cứ đến mấy thanh lâu Túy Hồng Lâu Túy Hoàng Lâu gì đó tìm một cô nương xinh đẹp là được, họ đều thông thạo hơn ta đấy!
Nàng tức giận đến mức ngực phập phồng, nói xong quay đầu bỏ chạy.
Lục Thời Khanh muốn đuổi theo nhưng chân vừa cử động liền dừng lại, cuối cùng mím môi đứng im tại chỗ.
Chu huyện lệnh hoàn toàn bị dọa đơ người, hoảng hồn cáo lui, về nghĩ xem phải cứu chữa sai lầm này thế nào nhưng nghĩ mãi không được, bèn tìm huyện lệnh phu nhân trước giờ luôn thông tuệ để kể rõ đầu đuôi.
Nghe ông kể xong, huyện lệnh phu nhân hiểu ngay huyền cơ bên trong:
– Chuyện này căn bản không phải lỗi của chàng, Lục khâm sai và Lan Thương huyện chúa chẳng ai giận chàng. Có câu cởi chuông phải do người buộc chuông, khúc mắc giữa hai người họ, người ngoài sao cởi được? Chàng muốn lấy công chuộc tội, chi bằng tạo cho họ cơ hội để cởi chuông…
Chu huyện lệnh gật mạnh đầu liên tục.
Hôm nay là ngày 22 tháng 8, đích thực là sinh nhật Lục Thời Khanh. Ngày này hàng năm luôn là Tuyên thị lo liệu giúp y, nay đúng lúc gặp công vụ đi bên ngoài, đương nhiên là lược bớt, dù Chu huyện lệnh muốn xun xoe nịnh bợ, hỏi y muốn thiết yến hay không, y cũng luôn từ chối.
Nhưng đến bữa tối, dù tất cả các món ăn đều đơn giản như bình thường, y vẫn thấy có một tô mì trường thọ ở giữa bàn.
Lục Thời Khanh liếc Chu huyện lệnh kính cẩn đứng hầu bên cạnh với ánh mắt nghi vấn.
Chu huyện lệnh trưng ra khuôn mặt tươi cười:
– Lục khâm sai, ngài không cho phép hạ quan thiết yến nhưng mì trường thọ vẫn nên có, bằng không là hạ quan quá không biết đối nhân xử thế rồi.
Ha ha, ông mà biết đối nhân xử thế thì tới mức gây họa cho y sao? Nguyên Tứ Nhàn buồn bực ở trong phòng cả buổi trưa, chưa từng bước khỏi phòng nửa bước.
Lục Thời Khanh lười tính toán với ông, hỏi:
– Huyện chúa đâu?
Chu huyện lệnh vội đáp:
– Hạ quan đã sai người đi mời rồi ạ.
Lời ông vừa dứt, quả nhiên thấy Nguyên Tứ Nhàn tới, nàng mặc áo bào nam trông rất dày, tóc cột hết lên.
Sáng nay sau khi nàng và Lục Thời Khanh dừng chân ở huyện Đường Hà, nàng vốn đã thay nữ trang trở lại, nhưng bây giờ rõ ràng có khúc mắc trong lòng vì chuyện buổi chiều nên mới cố ý ăn mặc như vậy.
Lục Thời Khanh nhìn nàng, không lên tiếng.
Nguyên Tứ Nhàn không thèm nhìn y, vừa ngồi xuống liền cúi đầu cắm cúi ăn. Nàng đâu có bệnh, dẫu sao bản thân là to nhất.
Nàng không phải tiểu nương tử trong thoại bản gió trăng, hở tí là tuyệt thực, giận tới đâu cũng phải ăn cơm chứ, không ăn thì người lỗ là mình thôi.
Cho nên, dù sắc mặt rất kém, nàng vẫn ăn rất ngon lành.
Chu huyện lệnh tiếp tục trưng khuôn mặt tươi cười, đứng một bên giới thiệu các món ăn trên bàn cho nàng, chỉ từng món từng món, hiển nhiên động tác tay luôn vòng quanh tô mì trường thọ ở giữa.
Chờ ông nói tới mức miệng khô lưỡi khô, sắp chống hết nổi, Nguyên Tứ Nhàn mới mở miệng hỏi ông:
– Cái này sao giống mì trường thọ thế, phủ Chu huyện lệnh có người mừng sinh nhật à?
Cơ hội tới rồi! Cơ hội cho Lan Thương huyện chúa biết hôm nay là sinh nhật Lục khâm sai, để hai người thân thiết tới rồi!
Lục Thời Khanh nghe câu hỏi này, đũa gắp rau dừng lại.
Chu huyện lệnh mừng rơn trong bụng, vội khoát tay nói:
– Không phải, không phải…!
Nguyên Tứ Nhàn chỉ “ừm” một tiếng, sau đó lại cắm đầu ăn cơm. Tâm trạng nàng không tốt, không muốn nói nhiều, vốn chỉ thuận miệng hỏi, không phải thì thôi.
Chu huyện lệnh há miệng đơ người tại chỗ. Vậy là xong rồi? Bình thường không phải nên tiếp tục truy hỏi sao?
Ông vừa định nói quanh co để vòng trở lại thì chợt cảm thấy lạnh, bầu không khí bữa ăn hình như hơi đông cứng. Ông cúi đầu nhìn, hóa ra đũa của Lục khâm sai và đũa của Lan Thương huyện chúa gắp cùng một cọng đậu bắp.
Hai đôi đũa mỗi đôi gắp một đầu, hai người đều lập tức dừng lại không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cọng đậu bắp xanh mướt, không ai chịu nhường.
Qua một lát, hai người đồng thời buông đũa, tìm món khác, kế đó lại gắp cùng một miếng thịt ngỗng.
Chu huyện lệnh căng thẳng nuốt nước miếng, thấy lần này Lục khâm sai nhanh chóng thu đũa như muốn nhường thịt ngỗng cho huyện chúa, nhưng huyện chúa cũng buông đũa liền theo sau, mặt không cảm xúc nói:
– Ta ăn no rồi.
Sau đó đứng dậy rời đi.
Chu huyện lệnh đau khổ mặt tái xanh, đang định nói gì để phá vỡ cục diện bế tắc thì thấy Lục khâm sai cũng chống bàn đứng dậy, không nói câu nào quay về phòng.
Lục Thời Khanh về phòng nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm, sửa soạn xong xuôi thì đọc vài quyển công văn, triệu Tào Ám tới hỏi tiến triển vụ án thích khách.
Tào Ám bẩm báo:
– Thưa lang quân, theo tình hình hiện tại của Trường An thì hung thủ chắc đã tìm xong kẻ thế mạng. Người này biết thánh nhân đa nghi, gặp chuyện gì cũng nghĩ quanh co lòng vòng, bởi vậy bố trí một tầng sẽ không đủ nên trước tiên mới giá họa cho Thiều Hòa công chúa. Thánh nhân chắc chắn sẽ giống như ngài và huyện chúa, không dễ dàng chấp nhận kết quả này, một khi thánh nhân điều tra sâu là có thể tìm hiểu ngọn nguồn, tìm được một kẻ thế mạng khác, cũng chính là người thực sự bị hung thủ cố ý muốn vu tội. Nhưng tiểu nhân nghĩ không thông, người sắp gặp xui xẻo lớn ấy là ai?
Lục Thời Khanh hơi suy nghĩ một chút:
– Nhị hoàng tử.
Tào Ám cả kinh:
– Nhị hoàng tử giờ đây đã là mặt trời khuất núi, còn ai lại không chịu buông tha ngài ấy?
Y lắc đầu:
– Ngoài mặt là giá họa cho nhị hoàng tử nhưng mục đích cuối cùng là A Trạc thậm chí là Nguyên gia. Lần trước ở pháp hội Vu Lan, dù chưa có chứng cứ trực tiếp chứng minh nhị hoàng tử hãm hại A Trạc nhưng theo quan hệ lợi ích lúc đó, trong lòng thánh nhân quá nửa đã nhận định như vậy. Nói cách khác, trong mắt thánh nhân, nhị lang của ông ta gần đây đang nhắm vào lục lang, mà bây giờ, người nhắm vào lục lang lại hạ độc thủ với Nguyên gia… ngươi cho rằng, điều này sẽ khiến thánh nhân nghĩ thế nào?
– Thưa, thánh nhân sẽ cảm thấy Nguyên gia có dính dáng đến lục hoàng tử.
Tào Ám thoáng chốc toát mồ hôi lạnh, da gà da vịt nổi khắp người:
– Người này tâm tư khéo léo, kế một tên hai đích thực quá xảo quyệt! Lang quân, chúng ta nên đối phó thế nào đây?
Lục Thời Khanh cười:
– Kế tuy hay, nhưng chưa thành đã ngỏm. Ngươi nghĩ xem, nếu thánh nhân muốn truy tìm nguồn gốc, sẽ bắt đầu tra từ ai?
– Lưu thiếu doãn. Có lẽ Lưu thiếu doãn đã bị hung thủ mua chuộc, đến lúc đó nói không chừng sẽ khai ra gì đấy trước ngự tiền cũng nên.
Y cười lạnh:
– Vậy hãy để ông ta vĩnh viễn cũng không có cơ hội mở miệng.
Tào Ám gật đầu nghe lệnh, đang định cáo lui đi làm việc thì chợt nhớ tới một việc khác, ngập ngừng nói:
– Lang quân, hình như tâm trạng huyện chúa không tốt, có phải ngài nên giải thích vài câu với huyện chúa không?
Lục Thời Khanh im lặng không lên tiếng.
Tào Ám tiếp tục dè dặt nói:
– Tiểu nhân biết ngài băn khoăn điều gì, chẳng qua ngài lo nàng ấy cố ý tiếp cận ngài có ý đồ, lỡ nàng ấy biết thân phận phụ tá mà ngài giấu giếm nhiều năm sẽ khiến ngài không thể nào tiếp tục đứng ở vị trí tuyệt hảo để khống chế triều cục nữa, do đó sẽ làm lỡ đại sự. Nhưng theo tiểu nhân thấy, huyện chúa dù không phải thực lòng thực dạ cũng chắc chắn không có ý hại ngài. Ngài có biết ngày nàng ấy gặp thích khách, vì sao nàng ấy lại quay về và trúng mai phục không?
Lục Thời Khanh lần này ngước mắt lên, ánh mắt nghi vấn.
Tào Ám kể lại chuyện thích khách khiến Nguyên Tứ Nhàn hiểu lầm là Lục Thời Khanh gặp nạn, sau đó nói:
– Nếu huyện chúa không mảy may quan tâm ngài thì lúc đó sao lại sốt ruột hốt hoảng quay về cứu ngài? Hôm nay cũng vậy, những lời chẳng ra sao kia là Chu huyện lệnh nói, nhưng nàng ấy lại giận ngài, chẳng phải vì nàng ấy không để ý Chu huyện lệnh nghĩ về mình thế nào nhưng lại để ý ngài nghĩ về mình thế nào sao? Dù gì cũng chỉ là hiểu lầm, ngài giải thích vài câu cũng đâu tốn bao nhiêu sức…
Chưa nghe hắn nói xong, Lục Thời Khanh đã liên tiếp thay đổi vẻ mặt, cuối cùng bật dậy, đi như một cơn gió, không còn bóng dáng, nào ngờ mới tới chỗ cổng tròn thì thấy nơi ngưỡng cửa có một người đang rề rề rà rà, ngập ngừng do dự đi về phía này.
Là Nguyên Tứ Nhàn.
Hai người cùng dừng bước, kinh ngạc nhìn nhau.