Chương 3: Chuyện tình
Nghe nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, Nguyên Ngọc không hiểu ra sao, đáp:
- Không sai.
Thánh nhân lẽ ra không chỉ có một sủng thần, vốn cũng không có gì lạ nhưng đáy lòng Nguyên Tứ Nhàn đang có tâm sự nên vừa nghe lời này liền liên tưởng đến tình huống trong mơ.
Lần này vào kinh, ngoại trừ ba nhân vật then chốt là lục hoàng tử, thập tam hoàng tử và Huy Ninh Đế, nàng còn phải lần mò nội tình tên sủng thần kia.
Nàng ồ dài một tiếng, thăm dò:
- Nhân vật gì thế, tuổi trẻ đã ngồi lên được địa vị cao, còn được sủng ái như vậy?
- Muội tò mò cái này làm gì?
Nguyên Ngọc trước đó nhận được tin tức ra khỏi thành đón nàng, vội vội vàng vàng còn chưa ăn trưa, đến cầu Lộc, thấy người Lục gia không biết tại sao lại chặn nàng, bèn qua giúp nàng hả giận, hiện vô cùng đói bụng, chưa đợi nàng đáp đã nói:
- Đi, về phủ hẵng nói, hôm nay a tẩu muội xuống bếp, nấu thức ăn ngon cho muội đấy.
Hai huynh muội rời khỏi đình Lộc vào thành. Dọc đường, Nguyên Tứ Nhàn cứ hỏi này hỏi nọ.
Nguyên Ngọc bị quấn đến mức bó tay, đành nói:
- Gã đó tên Thời Khanh, tự Tử Chú, 15 tuổi đậu thám hoa, được thánh nhân xem trọng, một mạch thăng tiến, làm quan bảy năm, hiện nhậm chức môn hạ thị lang, rất có năng lực.
Nguyên Tứ Nhàn gật đầu như có điều suy nghĩ.
Trước đó nghe huynh trưởng gọi y là thị lang, nàng nghĩ y là người đứng thứ hai ở nơi nào đó trong lục bộ, bây giờ nghe là nhân vật trong môn hạ tỉnh liền biết được trọng lượng của “Lục thị lang” này. Ở Đại Chu, đây là một chức quan vô cùng có trọng lượng.
Nàng tiếp tục thăm dò:
- Hồi nhỏ trước khi muội rời kinh, ít nhiều cũng có ấn tượng với các thế tộc trâm anh ở thành Trường An, nhưng muội không nhớ có thế gia thư hương nào là Lục gia.
- Lục Tử Chú không phải nhân sĩ Trường An, xuất thân không tính là cao. Lục gia này là vọng tộc ở đông đô, tuy cũng xếp hàng đầu ở địa phương nhưng suy cho cùng vẫn không sánh được với quyền quý kinh thành.
- Vọng tộc địa phương ở đông đô Lạc Dương?
Nguyên Tứ Nhàn lặp lại:
- Nói vậy, tổ tiên Lục gia có lẽ có người vào kinh làm quan, có tích góp được công lao gì không?
Chẳng qua chỉ có duyên gặp gỡ một lần, nói dăm ba câu mà sao kéo tới tổ tiên người ta rồi.
Nguyên Ngọc ngờ vực nhìn nàng:
- Nguyên Tứ Nhàn, nói thật với huynh, muội hỏi thăm chuyện này làm gì? Chẳng lẽ là chút qua lại ban nãy khiến muội sinh tâm tư nhi nữ tình trường gì đó với gã họ Lục?
Nàng sững sờ, cười giễu:
- Chưa nói tới chuyện người này tính tình quái gở, chỉ xét chuyện con chó đen của huynh, muội còn dám chọt ngón tay vào miệng nó mà gã to đầu kia lại sợ thành như vậy, muội có thể sinh thiện cảm sao? Vả lại...
Nàng tính toán:
- Y bây giờ 22 tuổi, chắc đã có thê thất từ lâu rồi.
- Muội đừng nói, đúng là chưa có.
Nguyên Ngọc hừ lạnh:
- Nghĩ muội cũng không vừa mắt loại thư sinh yếu đuối này đâu. Muội không thích là tốt nhất, đừng có như mấy tiểu nương tử trong kinh thấy sắc liền mê muội, người nào người nấy đều muốn ngấp nghé gã họ Lục đó. A huynh đây có thâm thù đại hận với y, muội nhớ cho kỹ!
Nguyên Tứ Nhàn thấy hắn hiểu lầm xa tít tận chân trời, đành tạm hoãn việc này, bĩu môi nói câu “nhỏ nhen” rồi thôi.
...
Nguyên phủ tọa lạc ở phường Thắng Nghiệp đông bắc thành Trường An. Nơi đây gần hoàng thành, xung quanh nhiều dinh thự của các quan to hiển quý, nhà cửa lộng lẫy xa hoa.
Ban đầu khi Nguyên gia xây phủ ở phường Thắng Nghiệp, phụ thân của Nguyên Tứ Nhàn chưa kiến công phong vương, đợi phong vương rồi thì đi xa đến Diêu Châu trấn thủ tây nam, để nhi tử duy nhất ở lại kinh thành. Còn Nguyên Ngọc chỉ vì hưởng phúc gia đình mà làm võ quan tam phẩm, không có thực quyền, đương nhiên cũng không có chiến tích. Do đó, Nguyên phủ chưa từng xây dựng mở rộng thêm, nơi ở chỉ rộng khoảng 21 mẫu, trong nơi quyền quý tụ tập này không tính là quá lớn.
Qua cửa phủ, Nguyên Ngọc dặn tôi tớ phía sau:
- Đưa Tiểu Hắc vào qua cửa hông.
Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy dừng lại, đoán được ý nghĩa hành động này của hắn, bèn chần chừ hỏi:
- Sức khỏe a tẩu vẫn chưa tốt lên ạ?
Tẩu tẩu Nguyên Tứ Nhàn thời trẻ từng bị tai nạn tuyết nên mắc bệnh hen suyễn, qua nhiều năm vẫn không khỏi hẳn, không thể chịu nổi kích thích như lông chó.
Nguyên Ngọc sờ đầu nàng qua khăn vấn đầu:
- Cũng vậy, chuyện cũ thôi, muội không cần lo lắng.
Nàng gật đầu, rất nhanh không nghĩ nữa:
- Muội muốn ăn gà hồ lô, đầu bếp Diêu Châu làm không chính hiệu.
- Muốn ăn mấy con cũng được.
...
Lúc Nguyên Tứ Nhàn được sảng khoái khẩu vị, dùng bữa với huynh trưởng và tẩu tẩu thì ở Lục phủ phường Vĩnh Hưng, tình hình lại không mấy lạc quan.
Lục Sương Dư sau khi về phòng thì không kiềm được nữa, chui vào chăn gào khóc.
Kỳ thực nàng còn ôm chút hi vọng, nhưng khi Nguyên Ngọc đến, nhìn đôi mắt hoa đào gần như giống hệt với Nguyên Tứ Nhàn kia, nhớ mang máng rằng Điền Nam vương có hai con một trai một gái thì thật sự hết hi vọng. Lúc nãy ở đình Lộc, nàng vì lo nghĩ cho mặt mũi huynh trưởng nên mới nhẫn nhịn kiềm nén, bây giờ cơn đau lòng trỗi dậy, cơm cũng không chịu ăn.
Lục Thời Khanh chẳng khá khẩm gì hơn, trước đó hạ triều liền nghe bẩm báo, nói muội muội lại chạy đến cầu Lộc “ôm cây đợi thỏ” khiến mẫu thân nổi trận lôi đình, không thèm về phủ, bèn đích thân đi bắt người. Khi Lục Sương Dư phái người mời y đi xem người gọi là ‘muội phu’ thì y đã sắp đến cầu Lộc rồi.
Một buổi sáng bị hành hạ tới lui, sau đó lại bị Nguyên Ngọc trêu chọc khiến trong lòng tích tụ, y làm gì còn thời gian quản đến muội muội không khiến người ta bớt lo. Vừa vào cửa, y liền sai tôi tớ bẩm hết đầu đuôi câu chuyện cho mẫu thân, sau đó lạnh mặt quay về phòng.
Lục Thời Khanh không lo dùng bữa mà vội vội vàng vàng đi tắm rửa, cắn răng tắm gần một canh giờ mới cảm thấy trên người không còn mùi con súc vật kia, xong xuôi lại xử lý công văn cả buổi trưa, đến chiều mới nghỉ.
Y xoa xoa ấn đường, cho lui người hầu xung quanh, khi cửa phòng sắp đóng mới chợt nói:
- Gọi Triệu Thuật đến đây một chuyến.
Triệu Thuật là nhi tử của Triệu bá quản gia Lục phủ, thường ngày hay thay Lục Thời Khanh lo liệu các việc lặt vặt.
Rất nhanh, một thiếu niên chưa tới 20 tuổi đến, cung kính đứng trước bàn:
- Lang quân có gì sai bảo ạ?
Lục Thời Khanh tay cầm quyển sách, đầu không ngẩng lên, hờ hững nói:
- Đi điều tra nữ tử họ Nguyên kia.
Triệu Thuật gật đầu, lấy từ tay áo ra một quyển sổ nhỏ bìa tím, hai tay dâng lên:
- Lang quân.
Y ngẩng đầu nhìn lướt qua:
- Gì thế?
- Thưa, quyển này ghi lại các sự tích lớn nhỏ trong cuộc đời Lan Thương huyện chúa từ trước tới nay ạ.
Y nghẹn, trước tiên là trách mắng:
- Ai bảo ngươi tự ý điều tra hả?
- Lang quân dạo này để mắt Nguyên gia chặt chẽ, sáng nay tiểu nương tử lại dính líu đến Lan Thương huyện chúa, trong lòng tiểu nhân biết ngài sẽ yêu cầu như vậy nên bỏ ra mấy canh giờ chỉnh lý thành sách, tuy chưa đầy đủ nhưng ngài có thể xem tạm ạ.
Lục Thời Khanh không nhận, cau mày nhìn quyển sách không mỏng kia:
- Chưa đầy đủ? Ngươi chê mực trong phủ nhiều quá, dùng không hết à? Một nữ nhi của quận vương khác họ, chỉ chừng đó tuổi thì trải qua bao nhiêu chuyện đặc sắc mà khiến ngươi viết sách?
E là chuyện nhỏ như hạt vừng cũng viết, thay người ta làm một quyển tiểu sử chứ gì.
Triệu Thuật vô tội:
- Vị Lan Thương huyện chúa này đúng là có rất nhiều chuyện để viết...
Thấy y không thích, Triệu Thuật vội đổi giọng:
- Đương nhiên, nói thẳng ra đều là chuyện không mấy quan trọng. Lang quân bộn bề công vụ, để tiểu nhân chọn ra trọng điểm nói sơ qua cho ngài.
Lục Thời Khanh mặt lạnh “ừ” một tiếng, ra hiệu cho hắn nói, bàn tay với những khớp xương rõ ràng từ từ lật một trang giấy, tiếp tục rũ mi xem sách.
Triệu Thuật vỗ gáy sách, hắng hắng giọng:
- Muốn hỏi danh hào Lan Thương huyện chúa từ đâu mà có thì phải nói về một chuyện tình cả thế gian chấn động hai năm trước. Năm đó, Nguyên tiểu nương tử vẫn chưa có phong hào đi du xuân nơi dã ngoại, tình cờ gặp một nhóm khách ngoại vực, người dẫn đầu vừa hay là thái tử nước Nam Chiếu cải trang.
...
- Qua lần gặp ấy, thái tử Nam Chiếu sinh lòng mến mộ Nguyên tiểu nương tử, liền viết thư mật gửi Điền Nam vương, tỏ rõ tấm lòng cầu hôn. Điền Nam vương dùng lệnh cấm thông hôn của luật pháp Đại Chu làm lý do, thẳng thắn từ chối, thái tử Nam Chiếu không cam tâm, mấy tháng sau dấy binh tiến đánh tây nam!
Ánh mắt Lục Thời Khanh từ đầu đến cuối luôn nhìn vào quyển sách, không biết có nghe lọt hay không, nhanh chóng lật qua một trang.
Nhưng Triệu Thuật lại càng nói càng hăng say, lên giọng cao vút:
- Nam Chiếu dấy binh xâm lược, biên quan chiến sự căng thẳng, Đại Chu ta không địch lại, nhiều lần bại lui. Đúng lúc này, thái tử Nam Chiếu lên tiếng, nói nếu Chu hoàng lệnh cho nữ nhi của Điền Nam vương hòa thân sẽ nguyện lui binh, dễ dàng từ bỏ thành trì, cùng ký kết hiệp ước hòa bình với Đại Chu ta!
...
- Địch mạnh ta yếu, nếu không đồng ý, e rằng tây nam nguy hiểm. Nguyên tiểu nương tử tuy không phải họ Trịnh hoàng gia nhưng ngoại tổ mẫu lại là công chúa cùng thế hệ với tiên hoàng, nếu lệnh cho nàng ấy dùng danh hiệu nữ nhi hoàng tộc để hòa thân với Nam Chiếu cũng có thể xem như thượng sách. Giữa lúc triều thần thi nhau dâng tấu xin thánh nhân nhẫn nhục cầu hòa, Điền Nam vương gửi cấp báo lên kinh, khẩn cầu thánh nhân cho ông ấy kỳ hạn mười bốn ngày, ông ấy chắc chắn sẽ đánh tan quân địch, không thành công sẽ lấy cái chết tạ tội.
Nói tới đây, tâm trạng hắn tăng vọt, mặt đỏ bừng, thời khắc xúc động, hắn tiện tay cầm cái thước chặn giấy trên bàn, nói:
- Kết quả ngài đoán thế nào?
Dứt lời, hắn vỗ thước chặn giấy xuống bàn vang tiếng “cạch” trong trẻo.
Lục Thời Khanh bị chấn động, ngẩng đầu lên, mắt nheo thành một khe nhỏ, muốn bốc lửa.
Lòng Triệu Thuật kêu lộp bộp, tay run run vội trả thước chặn giấy của Diêm vương về chỗ cũ.
Lục Thời Khanh nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Kết quả Điền Nam vương đánh Nam Chiếu đại bại, mùa xuân năm sau, phụng chỉ vào kinh nhận thưởng. Thánh nhân gặp nữ nhi Nguyên thị thì mừng rỡ, giáng danh hào công chúa ban đầu định tứ phong để hòa thân xuống mấy bậc, sắc phong nàng ấy là “Lan Thương huyện chúa”...
Nói đến đây, y hơi thả chậm lại, gằn từng chữ hỏi:
- Triệu Thuật, ngươi ăn no rửng mỡ, kể chuyện cả triều đều biết cho ta nghe hử?
Lúc nãy y vừa nghe mở đầu đã biết là những lời thừa thãi nhưng vì đang chăm chú vào quyển sách trên tay nên lười ngắt ngang, tưởng hắn chỉ chốc lát là nói xong, ai ngờ tiểu tử này lại dông dài hồi lâu hệt như mấy tên kể chuyện.
Triệu Thuật nghiêm mặt:
- Lang quân nói không sai. Nhưng ngày huyện chúa vào kinh, ngài lại xuôi nam đi công tác mấy tháng mới về, nên chuyện sau đó có lẽ ngài không rõ.
Lục Thời Khanh liếc hắn:
- Ba câu nói không tới trọng điểm thì đi ra ngoài.
Triệu Thuật rùng mình, nói:
- Nghe nói ngày làm lễ sắc phong, cửu hoàng tử trong triều cũng vừa gặp nàng ấy liền sinh lòng ái mộ, sau đó nhiều lần khẩn cầu thánh nhân ban hôn, thánh nhân không những không đồng ý mà còn lặng lẽ đè việc này xuống.
Môi mỏng của Lục Thời Khanh cong lên, cười lạnh, không biết nghĩ đến điều gì.
Triệu Thuật:
- Lang quân, tiểu nhân hiếu kỳ, Lan Thương huyện chúa thật đẹp như lời đồn sao? Bên ngoài đều nói tiểu nương tử này là ngọn nguồn họa quốc...
Hỏi xong, hắn cảm giác bầu không khí không đúng, nghĩ mình lắm miệng vượt quy củ, bèn căng thẳng nuốt nước miếng.
Lục Thời Khanh nhìn hắn như cảnh cáo:
- Cửu hoàng tử tuổi nhỏ, tâm tính không kiên định, nay thích cái này, mai thích cái kia, ham mới mẻ cũng không lạ. Còn về thái tử Nam Chiếu... ngươi tưởng hắn tâm trí bất thường hay chưa từng thấy mỹ nhân? Hay ngươi tưởng Nam Chiếu vương là kẻ bất tài, để mặc nhi tử tùy tiện làm bừa? Thêm vào đó, ngươi thử ra ngoài du xuân xem, có thể ngẫu nhiên gặp thái tử nước khác không?
Triệu Thuật thầm nhủ với tướng mạo bình thường của mình, có ra ngoài cũng vô dụng, ai mà thèm gài bẫy. Nhưng ngoài mặt hắn nghiêm lại, nịnh nọt nói:
- Lang quân ánh mắt sắc bén, tiểu nhân cần học hỏi ngài.
Lục Thời Khanh để sách xuống, nhấp ngụm trà, ừ một tiếng, sắc mặt tốt hơn chút ít.
- Nói tới nói lui, điều lang quân quan tâm nhất hẳn là chuyện huyện chúa đột nhiên vào kinh. Trước mắt tiểu nhân điều tra được, ban đầu ở Diêu Châu, Điền Nam vương đã phái một đội thân tín hộ tống huyện chúa dọc đường, chỉ là không hiểu vì sao, những người này đều bị huyện chúa nửa đường sai trở về.
Lục Thời Khanh nheo mắt, khớp ngón trỏ đặt dưới môi, không biết đang nghĩ gì.
- Về chuyện huyện chúa vào kinh là ngẫu nhiên hay có nguyên do khác, tiểu nhân vẫn đang điều tra...
- Không cần.
Lục Thời Khanh ngắt lời hắn:
- Tuyệt đối đừng bứt dây động rừng, chuyện này để tự ta làm.