Chương 111
Trước khi Đại Minh cung phát sinh biến cố, Nguyên Ngọc đã mang người ngựa đến Lục phủ, hộ tống cả nhà rời đi.
Nguyên Tứ Nhàn muốn cùng tiến thoái với Lục Thời Khanh, nhưng bây giờ nàng không chỉ có một mình, hai con còn thơ dại, Tuyên thị và Lục Sương Dư cũng không biết gì, luống cuống tay chân. Nàng phải làm chỗ dựa cho họ.
Trấn an hai người bằng vài câu ngắn ngủi xong, nàng bế con, mang hành trang Lục Thời Khanh đã chuẩn bị sẵn cho họ, cắn răng theo Nguyên Ngọc rời đi, do đi gấp nên dọc đường họ không hề dừng lại. Dù vậy vẫn vô cùng mạo hiểm, đoàn người vừa mới đưa lệnh bài ra khỏi cổng Kim Quang thì môn lại phía sau đã nhận được lệnh khẩn từ Đại Minh cung, hô to:
– Không được, là gia quyến nghịch tặc, ngăn lại!
Sau đó, binh mã trong thành thi nhau tuôn ra.
May mà Lục Thời Khanh và Nguyên Dị Trực đã an bài xong ngoài cổng Kim Quang, các kỵ binh mai phục sẵn lao ra giao chiến.
Những người này là tư quân do Nguyên Dị Trực nuôi dưỡng ở Điền Nam, tuy số lượng không nhiều nhưng ai nấy đều là tinh anh đã qua huấn luyện, trường thương của họ quét ngang có thể ví như dời non lấp biển cũng không quá, căn bản không phải hạng binh lính quen hưởng thụ an nhàn ở Trường An có thể so sánh.
Các kỵ binh nhanh chóng thuận lợi rút lui, đuổi theo huynh muội Nguyên gia về hướng tây, còn khoảng trăm người khác đi tiếp ứng Lục Thời Khanh.
Nguyên Tứ Nhàn không ngồi xe ngựa, Nguyên Ngọc đi trước mở đường, nàng và Giản Chi, Thập Thúy đi sau cùng, vừa giục ngựa bảo vệ già trẻ phía trước vừa chú ý động tĩnh phía sau. Cho nên khi đội kỵ binh vừa theo tới là nàng phát hiện ngay.
Nàng không dám dừng lại mà tiếp tục vung roi, chờ vị phó tướng dẫn đầu theo kịp, nàng mới hỏi:
– Có để lại người ở ngoài thành không?
– Huyện chúa chớ lo lắng, hơn trăm huynh đệ chờ tiếp ứng Lục thị lang, cộng thêm lục điện hạ cố ý thả, chắc chắn không có sơ suất ạ!
Nàng gật đầu, biết hiện không phải thời điểm so đo nhi nữ tình trường, lòng đầy lo âu về con đường phía trước, nàng hỏi tiếp:
– Chúng ta dừng chân ở đâu?
Nguyên Tứ Nhàn biết quê Lục Thời Khanh ở Lạc Dương nhưng cầu Lộc ngoài cổng Diên Hưng mới là con đường bắt buộc phải đi nếu muốn về đông đô, trong khi cổng Kim Quang này nằm ở hướng tây, vừa khéo ngược lại. Rất hiển nhiên, Đại Chu bây giờ không thể chứa được họ. Vì Lục Thời Khanh tạm thời không thể trực tiếp giết Huy Ninh Đế: một, y phải dựa vào việc bắt cóc lão hoàng đế để rút lui an toàn; hai, y không thể ra tay lúc Trịnh Trạc mang binh truy kích, như vậy, nhẹ thì khiến bao công vất vả mua chuộc lòng người đều uổng phí, nặng thì khiến người ta sinh lòng ngờ vực rằng trận phản loạn này là do hai người họ hợp mưu.
Đất trong thiên hạ đều là vương thổ, nàng nghĩ, Lục Thời Khanh chọn phía tây để rời đi nhằm tạm thời rời khỏi mảnh vương thổ này.
Phó tướng vội đáp:
– Lục thị lang căn dặn, ngài ấy đã sắp xếp xong con đường phía trước, xin huyện chúa đi hướng tây đến Thổ Phồn rồi chuyển qua hướng bắc vào Hồi Hột.
Nguyên Tứ Nhàn không hề bất ngờ, nhanh chóng hạ lệnh:
– Được. Ngươi mang vài người lên phối hợp với a huynh ta, lại gọi thêm hai đội huynh đệ bảo vệ trái phải hai chiếc xe ngựa phía trước, ta và các tướng sĩ còn lại chặn hậu.
– Vâng!
Từ giữa trưa chạy khỏi cổng Kim Quang cho đến canh một, Nguyên Tứ Nhàn chưa từng dừng lại.
Tuyên thị, Lục Sương Dư và một bà vú bế hai đứa trẻ ngồi xe ngựa thì hơi thoải mái hơn, đói hay buồn ngủ đều tự xử trong xe. Nguyên Tứ Nhàn trước đây từng theo phụ thân tòng quân nên chưa tới mức bị chút bôn ba này đốn ngã, nhưng thuộc hạ bên cạnh đều khuyên nàng nghỉ ngơi. Thấy sắc trời đã tối, xung quanh lại không có địch, nàng bèn nghe lời vào xe ngựa để giữ gìn thể lực.
Đây không phải lúc khoe anh hùng. Nàng còn muốn sống để gặp Lục Thời Khanh.
Cứ thế liên tục bảy ngày ăn gió nằm sương, đoàn người thuận lợi đến biên cảnh Hồi Hột. Trong bảy ngày ấy, mọi người chưa từng gặp nhánh truy binh nào, cũng chưa từng nhận được bất kỳ tin tức gì liên quan đến Lục Thời Khanh.
Tuyên thị được bảo vệ tốt, không phải chịu vất vả nhiều, chỉ là trong lòng bất an, ngày nào cũng hỏi thăm tình hình của nhi tử mấy lần.
Nguyên Tứ Nhàn cũng không biết tình hình cụ thể của Lục Thời Khanh thế nào. Chỗ nàng có hai chiếc xe ngựa làm chậm tốc độ, nếu y muốn đuổi theo thì không quá một canh giờ là có thể đuổi kịp. Nhưng đã bảy ngày trôi qua vẫn không thấy bóng dáng y, chứng tỏ sau khi xuất thành, y đi đường vòng nhằm dẫn dụ binh mã triều đình. Dù sao với tâm tính của lão hoàng đế, không thể nào chỉ phái mỗi Trịnh Trạc truy bắt mà sẽ lệnh các nơi cảnh giới, điều động hết các châu các huyện Đại Chu, bởi thế bốn bề của Lục Thời Khanh đâu đâu cũng là sát chiêu.
Điều có thể an ủi là cha mẹ hẳn đã hội họp với y, cộng thêm Trịnh Trạc giả vờ đuổi theo chắc chắn sẽ phá rối vào thời khắc mấu chốt, giúp họ thuận lợi thoát hiểm, nên Nguyên Tứ Nhàn không lo.
Lại qua thêm ba ngày, vào đêm trước khi vào Hồi Hột, nàng nghỉ ngơi trong xe ngựa thì nhận được bức tin báo đầu tiên về triều đình. Trước đây nàng nghĩ, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, bây giờ nhận được tin báo nàng lại hơi căng thẳng, mở ra nhìn, tin báo nói rằng đêm qua Trịnh Trạc mang quân tiêu diệt một nhánh cả trăm kỵ binh nhưng chưa bắt được khâm phạm.
Nguyên Tứ Nhàn nghiên cứu kỹ bức tin báo ấy, cười nhạt.
Nhánh kỵ binh này không phải nhân sĩ Đại Chu.
Trịnh Trạc và Lục Thời Khanh tuy diễn vở tạo phản nhưng luôn cố hạ mức tổn thất xuống thấp nhất, dù là trận giết chóc trông có vẻ hung hiểm thô bạo trước Tử Thần điện ngày đó cũng chấm dứt cực nhanh, đa số mọi người chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Nàng tin chắc dù Trịnh Trạc cố làm cho giống thật đến mấy cũng sẽ không giết cả một đội binh.
Khả năng duy nhất là có phe thứ ba tham gia truy sát Lục Thời Khanh, Trịnh Trạc liền tương kế tựu kế, dứt khoát xem chúng thành tư quân của Điền Nam mà giết sạch. Như vậy vừa tiện báo cáo với triều đình vừa giúp Lục Thời Khanh giải quyết mối họa.
Còn về phe thứ ba này là ai? Nàng nghĩ, cuối cùng Tế Cư vẫn không ngồi yên nổi.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn không lo kiểu sát chiêu trực tiếp này của Nam Chiếu. Điều nàng lo là Tế Cư biết quan hệ giữa Lục Thời Khanh và Trịnh Trạc, rất có thể sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm chứng cứ hoặc tung lời đồn ở Đại Chu dẫn dắt các triều thần mắc lừa.
Đất Bắc trời mau lạnh hơn, đêm hạ tuần tháng năm giữa hạ mà đã lạnh như vào thu. Một cơn gió thổi vào màn xe, thốc lên lá mật thư trong tay nàng, tiếng trang giấy vang sàn sạt, Tuyên thị ngủ trên giường bên cạnh chợt mở mắt.
Nguyên Tứ Nhàn vội thu mật thư lại, áy náy nói:
– Mẹ, đánh thức mẹ rồi.
Tuyên thị tinh mắt nhìn thấy, ngồi dậy hỏi:
– Có tin tức của Thời Khanh à?
Nàng lắc đầu:
– Là tin tức của triều đình ạ. Mẹ đừng nóng ruột, mai chúng ta vào Hồi Hột rồi, chờ chúng ta an toàn là chàng có thể hội họp cùng chúng ta thôi.
Tuyên thị gật đầu, vừa định bảo nàng cũng nằm xuống nghỉ ngơi thì thấy nàng chau mày, thần sắc căng thẳng.
Nguyên Tứ Nhàn vén một góc rèm xe, ló đầu nghiêng tai lắng nghe chốc lát rồi quay đầu nói nhanh:
– Mẹ trốn trong xe đi, đừng ra ngoài.
Dứt lời, nàng nhảy xuống xe ngựa.
Nguyên Ngọc hiển nhiên cũng nghe thấy tràng tiếng vó ngựa chỉnh tề ấy, vội triệu tập binh lính:
– Tập hợp nghe lệnh!
Các tướng sĩ vốn người thì gác đêm người thì nghỉ ngơi nhưng khi nghe lệnh lại như chưa từng ngủ, ngồi dậy cầm thương lên ngựa.
Lúc này tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng vang như sấm càng lúc càng gần, e không dưới ngàn người.
Nguyên Tứ Nhàn lên ngựa, quát:
– Đội 1 đến đội 3 bên trái, đội 4 đến đội 6 bên phải, đội 7 xung phong, đội 8 chặn hậu, bày trận nghênh địch!
Xong nàng nhìn Nguyên Ngọc, khẽ nói:
– Nếu tình hình không ổn, huynh đưa họ rút lui trước, đi suốt đêm gõ cửa quan Hồi Hột…
Nói tới đây, nàng chợt nghe một tướng sĩ hô lên mừng rỡ:
– Huyện chúa, người nhìn đuốc phía trước kìa!
Nguyên Tứ Nhàn ngẩng phắt đầu, thấy một bó đuốc cháy hừng hực trong đêm, huơ bên trái một lần bên phải ba lần, tiếp đó lặp lại lần nữa.
Tim nàng đập thình thịch, không phải vì căng thẳng mà vì vui mừng.
Trái một phải ba, đây là ám hiệu cha dạy nàng. Trước đây nhằm tránh thương tổn binh đao, khi Trịnh Trạc an bài thích khách giả vờ ám sát Nguyên Dị Trực để hóa giải dương mưu của Bình vương cũng dùng ám hiệu này.
Hai huynh muội thầm trông ngóng nhưng vẫn duy trì cảnh giác, không manh động trước khi xác nhận chắc chắn, mãi đến khi binh mã bên kia tiến đến trước mặt, một người mặc huyền bào, mộc trâm vấn tóc hiện rõ trong tầm mắt, trái tim Nguyên Tứ Nhàn run lên, nàng tung người xuống ngựa, chạy như bay qua.
Người đó thấy nàng lao tới như mũi tên không sợ bị vó ngựa giẫm thì vội siết cương ngựa, vung tay quát các binh lính phía sau ngừng lại, toan bước nhanh về phía nàng thì nàng đã đến ngay trước mặt, lao vào lòng y.
Lửa trại liên doanh, hai bên gộp lại hơn cả nghìn người, ai nấy đều mắt sáng rực, cảnh giác cao độ, nàng ôm y trước con mắt bao người.
Lục Thời Khanh mệt mỏi mấy ngày liền, suýt bị nàng va làm bủn rủn chân lùi lại nhưng nghĩ tới phía sau có hơn ngàn tướng sĩ và cả nhạc phụ nhạc mẫu đang ở trên lưng ngựa nhìn thì y kiên quyết trụ vững bản thân, ôm trở lại nàng nói:
– Không bị truy binh làm bị thương nhưng sắp bị nàng va bị thương nè.
Nguyên Tứ Nhàn thu lại cơn cay cay nơi mắt, vùi trước ngực y hít sâu vài hơi, vốn muốn ngửi hương bồ kết không giống bồ kết lắm, đã thế còn nhạt như không có nhưng lại khiến nàng an tâm, không ngờ lại ngửi được mùi bùn không mấy thơm tho.
Nhưng nàng vẫn không chịu buông y ra, mải vùi đầu vào ngực y:
– Chàng thối rồi…
Lục Thời Khanh nghẹn, lúng túng ho khẽ:
– Nhiều người đang nhìn kìa.
– Thiếp đâu phải hồng hạnh xuất tường, ôm phu quân mình thì sao chứ?
Y than khẽ, quay đầu nhìn rồi nhắc nhở:
– Sắc mặt cha kém.
Lúc này nàng mới vụt ngẩng đầu lên, buông y ra nhìn phía sau y.
Đúng rồi, trước đó nàng đoán cha mẹ ở cùng với Lục Thời Khanh nhưng vừa nhìn thấy y là nàng quên hết cả.
Nguyên Tứ Nhàn ngẩng đầu thấy cha mẹ ở trên cùng một con ngựa, mẹ cười bình tĩnh vui vẻ, còn cha thì mặt như kết một tầng sương.
Cũng khó trách ông, hơn cả năm không gặp, vừa gặp lại thì con gái đã gả cho người ta, có con có cái, đã thế còn vừa thấy trượng phu là vui mừng khôn xiết, quên cả việc chào hỏi cha mình.
Đúng là cảnh còn người mất.
Nguyên Tứ Nhàn bước qua, ngẩng đầu nói:
– Cha mẹ xuống ôm cùng nhé?
Nguyên Dị Trực hừ nàng một tiếng, liếc mắt đi.
Phùng thị chỉ vào trán nàng qua không trung:
– Con đấy!
Không ai ngờ lần đầu hai gia đình thông gia gặp nhau lại là kiểu độc đáo chạy trốn nơi hoang vu thế này.
Nhưng gia đình đoàn viên mà được ngàn quân chứng kiến cũng không tồi.
Hai bên nói với nhau vài câu như đồng hương gặp gỡ, nhờ Lục Thời Khanh và Nguyên Dị Trực hô mới dừng, nói tuy Bình vương đã chết nhưng tàn dư Đột Quyết vẫn còn, nhằm tránh Đột Quyết lại tấn công Hồi Hột khiến biên cảnh đại loạn, tốt nhất họ nên lên đường ngay trong đêm.
Người khác đều không dị nghị gì, chỉ có Nguyên Tứ Nhàn đòi cưỡi chung ngựa với Lục Thời Khanh giống cha mẹ.
Nhìn Lan Thương huyện chúa ban nãy bình tĩnh chỉ huy khi lâm đại địch mà giờ như chim nhỏ nép vào người Lục thị lang, thậm chí còn yếu ớt yêu kiều đòi y bế lên ngựa, các tướng sĩ nhất thời như muốn rớt cằm.
Lục Thời Khanh thầm nhủ cứ cho nàng chút thể diện vậy, y bế nàng lên rồi ôm nàng từ phía sau, cúi đầu thì thầm bên tai nàng:
– Ngủ một giấc đi, thức dậy là đến thôi.
Nguyên Tứ Nhàn lắc đầu, bình tĩnh nói:
– Không ngủ đâu, thiếp muốn trò chuyện cùng chàng.
Lục Thời Khanh hết cách với nàng, rung dây cương cho ngựa lên đường, dọc đường bị nàng quấn lấy hỏi chuyện mấy ngày nay.
Y bảo không có gì nguy hiểm cả, chỉ có một lần suýt giao phong chính diện với quân địa phương thì tiểu tử Trịnh Trạc khôn lỏi bắn đạn khói ra, dẫn bọn chúng đi nhầm đường.
Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy cười, nhỏ giọng cảm khái:
– Thiếp biết trong mơ, tại sao hắn lại chủ động xin đi truy bắt cha và a huynh rồi.
Lục Thời Khanh cũng cười khẽ.
Kỳ thực kiếp này và kiếp trước không khác nhau nhiều. Sau khi Nguyên gia “tạo phản”, Trịnh Trạc cũng trở mặt với họ, nhưng “trở mặt” chỉ là diễn kịch. Do đó, có lẽ kiếp trước hắn cũng vì bảo vệ Nguyên gia nên mới chủ động xin đi giết giặc nhằm giúp Nguyên Dị Trực và Nguyên Ngọc giả chết, có điều không biết vì nguyên do gì bị bại lộ mà thôi.
Nguyên Tứ Nhàn đã hiểu lầm Trịnh Trạc ròng rã hai năm.
Nhưng nếu không có hiểu lầm ấy, nàng và Lục Thời Khanh vẫn sẽ bỏ lỡ nhau như kiếp trước.
Nàng dựa vào y:
– Chờ hắn đăng cơ, chúng ta không cần đi xa tha hương nữa, có thể quay về Đại Chu, đến lúc đó sẽ mời hắn uống rượu.
Lục Thời Khanh đáp “ừ”, đang định nói thì chợt thấy một binh lính mặc trang phục Hồi Hột chạy nhanh đến trước mặt mọi người rồi tung người xuống ngựa, khom gối chắp tay:
– Đột Quyết đột kích, biên cảnh phong tỏa đường, công chúa Già Hộc đặc biệt tới đón chư vị nhập quan, mời chư vị đi theo công chúa để tránh bị ngăn cản!
Lời hắn vừa dứt thì xa xa lại có một bóng người yêu kiều cưỡi ngựa tới, nhìn thẳng vào Nguyên Ngọc trong đoàn quân mà vẫy tay nói:
– Nguyên tướng quân, ta tới đón Đại Bạch, lúc ngươi chạy có mang nó theo không?