Thiên

Quyển 3 - Chương 138: Hồng Trúc Ngư




Một vài tiếng xẹt xẹt xuất hiện, vây quanh lan ra xung quanh khiến Vũ Thiên phải hét lớn “lôi hệ” liền một dòng lôi quang từ trên đánh thẳng xuống toàn thân hắn, những tia điện đang không ngừng chảy, 

Hắn liền té ngã trên mặt băng khi bị liên tiếp hai ba dòng lôi lực từ trên tiếp tục đánh xuống trực tiếp tiến nhập cơ thể

Vũ Thiên liền nằm dài nơi mặt băng cùng với lớp băng đang đóng tuyết, mặc dù bị đóng băng nhưng những tia điện vẫn không ngừng lưu chuyển khắp người hắn

Thời gian trôi qua quá lâu, chỗ này vẫn như cũ, Vũ Thiên thì đã bất tỉnh cùng với Xà Xà

Cho đến khi lớp băng nứt ra, những tia điện xung quanh hắn đang tự thu hồi, cũng như những cơn gió đang bị hắn hấp thu vào trong cơ thể, cùng một tiếng hét như sấm rền từ miệng Vũ Thiên vang ra, mang theo một cỗ nguyên lực đánh nức mặt băng cứng, liền thấy từng dòng điện đánh ra xung quanh, gió mạnh lại tạo thành lốc xoáy, cuốn theo từng mảng băng lớn nhỏ 

- Lôi nguyên lực! Lôi hệ! Phong hệ! Nắm giữ gió và điện!

Vũ Thiên nhìn ngón trỏ tay mà chuyển đổi băng nguyên lực sang lôi nguyên lực, tiếp đó là một ngọn gió, phong nguyên lực

Hắn lắc lắc đầu có chút không tin nhưng rất nhanh, một giọng nói giống như nữ mà không phải nữ vọng vào tai hắn:

- Ngươi lạ hoắc, không có ấn ký! Ai đây!

Vũ Thiên liền chút bừng tỉnh, chớp mắt vài cái, nhìn lấy cô gái đứng trước mặt mình mà kỳ lạ thay, may là hắn nhìn phía sau cô gái là một rừng hoa, như nhớ ra rừng hoa từng bước chân vào, chợt lóe hiểu ra rồi tắt hẳn, lại xoay người nhìn xung quanh như gần mà xa, hàng tá những tòa kiến trúc có thể thấy:

- Rắn nhỏ, qua đây với tỷ!

Hắn liền lắp bắp môi, không biết nên nói gì, mắt khép mở to, nhìn từ trên xuống dưới, nữ tữ nhưng lại không dám xác định là cô gái, khi dáng vẻ cong thẳng, chỗ nhỏ, chỗ to, không mập mà đầy đặn, gương mặt góc cạnh nên hẳn xinh đẹp, bởi thêm làn da trắng, mái tóc xõa ngắn, vàng chanh

Hắn há miệng rồi lại nhặm môi, im lặng để cho cô gái này nói tiếp nhưng không phải nói với hắn, mà là với Xà Xà đang nghiên đầu nhìn:

- Lại đây với tỷ!

Tay cô gái trắng nõn, nhỏ nhắn, hướng tới Xà Xà đã trườn ra bờ vai Vũ Thiên, ngẩng cao đầu, mào sáng chói, giọng bé gái đã vang lên càng làm cho cô gái này, mắt sáng hơi chút thất vọng:

- Xà Xà! Không qua đâu!

Vuốt mái tóc vàng chanh, cô gái nhìn Vũ Thiên nói nhanh, ra vẻ thân thiết với hắn, không để ý tới hắn là người mới vào:

- Cậu mới gia nhập hội, ai dẫn cậu vào đây!

Vũ Thiên như bừng tỉnh, hắn mới sực nhớ ra Ngọc Kha đã bắt Tiểu Bạch đi, từ nãy giờ đã quên khi mải nhìn cô gái tóc vàng nổi bật xinh xắn này

Hắn bật nói nhanh hai chữ “Ngọc Kha”

Nhưng khi nghe thấy, cô gái tóc vàng liền chuyển ánh mắt, có vẻ bất ngờ, giật mình, giật tay lại đang định bắt lấy Xà Xà trên vai hắn, như là sợ nó cắn

Bất chợt cô gái này lại chạy tung tăng xung quanh hắn vờn tay nơi vài bông hoa, lại giới thiệu chính mình với hắn bằng giọng hơi chút mạnh mẽ, nam tính:

- Hồng Trúc Ngư là tên ta, thành viên thứ bốn trăm năm chín trong hội, đang ở khu Cách Tân!

Vũ Thiên lại hiện ánh mắt nghi ngờ, nhìn kỹ cô gái tóc vàng đang vẫy tay trắng ngần, giới thiệu về mình, hắn lại đưa tay lên vuốt nhẹ, mặc nghi nghờ trong đầu:

- Ta tên Vũ Thiên! Đây là Xà Xà! Ta muốn gặp Ngọc Kha!

Hắn rất dứt khoát, không do dự mà nhìn thẳng đôi mắt Hồng Trúc Ngư, mặc về nghi ngờ giới tính của cô gái tóc vàng này đang lại khẽ vỗ tay vài cây hoa kỳ lạ đã hiện ra trong cái ánh nhìn kỳ lạ của Vũ Thiên

Nhưng Hồng Trúc Ngư lại không hề để ý, cánh tay lại khẽ vẫy, tà áo khẽ bay những giọt nước xuất hiện tưới lên những cây hoa liền được thu vào:

- Lại được vài cây bông mới!

Giọng nữ pha chút nam tính của Hồng Trúc Ngư lại vang lên, trong vẻ mặt cứng đờ của Vũ Thiên, khi thấy Hồng Trúc Ngư chưa giúp hắn tìm gặp Ngọc Kha

- Ngọc Kha! Chắc đang ở tòa họp!

Hồng Trúc Ngư ra vẻ không để ý, giọng nam tính lại bọc phát khiến Vũ Thiên cảm giác khó chấp nhận nhưng vẫn ráng nghe:

- Trúc Ngư! Dẫn hắn vào đây!

Một giọng nói sâu thẳm từ đâu vọng tới, làm cho hai người đều giật mình, Hồng Trúc Ngư lại hét lên một tiếng “Hội trưởng” dứt câu dài, hắn đã nắm chặt tay Vũ Thiên, kéo đi cùng với Xà Xà bị túm lấy, không kịp phản ứng gì, tốc độ rất nhanh, vèo một cái đã không còn thấy bóng dáng ai đứng chỗ này

Nơi tòa họp. Hội Thuyên Phái

Hình dáng Vũ Thiên cùng Hồng Trúc Ngư đã xuất hiện trong hành động nhanh như chớp của Hồng Trúc Ngư, chính là đi thẳng trực tiếp vào tòa họp mà không hề dừng lại

Chẳng may là hai tiếng động mạnh liền nghe thấy “bốp, bốp” trong giọng tức giận, đầy đau điếng người của Vũ Thiên:

- Ngươi điên sao!

- Hội trưởng! Ta đã đưa hắn tới!

Hồng Trúc Ngư không để ý tới vẻ mặt tức giận của Vũ Thiên, hắn đứng dậy, hướng vào trong hét to, trong sự nhanh tay lui lại phía sau Vũ Thiên, mạnh tay, hất mạnh hắn lại văng vào bên trong tòa họp, lần này lại không bị ngăn cản bởi bức tường kim cương 

Trong khi Xà Xà lại đang bị Hồng Trúc Ngư bắt lấy, nắm trong tay, nhìn nó giọng nham hiểm “rắn nhỏ, đi theo ta”

Vũ Thiên thì đã ở bên trong tòa họp, Hồng Trúc Ngư bắt theo Xà Xà đi khỏi chỗ này, đi đâu đó 

Bên trong tòa họp

Mọi thứ không có gì thay đổi, ngoại trừ đám tu nguyên giả hơn hai chục người, đã giảm bớt đi một nửa đều đang nhìn Vũ Thiên

Từ ngoài bị đánh vào bên trong, hắn không kịp phản ứng nên suýt đã va vào một chiếc ghế nhưng đã kịp đứng vững lại, lại nuốt một ngụm nước bọt, nhìn tòa nhà này, hiện ra trong mắt là những tu nguyên giả kỳ dị pha chút cổ quái đặc biệt

Hắn lại ngừng ánh mắt ngay lão giả bộ râu quấn lên đang cho Tiểu Bạch nuốt đan dược liên hồi, nhìn nó có vẻ rất là khoan khoái

Trong khi một tiếng ho khan đã vang lên từ Ngọc Kha cùng một câu nói phát ra từ hắn:

- Hội trưởng! Cậu ta có thể gia nhập hội!

Lão giả bộ râu quấn lên khẽ gật đầu, nhìn lấy Vũ Thiên một lần, rồi cười ha hả vọng to chỗ này mới nói lớn:

- Được! Nó đi theo ngươi sao!

Khẽ hỏi Vũ Thiên khi Tiểu Bạch đã thoát khỏi bàn tay lão giả quấn bộ râu, hướng Vũ Thiên há miệng định nói nhưng rồi lại ngậm chặt lại, bay tới cạnh hắn, ngừng trên vai hắn, hỏi nhỏ, mắt còn láo lia:

- Thiên ca! Xà Xà đâu rồi!

Nó hỏi vậy, nhưng cũng không mong Vũ Thiên trả lời, vì lúc này, hắn đang rất căng thẳng, giọng đã run, trả lời lão già bộ râu quấn lên, cũng chính là Hội trưởng:

- Vâng! Hội trưởng!

Chục người còn lại chỗ này lại khẽ quan sát hắn, trong đó, có một thiếu niên cương mãnh y phục đã bạc màu, một thiếu niên công tử và một thiếu nữ mảnh dẽ, uyển chuyển cùng Ngọc Kha đang cười

Những người còn lại cũng đã lần lượt rời khỏi chỗ này

Hắn chỉ biết liếc nhìn những tu nguyên giả đã rời khỏi chỗ này, cảm thấy họ thật khác lạ, y phục có chút đặc dị, khi đeo vòng, hay xuyên tai

Lão giả quấn bộ râu hơi lắc đầu nhìn Ngọc Kha đã nghiêm mặt, khi bị ánh mắt lão nhìn tới, giọng không mấy hi vọng, nét mặt đang nhăn:

- Hãy cho cậu ấy gia nhập hội!

Vũ Thiên hơi run, nhìn Ngọc Kha dường như không đùa giỡn chút nào, liền biết muốn vào Hội Thuyên Phái không phải dễ, hắn hơi chút do dự nhớ lại khoảng thời gian đi cạnh Ngọc Kha, khi rời khỏi Rừng U Tịch tới Rừng Hoa, rồi mới tiến vào nơi này, lại không gặp chút bất trắc, khó khăn gì

Chính hắn lại đang không biết đi đâu khi rời khỏi nơi này, liền căng thẳng, đứng chút không thể thả lỏng được

Cảm giác lạnh lạnh lại xuất hiện, cùng với đó là một cánh tay băng xuất hiện nhanh nhưng lại tới chậm, vỗ trước ngực hắn

Vũ Thiên kinh ngạc, sắc mặt bất ngờ đứng thẫn một chút mới kịp phản ứng, ngăn cản bằng cách cắt ngang, cánh tay băng liền vỡ vụn, nhập vào băng thể của hắn

- Băng hệ! Không tệ! Làm thành viên thứ chín trăm chín mươi tám của hội cũng không khó chứ Hội trưởng!

Thiếu niên công tử đặc biệt chỗ này, phũ cánh tay với tà áo che lấp vừa mới xuất một kích đã hướng hắn, rồi xoay sang Hội trưởng như đã nói giúp Vũ Thiên:

Hội trưởng lại gật đầu trong vẻ mặt không thể hiểu rõ của hắn, lại một câu nói khó hiểu từ Hội trưởng:

- Ấn ký! Ngươi tính xăm ở đâu!

“Xăm hình”

Hắn buột miệng khi nghe nói xăm hình, lại nhìn Ngọc Kha, thấy Ngọc Kha đã ngửa lòng bàn tay trái, chỗ chiếc áo ngắn tay, nhìn thấy rõ một hình xăm nhỏ, khá đẹp, Vũ Thiên liền hiểu ra hình xăm này chính là ấn ký

Lão giả bộ râu quấn lên lại hướng hắn mà kết tay, tạo ra hai hình xăm kỳ lạ, độc đáo có khắc chữ, xuất hiện trước mặt Vũ Thiên đã há hốc miệng, mở to hết cỡ, khó tin khi thấy hai hình xăm giống nhau như đúc này vì đối với hắn việc dùng nguyên lực tạo ra hai hình xăm này là rất khó

Nhìn hình xăm chữ m thêm một gạch dài thêm một hình tròn ở đầu chữ uốn cong liền với gạch dài

Đây là ký hiệu của Hội Thuyên Phái, hắn chỉ hiện chút hiếu kỳ, không tính không in hình xăm này lên cơ thể mình

Nhưng lại không biết in hình xăm chỗ nào, thoáng qua một cái suy nghĩ, hắn liền nâng hai tay lên, một ngửa, một úp, tay phải úp, tay trái ngửa, nhìn hai hình xăm rồi đưa tới, nhập vào hai tay hắn, không có cảm giác gì lạ xảy ra, ngoài nguyên lực đang gia tăng thêm trong cơ thể hắn

Vũ Thiên nhìn hình xăm đen trắng, liền ẩn hiện những màu khác nhau khi xăm vào hai tay, hình xăm lại sát lên bốn ngón tay liền lòng bàn tay

Hắn lại lắc lắc hai tay rồi nắm lại trong lòng lại cười không phát ra âm thanh, đầu đang gật, liền ngẩng lên nhìn Tiểu Bạch đang nhìn mình, lại chạm mũi nó một cái, mới ngoái đầu nhìn Ngọc Kha, cười với hắn, không nói gì

Trong khi Hội trưởng, lại ném cho hắn một thứ gì đó, tới tay Vũ Thiên mới nhìn rõ là một tấm thẻ từ gỗ nguyên khối rất mịn và mỏng, rất cứng, trên dưới, trước sau lõm vào hai chữ “Thuyên Phái” rất rõ trên tấm thẻ gỗ

Tiểu Bạch lúc này chỉ co ro, nhìn theo Vũ Thiên nắm chặt tấm thẻ rồi thu vào trong chiếc nhẫn đang đeo 

- Được rồi! Hiện tại, ngươi đã là thành viên thứ chín trăm chín mươi tám của Hội Thuyên Phái, để lão đây đưa ngươi tới nơi nghỉ ngơi!

Hội trưởng dứt lời, phất nhẹ cánh tay không để Vũ Thiên phản ứng hay nói thêm lời nào, hắn đã biến mất khỏi bên trong tòa họp chỗ vừa đang đứng, liền xuất hiện ở một chỗ khác trong Hội Thuyên Phái

Bên trong tòa họp, cũng lần lượt những người đang bên trong còn lại cũng rời đi

Khu Cách Tân. Trong Hội Thuyên Phái

Rất rộng, gồm một dãy phòng, những căn tách biệt, những căn liên tiếp nhau, phân ra hay xen liền, những hàng cây xanh tốt, một vài chỗ có để tượng đá, chạm khắc điêu luyện, một vài chỗ có dòng nước chảy qua

Chính giữa khu Cách Tân, Vũ Thiên đứng tại một dãy phòng liên tiếp, hắn ngơ ngác nhìn một lúc, cùng với Tiểu Bạch đang nhặm chặt miệng nhớ lại mình đang ở bên trong tòa họp, mọi thứ đều đặc thù, hắn lại không dám đụng chạm hay ngồi lên mấy chiếc ghế trống, nhưng lúc này lại bị đưa đến đây

Hắn có chút hối tiếc, ánh mắt chợt chuyển động, quan sát chỗ này, không phải bên trong tòa họp, nhưng Vũ Thiên cũng không biết chỗ này là chỗ nào

Lắc đầu nhìn lấy Tiểu Bạch, đang bay vòng quanh hắn cười nói với nó:

- Tiểu Bạch! Lúc nãy! Đệ bị Ngọc Kha bắt đi, có làm sao không!

- Thiên ca! Đệ không sao! Lão Hội trưởng cho đệ rất nhiều kẹo!

Tiểu Bạch ngoáy miệng, cười to, trả lời hắn bằng giọng lém lĩnh, kẹo ngọt Hội trưởng cho nó ăn, chính là đan dược trung cấp 

Giúp nó tiến cảnh lên Trung Hoàng Thú, hắn lại không biết, không để ý quang đoàn vàng đậm quanh nó đã tắt

- Xà Xà! Không bên cạnh Thiên ca sao!

Tiểu Bạch bay theo sau rồi lên trước Vũ Thiên, đang rẽ lối nhỏ của dãy phòng, hắn đang đi tới chỗ khác để xem thế nào, lại bất chợt mắng lớn khi Tiểu Bạch ngừng nói

- Xà Xà! Trúc Ngư cô ta!

Vũ Thiên như sực nhớ lại Xà Xà đã bị Hồng Trúc Ngư bắt đi, lúc đẩy hắn vào trong tòa họp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.