Thiên Vương Ii

Chương 57




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mimi

*****C57Sau khi đưa cô dâu chú rể đến khách sạn, Tư Đồ Sênh lập tức gọi điện thoại cho Anh Hạo Hanh. Anh Hạo Hanh nói: ”Còn đang trong bệnh viện, đều bị gãy xương, không nguy hiểm đến tính mạng.”

Tư Đồ Sênh lại hỏi: ”Có liên quan đến Chu Duy Ân?” Căn cứ vào những gì cô dâu miêu tả cùng với một loạt sự kiện phát sinh gần đây, cậu có thể tổng hợp phân tích và kết luận, khả năng lớn nhất chính là hai người kia là ông bà ngoại của Chu Duy Ân.

Anh Hạo Hanh đáp lời: ”Trước khi Anh Lệ Cần ra nước ngoài đã liên hệ với bọn họ.”

Không ngờ trước khi rời đi Anh Lệ Cần còn muốn hãm hại Anh Hạo Hanh một phen, có một người anh trai như vậy, Tư Đồ Sênh cảm thấy tràn ngập đồng tình: “Hiện tại anh định làm thế nào?”

Anh Hạo Hanh: “Tôi đã nói với mẹ.”

Tư Đồ Sênh: ”…” Cậu hoàn toàn không nghi ngờ sức chiến đấu của nữ hiệp Giang Lệ Hoa. Xin trời cao phù hộ Anh Lệ Cần có thể chết toàn thây, A-men!

Anh Hạo Hanh nói: ”Hôn lễ tiến hành thế nào?”

Tư Đồ Sênh quay đầu lại nhìn chú rể không muốn phủ thêm áo choàng bước lên thảm đỏ cùng với cô dâu đang liều mạng kéo áo choàng trên người mình xuống, mỉm cười nói: ”Phi thường thuận lợi!”

Cô dâu không vạch trần cuộc đua tốc độ ‘sinh tử’ mà Tư Đồ Sênh diễn thêm giữa đường, ngược lại nhiệt tình khích lệ công tác chuẩn bị của bọn họ, vô cùng chân thật. Chú rể nghe thế thì hâm mộ cực kỳ, còn lén hỏi Tư Đồ Sênh có thể giúp bọn họ tổ chức lại hôn lễ một lần nữa hay không, lần này đổi lại đánh cướp anh ta.

Đáng tiếc kế hoạch ấy còn đang ở giai đoạn bàn bạc đã bị cô dâu bóp chết.

Vì để dập tắt ảo tưởng không thực tế của chồng mình, cô dâu quyết định nhanh chóng dắt anh ta đi Maldives hưởng tuần trăng mật.

Đối với chuyện này, chú rể không chỉ gọi điện thoại oán giận một lần.

“Tôi quả thực không thể nào hiểu được phụ nữ, vì sao tuần trăng mật nhất định phải tới Maldives, đi Mỹ không tốt à! Có thể mua sắm, còn có thể ngắm tượng nữ thần tự do!”

Tư Đồ Sênh đáp lời: “Anh không cách nào hiểu được phụ nữ, cũng giống như tôi vô pháp hiểu được nỗi lòng của anh vậy.”

“Sao có thể, chúng ta đều là đàn ông mà.”

Tư Đồ Sênh nói: “Giới tính giống không có nghĩa chủng loại cũng giống.”

“…” Chú rể giận dữ nói, “Đúng, ai bảo tôi là hiệp sĩ Nguyệt Thố chứ, siêu cấp anh hùng thì luôn cô độc, xem ra tôi chỉ có thể đi Mỹ tìm kiếm ngọn lửa nhiệt tình của…”

“Tút tút tút…”

Đầu dây bên kia gác máy.

Chu Duy Ân đã bị phán quyết, tuổi trên mười sáu lại dưới mười tám, với tội danh cố ý giết người không thành, phạt tù năm năm.

Dưới sự kiên trì của Anh Hành Sơn, ông bà ngoại cậu ta không bị khởi tố. Sau đó, Chu Duy Ân nói chuyện với ông bà mình năm sáu tiếng đồng hồ, nội dung không ai nắm được, chỉ biết trước khi chia tay, đôi vợ chồng già kia khóc đến sưng đỏ hai mắt, liên tiếp nói áy náy với cậu ta. Sau đó, hai người bọn họ còn cố ý tìm tới đại học A tỏ ý xin lỗi cùng Anh Hạo Hanh.

Anh Hạo Hanh cảm khái với Tư Đồ Sênh: ”Con cái đều là cục nợ.” Có hai đứa cháu như Anh Lệ Cần và Chu Duy Ân, quả thực xui xẻo tám đời.

Tư Đồ Sênh ôm lấy mặt đối phương: ”Anh là Anh đại thiếu dịch dung đúng không? Bình thường, Anh Hạo Hanh tuyệt đối không có khả năng nói ra những lời như vậy.”

Anh Hạo Hanh gật gật đầu thừa nhận: “Tôi cũng thấy tôi không bình thường. Hiện tại tôi cứ nhìn thấy xe, liền cảm giác nó lao tới chỗ tôi, hoặc là tôi lao về phía nó.”

Tư Đồ Sênh: “…”

Cậu đã không còn biết phải dùng biểu tình gì để diễn tả sự cảm thông dành cho người nọ. Từ Trương Duy Triêu cho đến Chu Duy Ân, kế tiếp lại là ông bà ngoại cậu ta, dường như tất cả những người thấy Anh Hạo Hanh không vừa mắt đều thích dùng xe để giết người.

Anh Hạo Hanh nói: “Tôi thấy gần đây vận khí của cậu không được tốt, có muốn đi thắp nén hương cầu may hay không.”

Tư Đồ Sênh nói: ”Đổi vị trí hai đại từ nhân xưng ở câu trên một chút, lời này liền hợp tình hợp lý hơn.”

Anh Hạo Hanh nhấc chân, dùng mũi giày dẫm dẫm lên chân của đối phương: ”Vậy cậu đi hay không đi?”

Tư Đồ Sênh bắt chéo chân, tà tà liếc anh ta: “Tôi rất bận.”

Anh Hạo Hanh đặt một cái vali màu đen lên mặt bàn, mở ra, chỉ thấy từng xấp tiền một trăm đồng nằm ngay ngắn bên trong.

Tư Đồ Sênh thoáng dừng hô hấp, nói: ”Tiền không phải vấn đề.” Vừa nói, ánh mắt cậu vừa dán chặt vào cái vali.

Anh Hạo Hanh lại lấy lên một cái vali nữa.

Tầm mắt Tư Đồ Sênh thoáng đảo qua cái vali màu xanh Anh Hạo Hanh xách tới sáng nay, bất chợt lấy ra một xấp tiền trong rương, rút tờ đầu tiên, còn lại đều là: ”Phiếu giảm giá?” Hiển nhiên cái gì đi tới cực điểm đều sẽ quay về cột mốc ban đầu, cho dù là Anh nhị thiếu cũng không có khả năng mang theo mấy trăm vạn chạy loạn khắp nơi được.

Anh Hạo Hanh da mặt rất dày, cư nhiên không hề xấu hổ khi bị vạch trần, trái lại bình tĩnh mà rút ra từng tờ tiền ở mặt trên mỗi xấp: ”Tổng cộng có một ngàn hai.”

“Một ngàn hai có thể làm cái gì?”

“Có đi hay không?”

“… Đi.”

Đi đi đi, đi cái đầu anh ấy!

Tư Đồ Sênh nhìn sân bay trước mặt, hai tay gắt gao nắm chặt dây an toàn, sống chết không chịu xuống xe.

Anh Hạo Hanh bất đắc dĩ nói: “Cậu xác định không chịu xuống xe?”

Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Tôi chỉ đồng ý đi chùa thắp hương, chứ không đồng ý lên máy bay đi tới Tây Thiên.”

Anh Hạo Hanh nhíu mày: ”Cậu nói năng không hiểu cái gì gọi là kiêng kị sao?”

“Sợ thì đưa tôi về nhà đi.”

Anh Hạo Hanh cưng chiều cười cười, cúi mình xoa xoa đầu cậu: ”Được rồi, lập tức đưa cậu về nhà.” Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, chui xuống gara ngầm của sân bay, sau đó tắt máy.

Ánh mắt tràn đầy lên án, Tư Đồ Sênh nói: “Anh gạt tôi!”

Anh Hạo Hanh nhìn mà trong lòng tựa hồ mềm nhũn ra: “Vừa nãy bảo cậu xuống xe là để cậu đỡ phải đi bộ một quãng, nhưng cậu nhất định phải theo tôi, cho nên tôi cũng không còn biện pháp.”

Tư Đồ Sênh nói: ”Tôi không mang theo chứng minh thư.”

Anh Hạo Hanh rút một cái chứng minh thư ra khỏi chiếc cặp da: “Tôi biết, tôi đã bảo La Mật đưa cho tôi.”

Tư Đồ Sênh: “…”

Tư Đồ Sênh lại bổ sung: “Tôi sợ độ cao.”

Anh Hạo Hanh đáp lời: “Tôi sẽ ngồi vị trí gần cửa sổ.”

Tư Đồ Sênh: ”…”

Tư Đồ Sênh nói: ”Tôi say máy bay.”

Anh Hạo Hanh: ”Thuốc say xe, say máy bay lẫn thuốc ngủ tôi đều đã chuẩn bị đủ, nếu thật sự vẫn không được, còn có gậy gỗ, cam đoan một gậy nện xuống cậu sẽ vô pháp thanh tỉnh trên đường.”

Tư Đồ Sênh: ”…”

Mắt thấy tránh không thoát được, Tư Đồ Sênh dựng thẳng thân mình, bày ra tư thế đàm phán thương lượng: “Người khôn không nói vòng vo. Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Anh Hạo Hanh trả lời: “Đưa cậu đi chùa dâng hương.”

“Rốt cuộc đi đâu dâng hương? Không phải là Ấn Độ chứ? Tôi đoản mệnh, thà rằng trở về nhà ăn cơm thừa canh cặn qua ngày!”

Anh Hạo Hanh bất đắc dĩ nói: ”Cậu nghĩ chúng ta đi đâu, là tới thành phố S bái Phật, thuận tiện nghỉ ngơi.”

Thành phố S = bãi biển

Bãi biển = mỹ nữ mặc bikini

Bàn tay nắm chặt dây an toàn thả lỏng thả lỏng dần, Tư Đồ Sênh giãy dụa tượng trưng lần cuối: “Tôi nghèo như vậy, không trả nổi tiền.”

Chỉ từ khoản tiền thu được của Trương Duy Triêu cậu liền đủ khả năng tới thành phố S hơn mười lần rồi!

Nghĩ là nghĩ như vậy, song Anh Hạo Hanh cũng không dại dột vạch trần đối phương: “Tôi là người hào phóng, bao hết toàn bộ phí tổn.”

Tư Đồ Sênh nhảy xuống xe, ngoắc ngoắc tay với Anh Hạo Hanh còn đang đứng yên tại chỗ: “Đừng lề mề, đi mau, lát nữa không đuổi kịp máy bay đâu.”

Anh Hạo Hanh: “…” Sợ độ cao, say máy bay, thiếu giấy căn cước thì sao hả?

Thành phố S quả thực là một trong những thành thị đẹp nhất miền Nam Trung Quốc, chất lượng không khí rất tốt, lại là địa điểm du lịch nổi danh. Trong nội thành có một ngọn núi cao vút, tà tà xuyên thẳng lên trời, hệt như một con đường nhỏ dẫn bước người phàm tới cõi thiên thai, cho nên hấp dẫn vô số khách hành hương kéo đến.

Sau khi xuống máy bay, Anh Hạo Hanh đi thẳng tới một khách sạn năm sao ở chân núi Thiên Thê nghỉ ngơi dưỡng sức, ăn no uống đủ rồi ngủ một đêm, hôm sau khi trời chưa sáng, đã phấn chấn kéo Tư Đồ Sênh lên núi ngắm mặt trời mọc.

Đối với việc này, Tư Đồ Sênh oán than ngập lòng: ”Mặt trời mọc và mặt trời lặn có gì khác nhau? Ngắm mặt trời mọc không bằng xem mặt trời lặn đi!”

“Một cái phía Đông, một cái phía Tây.”

Tư Đồ Sênh lại nói: “Photo Shop có một cái chức năng gọi là lật trái thành phải cho một bức hình.”

Anh Hạo Hanh tiếp lời: ”Một cái đi lên, một cái đi xuống.”

Tư Đồ Sênh hồi đáp: “Cũng có chức năng đảo trên thành dưới.”

Anh Hạo Hanh nói: ”Được rồi, ngày mai chúng ta tới đây xem mặt trời lặn.”

Tư Đồ Sênh: ”…” Đối với loại người ‘không biết phải trái, có chết cũng không hối cải’ này, biện pháp duy nhất chính là, phi thân đá một cước vào mông của anh ta.

Anh Hạo Hanh đã sớm có dự liệu, lắc mình sang bên, nhẹ nhàng tránh thoát.

Hai người bọn họ cãi nhau rồi lại rượt đuổi trên núi một hồi, rất nhanh đã tới đỉnh, khi ấy mặt trời vừa vặn nhú lên.

Tư Đồ Sênh nói: “Mặt trời là một thằng cha hói đầu.”

Anh Hạo Hanh chỉ vào quầng sáng lờ mờ xung quanh mặt trời: “Đó là tóc của nó.”

Tư Đồ Sênh nói: “Được rồi, nó là một thằng quỷ tóc tai bù xù hỗn loạn.”

Anh Hạo Hanh: “…”

Sáng sớm trên đỉnh núi nhiệt độ rất thấp, Anh Hạo Hanh lấy một bình nước ấm đã chuẩn bị từ trước ra, tự mình uống một ngụm to, sau đó đưa sang cho Tư Đồ Sênh.

Tư Đồ Sênh nói: “Anh chỉ mang theo một bình?”

Anh Hạo Hanh đáp: ”Không thì sao? Mang một thùng lên đây bán à? Cậu lại không chịu khiêng.”

Tư Đồ Sênh nghiêm túc nói: “Nếu từ đầu anh nói là anh bán, tôi nhất định sẽ khiêng.”

“Bán cho cậu hả?” Anh Hạo Hanh nhe răng cười. Vẻ mặt đẹp trai tựa ánh mặt trời của anh, cùng với vầng thái dương chân chính đồng thời tô điểm cho nhau, vạn phần ý vị.

Tư Đồ Sênh cúi đầu uống nước.

Anh Hạo Hanh lại lấy Sandwich ra.

Tư Đồ Sênh hỏi: “Đừng nói với tôi Sandwich cũng chỉ có một cái?”

Anh Hạo Hanh vốn đang định lấy thêm một cái nữa, nghe vậy thì không chút áy náy mà rụt tay về, gật gật đầu.

Tư Đồ Sênh đoạt lấy, hung hăng mà cắn một miếng to.

Anh Hạo Hanh tiếp nhận nửa còn lại, không hề ái ngại mà ăn nốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.