Thiên Vương Điện

Chương 28: Lòng dạ đàn bà độc ác nhất




Sắc mặt Chu Tử Mạn biến đổi, mắng chửi: "Cút sang bên kia, tên ăn mày hôi hám, ở đây có chỗ cho anh nói chuyện sao?"

"Tôi bảo cô lấy chút thành ý ra đây”.

Sắc mặt Hạ Cường cũng trở nên u ám, chỉ một ánh mắt đã khiến Chu Tử Mạn không dám tiếp tục kiêu ngạo.

"Anh...”

"Anh cái gì mà anh?"

Hạ Cường nói: "Hợp đồng này có ý nghĩa rất lớn đối với nhà Chu các người nhỉ”.

"Không có Diễm Hân ra mặt, các người thật sự không thể giải quyết được”.

"Nếu cô muốn làm chuyện này rối tung lên, e rằng cô sẽ bị ông nội đuổi khỏi công ty”.

Chu Tử Mạn giật nảy mình, ngay lập tức bị Hạ Cường nắm được thóp.

Cô ta hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ hạ thấp giọng nói: "Diễm Hân, ông nội bảo tôi gọi chị quay về”.

"Trước đây là chúng tôi đã sai, quá kích động, kỳ thật chuyện kia cũng không trách chị được”.

"Bây giờ mọi người đã bình tĩnh lại nên chị có thể trở về công ty”.

Chu Diễm Hân sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Tử Mạn sẽ nhượng bộ cô.

Nói xong, Chu Tử Mạn rất không vui nhìn Hạ Cường, nói: "Bây giờ các người hài lòng rồi chứ?"

"Cầu xin người khác chẳng phải là nên nói từ cầu xin sao?"

"Hạ Cường, anh đừng có mà quá đáng”.

"Cô có thể không nói, cửa vẫn mở đó, tôi không ngăn cản cô”.

"Anh giỏi lắm”.

Chu Tử Mạn tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn phải cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống trước mặt Chu Diễm Hân.

"Diễm Hân, xin chị hãy quay về”.

Chu Diễm Hân hoàn toàn sửng sốt, trong giây lát, cô không biết phải trả lời như thế nào.

Hạ Cường mỉm cười gật đầu, nói: "Được rồi, bây giờ các người có thể rời đi”.

"Đồng ý chưa đấy?"

Hạ Cường lắc đầu nói: "Diễm Hân đã quyết định không quay lại Chu Thị nữa”.

Chu Tử Mạn: "???"

"Hạ Cường, tôi đã cầu xin chị ta rồi, anh đừng quá đáng”.

"Cô cầu xin Diễm Hân là chuyện của cô, có đồng ý hay không là chuyện của chúng tôi”.

Chu Tử Mạn: "???"

Hạ Cường không có ý định nói nhiều với Chu Tử Mạn, anh đẩy thẳng Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo ra khỏi cửa, rồi đóng sầm cửa lại.

Chu Diễm Hân vẫn còn ngờ vực, vội vàng hỏi: "Hạ Cường, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Hạ Cường nhún vai nói: “Chuyện này không phải đã rõ ràng rồi à? Bên phía Tôn Thị muốn ký hợp đồng với nhà họ Chu, chắc chắn chủ tịch Tôn Thị đã biết chuyện kia rồi, cảm thấy con trai mình làm sai, cho nên ông ta muốn dùng cách này để xin lỗi và bù đắp cho em”.

"Sếp Tôn, cần bù đắp cho em sao?”

Hạ Cường cười nói: “Con trai ông ta khốn nạn như vậy, người làm ăn quan tâm nhất là danh tiếng, em thật sự cho rằng bọn họ một tay che trời sao?”

"Kỳ thực, ông chủ càng giàu thì tư chất càng cao”.

"Cũng đúng”, Chu Diễm Hân cảm thấy những gì Hạ Cường nói có lý, vội vàng nói: "Vậy còn chờ gì nữa, em sẽ quay lại công ty ngay bây giờ và ký hợp đồng luôn”.

"Em vội gì chứ?"

Hạ Cường ngăn Chu Diễm Hân lại, nói: "Trước kia em chịu ấm ức lớn như ở nhà họ Chu, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được”.

"Nhưng...”

"Không nhưng nhị gì hết, nghe lời anh, bọn họ còn phải tới lần nữa”.

Quay trở lại chiếc Mercedes-Benz của Trương Thiên Hạo, Chu Tử Mạn hét lên giận dữ, suýt đập vỡ kính chắn gió.

Trương Thiên Hạo ở bên cạnh đau lòng, nhưng vì mảnh đất ở Nam Sơn Bình, anh ta cố gắng chịu đựng.

"Thằng chó ăn mày thối tha, sừng trên đầu dài cả mét lại dám ra oai với tôi, mẹ kiếp, anh là cái thá gì chứ?”

"Diễm Hân, tôi đã ba lần bảy lượt cầu xin chị, vậy mà chị vẫn không đồng ý, đồ con đàn bà đê hèn, đồ giày rách, mẹ kiếp...”

Trương Thiên Hạo thực sự lo lắng rằng Chu Tử Mạn sẽ đập vỡ kính chắn gió, anh ta vội vàng nói: "Đừng tức giận, nghĩ cách khác đi”.

"Sao em không gọi điện thoại cho ông nội, bảo ông nội đích thân tới đây, Chu Diễm Hân và Hạ Cường chắc không thể không nể mặt ông nội đúng không?”

"Không được”.

Chu Tử Mạn lắc đầu, nói: "Nếu em không làm tốt chuyện này, chắc chắn ông nội sẽ rất thất vọng về em”.

"Như vậy, sau này chắc chắn ông ấy sẽ không muốn giao Chu Thị cho em”.

Trương Thiên Hạo nheo mắt, thầm nghĩ Chu Tử Mạn cô còn nham hiểm hơn cả tôi.

Tôi chỉ muốn mảnh đất Nam Sơn Bình của nhà họ Chu, mẹ kiếp, cô còn muốn nuốt chửng cả Chu Thị.

Quả nhiên lòng dạ đàn bà độc ác nhất.

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, rõ ràng là con ả khốn nạn kia cố tình làm khó em”.

"Để em suy nghĩ”.

Chu Tử Mạn đột nhiên trở nên im lặng, sau đó ôm đầu suy nghĩ một lúc.

Đột nhiên, cô ta ngẩng đầu lên: "Có cách rồi”.

"Em muốn làm thế nào?"

"Ha ha ha ha, sao em lại quên mất người đó chứ?”

Trên mặt Chu Tử Mạn đột nhiên nở nụ cười, càng cười càng hung ác.

"Hạ Cường, anh cho rằng anh rất ngầu đúng không? Tên ăn mày thối tha anh đã trở thành con rể của gia đình Chu Diễm Hân, anh tưởng mình có thể sống thoải mái qua ngày được sao?"

"Hừ, những ngày tốt đẹp của anh sắp kết thúc rồi”.

Nói xong, Chu Tử Mạn lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm một số trong danh bạ và bấm gọi.

"Alo, Tử Mạn, sao cháu lại đột nhiên gọi điện cho thím thế?"

"Hiếm thấy cháu còn nhớ tới thím ba, còn đích thân gọi điện cho thím, thím thật sự rất vui”.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên.

Chu Tử Mạn cười khẩy, nói: "Thím ba, thường ngày cháu bận trăm công nghìn việc, không có thời gian rảnh gọi điện cho thím”.

"Ồ...”

Người phụ nữ trung niên ở đầu bên kia điện thoại lúng túng một lúc, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Có chuyện gì vậy?"

"Thím ba, thím và chú ba ở Giang Thành cũng đã khá lâu rồi nhỉ”.

"Mấy năm nay thím và chú ba phải chạy về ở nhờ nhà mẹ đẻ của thím, thím nói xem, không phải sáu năm trước Chu Diễm Hân nhà thím chỉ ngủ với một tên ăn mày thôi sao? Cũng không khiến chú thím mất mặt đến mức này chứ?”

Người phụ nữ trung niên lập tức mắng chửi: "Chu Tử Mạn, cháu có ý gì, cháu cố tình gọi tới đây sỉ nhục thím sao? Cháu đúng là không biết lớn nhỏ, dù thế nào thím cũng là bề trên của cháu đấy”.

"Nếu không có việc gì khác thì thím cúp máy đây”.

"Đừng cúp máy”.

Chu Tử Mạn vội vàng nói: "Thím ba, thím vẫn nóng nảy như vậy nhỉ! Lần này cháu gọi điện cho thím là có ý tốt. Cháu đoán thím vẫn chưa biết chuyện thằng ăn mày sáu năm trước phát sinh quan hệ với Chu Diễm Hân đã quay lại tìm chị ta, đúng không?”

"Cái gì?"

"Thím ba, quả nhiên là thím không biết, ha ha, cũng đúng, Chu Diễm Hân đương nhiên sẽ không nói cho thím”.

"Thím nói xem có phải con gái thím đã bị thằng ăn mày đó bỏ bùa mê thuốc lú mất hết lý trí rồi không? Chị ta đã tổ chức hôn lễ với tên ăn mày Hạ Cường đó, vậy mà chú thím làm bố làm mẹ lại không hề hay biết”.

"Đúng là trào phúng”.

Người phụ nữ trung niên ở đầu bên kia điện thoại run bần bật: "Chu Tử Mạn, cháu bớt nói năng bậy bạ đi”.

"Ha ha, cháu mà nói năng bậy bạ thì cả nhà cháu chết, hôn lễ của bọn họ rất linh đình, cả thành phố ai ai cũng biết”.

"Bây giờ, Chu Diễm Hân nhà thím đã thực sự bị Hạ Cường mê hoặc thành một kẻ ngốc”.

"Nhà họ Chu sắp ký một hợp đồng lớn với tập đoàn Tôn Thị. Ông nội đã cho Chu Diễm Hân cơ hội đi ký hợp đồng, hơn nữa còn được phụ trách dự án này”.

"Tuy nhiên, Chu Diễm Hân nhà thím và thằng con rể ăn mày giả ngầu đó lại bày ra dáng vẻ không thèm làm, thím nói xem bọn họ có bị điên không?"

"Trước đây, gia đình chú thím cầu xin công ty cho Chu Diễm Hân phụ trách dự án, bây giờ cơ hội đến lại không cần nữa, đúng là nực cười”.

"Thật sao?"

Người phụ nữ trung niên ở đầu bên kia điện thoại lập tức nổi giận hét lên như sấm rền: "Giỏi lắm Chu Diễm Hân, nó điên rồi hả?"

Chu Tử Mạn cười khẩy: "Mau trở về đi, thím ba, nếu thím còn không quay lại thì dự án lớn có thể khiến gia đình của chú thím phất lên như diều gặp gió này sẽ do cháu phụ trách đấy”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.