“Trần Thiên An, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là làm bạn đạo với ta, hai…”
Trong một vực cấm sâu tên là Thiên Uyên, một cô gái mặc váy đỏ lạnh lùng nói.
Cô gái mặc váy đỏ cao một mét bảy, váy dài buông thõng xuống, đuôi váy điểm xuyết vài bông hoa quyến rũ, cô ta đi chân trần lộ ra đôi chân trắng như ngọc, không chút tì vết.
Cô ta đeo mạn che mặt màu sẫm, đôi mắt sáng như sao, đôi mày như nước mùa xuân, mái tóc này như thác nước, lúc cau mày hay cười lên đều cực kỳ quyến rũ.
“Ta chọn hai”.
Không đợi cô gái váy đỏ nói xong, một thanh niên mặc áo xanh quả quyết đưa ra lựa chọn.
Phụ nữ xinh đẹp đều là thuốc độc, nhất là phụ nữ không biết đã sống bao nhiêu năm như cô ta. Trần Thiên An bị cô gái váy đỏ tra tấn hàng trăm năm, hắn biết rõ cô ta đáng sợ thế nào, sẽ không bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt.
Ngoài nguyên nhân này, Trần Thiên An từng ước hẹn bằng miệng với cô gái nào đó sẽ kết giao làm bạn đạo, không thể nuốt lời.
“Ngươi đừng hối hận”.
Cô gái váy đỏ trợn mắt nhìn Trần Thiên An, hừ một tiếng nói.
“Tuyệt đối không hối hận”.
Trần Thiên An kiên quyết nói.
“Vậy thì lập chín điều thỏa thuận với ta, xong việc sẽ cho ngươi tự do, cắt đứt nhân quả với ngươi”.
Cô gái váy đỏ lấy một vòng tay ngọc ra, cách không trung đưa vào tay Trần Thiên An.
Trần Thiên An cầm lấy chiếc vòng ngọc rồi lên đường về nhà, anh bị nhốt ở Thiên Uyên mấy trăm năm, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, cảm thấy vô cùng phấn khích.
…
Huyền Thanh Đạo Tông, tinh vực Phù Lưu, Bắc Hoang.
“Sư phụ, đèn hồn của tiểu sư thúc sáng rồi”.
Hôm nay các đệ tử cốt cán đang trực tại điện Mệnh Hồn thì phát hiện ra một chuyện, vội vàng chạy đến viện trưởng lão.
“Nói bậy bạ, tiểu sư thúc của ngươi đã chết hơn một trăm năm rồi”.
Một ông lão đang ngồi pha trà trong phòng lớn giọng quát.
“Thật mà, không tin người có thể đi xem”.
Đây là chuyện lớn, sau khi xác nhận nhiều lần, đệ tử cốt cán mới dám chạy đến báo.
Nghe thế, ông lão bị sặc nước trà trong miệng, trợn to hai mắt: “Thật à?”
Đến điện Mệnh Hôn, một ngọn đèn hồn ở trong góc sáng lên một tia yếu ớt, quả là thật.
Ông lão khẽ run lên, ông ta vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, sợ khả năng này sẽ dập tắt, ông ta lại phải chịu tuyệt vọng thống khổ một lần nữa: “Đèn hồn lại cháy, sư đệ của ta thật sự vẫn còn sống sao?”
“Sư phụ, làm sao đây?”
Đệ tử cốt cán nói.
“Kiểm tra!”
Trong mắt ông lão hiện lên tia hi vọng, hai tay siết chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc. Ông ta tên là Đổng Vấn Quân, là trưởng lão hộ tông của Huyền Thanh Đạo Tông, địa vị rất cao, thân phận xuất chúng.
Ở nơi cách Huyền Thanh Đạo Tông hơn mười vạn dặm có một cấm khu cổ, tên là Thiên Uyên.
Một trăm năm trước, cấm khu Thiên Uyên xuất hiện bất thường, có người nói nhìn thấy một bảo vật rơi vào trong cấm khu.
Thế là rất nhiều tông môn ở Bắc Hoang đi vào Thiên Uyên.
Huyền Thanh Đạo Tông phái hơn mười trưởng lão có thực lực và mấy mươi đệ tử cốt cán đến.
Trong đó có một trưởng lão nội môn mới tên là Trần Thiên An, là người mạnh nhất thế hệ trẻ của Huyền Thanh Tông, được người lớn trong tông môn gửi gắm nhiều kỳ vọng.
Lúc đi vào cấm khu Thiên Uyên, cao thủ của rất nhiều tông môn một đi không trở lại.
Huyền Thanh Tông càng thê thảm hơn, không một ai còn sống.
Cách biệt một trăm năm, đèn hồn của Trần Thiên An đã sáng, khiến tất cả mọi người trong Huyền Thanh Tông đều nhốn nháo.
“Cuối cùng cũng ra rồi”.
Bên ngoài cấm khu Thiên Uyên, Trần Thiên An đứng bên hồ thở phào.
Quần áo hắn dính một ít bùn đất bụi bặm, trên người không có dao động linh khí.
Người này chính là Trần Thiên An mà mọi người nghĩ đã chết từ một trăm năm trước, từng là yêu nghiệt tuyệt thế, là đệ tử được thu nhận trước khi lão tổ Thái Thượng của Huyền Thanh Tông qua đời.
Tuổi của Trần Thiên An không lớn nhưng địa vị lại cực kỳ cao. Một đám người lớn tuổi ở Huyền Thanh Tông đều gọi hắn là sư đệ.
“Cả đời này cũng chẳng muốn vào trong đó nữa”.
Trần Thiên An quay đầu lại nhìn rừng cây đen sẫm, bên trong có một vực thẳm cổ xưa, có cả động thiên.
Lúc Trần Thiên An vừa nói câu này, một giọng nữ vang lên bên tai: “Này, đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta”.
Nghe thế Trần Thiên An rùng mình, vội ngậm miệng lại.
Trải qua một trăm năm trong Thiên Uyên khiến Trần Thiên An không dám quay đầu lại.
Điều khiến Trần Thiên An cảm thấy khó hiểu cho đến này là tại sao mình có thể thoát khỏi cái chết, lẽ nào là vì mình đẹp trai sao?
Mặc dù khả năng này khá thấp nhưng cũng không phải không thể.
“Tìm một nơi mát mẻ nghỉ ngơi một lát”.
Trần Thiên An lười đi bộ, nằm dưới một cái cây lớn ngủ say.
Trần Thiên An đoán chắc chắn chẳng mấy chốc nữa Huyền Thanh Tông sẽ nhận ra tung tích của mình rồi phái người đi tìm.
Không lâu sau, Trần Thiên An đi vào giấc mộng đẹp.
Phải nói là ở nơi hoang vắng này, Trần Thiên An không hề có tu vi mà dám làm như vậy, có thể thấy mặc dù tu vi của Trần Thiên An đã không còn nhưng nhất định có ẩn giấu những con át chủ bài mà người khác không biết, nếu không hắn sẽ không dám kiêu ngạo như vậy…
Một canh giờ sau, Đổng Vấn Quân dẫn theo một đám người chạy đến nơi này.
Đổng Vấn Quân nhìn Trần Thanh Viễn nằm dưới bóng cây, mừng rỡ đến mức run lên, môi run rẩy muốn hét thật lớn, nhưng Đổng Vấn Quân lại sợ đây chỉ là ảo giác của mình nên sửng sốt tại chỗ, ánh mắt mờ sương.
“Tiểu sư thúc, tỉnh lại đi”.
Một vài đệ tử vội bước đến gọi hắn.
Trần Thiên An từ từ mở mắt ra nhìn mọi người.
Ngay sau đó Trần Thiên An nhìn thấy Đổng Vấn Quân tóc hoa râm, mặt mày hớn hở gọi: “Đổng sư huynh”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đổng Vấn Quân như đã trở về thực tại, lao đến trước mặt Trần Thiên An, cẩn thận đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Trần Thiên An: “Sư đệ, là ngươi thật sao?”
“Là ta”, Trần Thiên An cười nói: “Sư huynh, huynh nhẹ tay một chút, đau”.
Sau đó Đổng Vấn Quân thả hai tay ra, nhìn vài lần.
“Sư đệ, tu vi của ngươi đâu?”
Vừa rồi Đổng Vấn Quân không để ý đến điều này, nhưng bây giờ quan sát cẩn thận, ông ta mới nhận ra trong người Trần Thiên An không có sự dao động của linh khí, không có tu vi.
“Mất hết rồi, nhưng chẳng sao cả”, Trần Thiên An vẫn rất bình tĩnh, khóe môi con cong lên nụ cười.
Nói một cách thông thường, nếu người tu hành trở thành người bình thường có lẽ còn khó chịu hơn chết.
Nhưng Trần Thiên An vẫn tỏ ra chẳng sao cả, như thể chẳng phải chuyện gì lớn.
Cuộc sống ở cấm khu trong một trăm năm không phải là vô ích.
“Hả? Chuyện này…”, Đổng Vấn Quân rất ngạc nhiên, còn cảm thấy đau lòng.
“Không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta về trước đi”.
Trần Thiên An xua tay, ngắt lời.
“Ừ”.
Đổng Vấn Quân gật đầu, nơi này quả thật không phải là nơi để nói chuyện.
Thế mà Đống Vấn Quân lấy một món đạo bảo ra, bảo vệ thân xác Trần Thiên An rồi đi về hướng Huyền Thanh Tông.
Huyền Thanh Tông có thể thuận lợi tìm được Trần Thiên An đều nhờ vào đèn hồn chỉ dẫn.
Chẳng mấy chốc cuối cùng Trần Thiên An đã về đến Huyền Thanh Tông.
Những ngọn núi được bao phủ bởi cây cối, những đám mây bị bao phủ trong sương mù.
Nhìn cảnh tượng đẹp đẽ này, sắc mặt Trần Thiên An hiện lên vẻ vui mừng.
“Cuối cùng cũng về nhà rồi”.
Trần Thiên An lớn lên ở Huyền Thanh Tông, tiếc là hắn vừa được trưởng lão Thái Thượng thu nhận làm đệ tử thì sư phụ đã qua đời vì tuổi thọ đã lớn.
Thế nhưng Trần Thiên An tu hành dưới sự chỉ dẫn của các sư huynh, sư tỷ, tình cảm giữa họ rất tốt.
Điện nghị sự đầy ắp người, đều là các trưởng lão của Huyền Thanh Tông.
Cuộc họp lần này rất quan trọng, các đệ tử cốt cán đều không có tư cách tham gia.
Trần Thiên An được dẫn đến điện nghị sự, nhìn những gương mặt quen thuộc, chắp tay chào: “Chào các sư huynh, sư tỷ”.
Tông chủ của Huyền Thanh Tông tên là Lâm Trường Sinh, là đại sư huynh của Trần Thiên An.
“Tiểu sư đệ, ngươi còn sống thế nào vậy?”
Lâm Trường Sinh ngồi ở vị trí giữa, đã biết được tình hình chung.
“Haizz, chuyện này nói ra dài lắm, không tiện kể”.
Trần Thiên An đứng ở vị trí chính giữa trong điện, bị mấy mươi đôi mắt nhìn chằm chằm, cảm thấy mất tự nhiên.
“Chúng ta có thời gian, cứ kể từ từ”.
Lâm Trường Sinh nghiêm túc nói.
Thấy thế Trần Thiên An chỉ đành chậm rãi nói: “Hôm đó, bọn ta vào Thiên Uyên…”
Sau đó Trần Thiên An nói lại những lời thoái thác đã chuẩn bị từ trước.
Tóm lại, một đám người đi vào Thiên Uyên, gặp phải đủ cấm chế và nguy hiểm không biết, tất cả đều chết, chỉ còn lại một mình Trần Thiên An. Vì Trần Thiên An sử dụng bí thuật nên mới có thể giả chết thoát thân, tiêu tốn một trăm năm mới thoát ra được.
Mặc dù thoát trong cái chết nhưng vì bị phản phệ bí thuật nên tu vi bị mất sạch.
Nghe xong, mọi người đều rơi vào trầm tư. Họ không biết rõ tình hình trong Thiên Uyên, dĩ nhiên cũng không thể biết được lời Trần Thiên An nói có phải là thật hay không.
“Chỉ còn lại một mình ngươi, haizz”.
Lâm Trường Sinh thở dài nói.
Vốn dĩ mọi người còn ôm chút hy vọng, người khác có phải cũng có thể giả chết thoát thân giống Trần Thiên An không.
“Không thể vào Thiên Uyên”.
Trần Thiên An nhớ lại cảnh tượng chết thảm của đồng môn, sắc mặt hiện lên vẻ đau thương.
Luật lệ trong cấm khú vô cùng đáng sợ, ai chạm vào sẽ chết. Trần Thiên An có thể trốn thoát được có lẽ là may mắn, có lẽ là số phận.
“Tiểu sư đệ, vì an toàn, bọn ta phải kiểm tra tình hình sức khỏe của ngươi”.
Lâm Trường Sinh nghiêm túc nói.
“Đã rõ, kiểm tra đi”.
Huyền Thanh Tông lo Trần Thiên An bị người ta đoạt xác, nếu không xử lý cẩn thận, có thể sẽ bất lợi với tông môn.
Bình thường đoạt xác chỉ có thể chiếm giữ thân xác, không thể chiếm giữ ký ức. Tất nhiên cũng có khả năng một vài kẻ đoạt xác có ký ức của tiền thân.