- Cuối cùng cũng lên... - Hủ Mộc Thanh Lưu thấy Sóc Phong bế Hoa Thiên Tuyết ra khỏi mặt nước thì thở phào nhẹ nhõm. Hù chết hắn, cả cái mặt nước bị nhuộm đỏ như vậy thật khiến người khác thấy sợ mà. Cũng may mà hai người kia rốt cuộc cũng lên, nếu không hắn nhất định sẽ nhảy xuống lôi cả hai lên.
Sóc Phong nhảy lên bờ, đặt Hoa Thiên Tuyết xuống đất, Lạc Thập Nhất nhanh chóng chạy tới cầm máu cho cả hai nhưng lại bị Nghê Mạn Thiên tới giành trước, nàng làm một cái thuật che mắt, xác định đám nam nhân sẽ không nhìn thấy mới mở vạt áo Hoa Thiên Tuyết ra, vết thương ở ngực vừa mới nhúng nước xong lại tiếp xúc với gió lạnh làm Hoa Thiên Tuyết khẽ run run, mí mắt lay động như cánh bướm. Nghê Mạn Thiên nhìn vết thương sâu rợn người này, đôi con ngươi phiếm hồng, nức nở nói “ Ta vốn biết Hoa Thiên Cốt kia không phải loại người tốt đẹp gì mà... Là tỷ muội với nhau... nàng ta lại nỡ đánh lén ngươi thế này...Nếu lúc đó ngươi không tránh kịp thì con dao đó đã đâm trúng tim ngươi rồi...Ngươi là cái đồ ngốc... Sao lúc đó lại không sử ra toàn lực chứ...” Nàng vốn đã không tin tưởng Hoa Thiên Cốt này từ lâu rồi, nhưng nói ra lại sợ Hoa Thiên Tuyết hiểu nhầm cho nên mới chỉ muốn quan sát nàng ta, đề phòng nàng ta gây bất lợi cho Thiên Tuyết, ai ngờ nàng ta lại dám dùng cái chiêu bỉ ổi này. Nếu không phải nàng đứng ở chỗ có thể thấy nàng ta ra tay thì chính bản thân cũng chưa chắc đã phát hiện ra.
Hoa Thiên Tuyết mí mắt lại run lên nhưng vẫn không chịu mở mắt, chỉ nằm đó cho Nghê Mạn Thiên chữa thương, vết thương trước ngực đau dữ dội nhưng lại không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng.
Huyết mạch cái gì, không phải cũng dễ dàng bị một chữ tình làm cho tan rã sao?
Tỷ muội cái gì, không phải cũng cho nhau một đao sao?
Là nàng lầm rồi, nàng thực sự lầm rồi...
Nàng không nên ôm cái ảo tưởng sẽ có người như đại ca, sẽ luôn luôn đứng bên nàng, không làm hại nàng, nàng làm như vậy khác nào đang bôi nước bẩn lên tình huynh muội của nàng và đại ca chứ?
Nàng thực sai rồi, quá sai rồi...
Nhưng.. nàng lại không kìm được mà mong Cốt Đầu sẽ đứng trước mặt nàng nói rằng đây chỉ là hiểu nhầm, như vậy cho dù biết không phải hiểu nhầm nhưng nàng sẽ cố cho là nó chỉ là hiểu nhầm.
Cốt Đầu, muội cảm thấy thật rối rắm...
Một giọt lệ trong suốt rơi xuống, chảy dài trên má. hoa Thiên Tuyết không hề muốn khóc tuy nhiên không hiểu sao nước mắt lại cứ chảy như vậy.
Nghê Mạn Thiên lau đi giọt nước mắt kia, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy ra nhiều, cuối cùng ôm lấy Hoa Thiên Tuyết, òa khóc “ Ngươi là cái đồ ngốc, muốn khóc thì khóc đi, ngươi nhịn cái gì, bản tiểu thư cho ngươi mượn ngực là được chứ gì, ngươi cứ như vậy ta biết làm sao đây...Ngươi cũng đã làm nước mắt ta rơi rồi, bản tiểu thư lệnh cho ngươi phải khóc cùng ta, nếu không ta nhất định sẽ đem ngươi đánh chết...”
Hoa Thiên Tuyết trong lòng là ngũ vị tạp trần, rất muốn cười Nghê Mạn Thiên lại thấy rất cảm động, trong lòng lại tràn ngập ủy khuất, đành lòng không được mà ôm chặt lấy Nghê Mạn Thiên, áp đầu vào vai nàng im lặng rơi lệ.
Cả hai người cứ vậy ôm nhau mà khóc, hoàn toàn không để ý cái nhẫn không gian nằm ở tay Hoa Thiên Tuyết đang hấp thụ máu mà chuyển hoán thành màu đỏ.
Bạch Tử Họa ở trên cao, nhìn màn chắn Nghê Mạn Thiên tạo ra mà híp mắt, trong lòng nổi lên một ý niệm không rõ ràng.
Ma Nghiêm nhìn Hoa Thiên Cốt đang ngự kiếm trên lôi đài, trong mắt lóe lên sự nghi kị. Xem ra nha đầu kia rơi xuống là có ẩn tình...
Chờ một lúc sau, Nghê Mạn Thiên dỡ thuật che mắt xuống, Hoa Thiên Tuyết trên người đã được xử lý xong các vết thương, lúc này mọi người mới thở phào bắt đầu lễ bái sư.
Tiếng chuông vang lên, đại lễ bắt đầu.
Ba vị Tôn thượng đi ra đại điện, bước lên đài cao, đại lễ bái sư bắt đầu.
Hoa Thiên Cốt cùng quỳ với bọn Sóc Phong, Hoa Thiên Tuyết và Nghê Mạn Thiên. Hoa Thiên Tuyết nhìn Hoa Thiên Cốt, muốn nói lại thôi, Nghê Mạn Thiên ngồi cạnh nàng cắn răng, đưa tay qua cầm lấy tay nàng, ý muốn an ủi nàng. Hoa Thiên Tuyết nhìn Nghê Mạn Thiên lắc đầu, tỏ rõ cho nàng thấy là mình không sao, sau đó thả tay Nghê Mạn Thiên ra, lùi ra nấp sau lưng Sóc Phong, để hắn che cho bản thân, rồi nhẹ nhàng dựa đầu ngả lên vai hắn.
Sóc Phong không ngoái đầu lại nhìn nàng, chỉ là thân thể tiến qua che chắn cho nàng kĩ hơn, tay ở dưới vạt áo len qua nắm lấy tay Hoa Thiên Tuyết, siết chặt.
Hoa Thiên Tuyết áp đầu lên vai hắn, không nói gì, chỉ im lặng, khóe miệng hơi cong lên.
- Chưởng môn sư đệ, đệ chọn trước đi.
Dường như Bạch Tử Họa vẫn còn đang cân nhắc, nhìn trời bấm đốt tay tính toán, dù cho bấm thử bao nhiêu lần vẫn cho ra một kết quả, nhất thời không thể quyết định: - Các ngươi chọn trước đi.
Ma nghiêm gật đầu phẩy tay, nghi thức nhận đồ đệ bắt đầu. Nghi thức rất đơn giản, lấy cỏ thơm trên đàn về, đưa cho ai thì đó chính là đồ đệ của mình, phần lớn những người nhận đồ đệ đều còn khá trẻ.
Chỉ chốc lát sau, bọn Chu Uyên và các đệ tử khác đều nhận được cỏ thơm từ sư phụ.
Lạc Thập Nhất nhấp nhổm không yên chờ Bạch Tử Họa lên tiếng, đợi người nhận bọn Nghê Mạn Thiên, Nghê Mạn Quân, Hoa Thiên Tuyết và Sóc Phong thì mình mới có tư cách nhận Hoa Thiên Tuyết làm đồ đệ. Nhóc con kia đã rất cố gắng, lại có thiên phú, bị thua lần này chỉ sợ nàng sẽ nản lòng, vả lại dù sao thì nàng cũng đã giúp hắn tìm muội muội, hắn lại có hảo cảm với nàng, nhận nàng làm đồ đệ là chuyện tất nhiên.
Hủ Mộc Thanh Lưu nắm cỏ thơm trên tay, liếc nhìn Hoa Thiên Tuyết rồi lại Hoa Thiên Cố. Aizzz, nha đầu kia đã nhờ hắn nhận Hoa Thiên Cốt làm đồ đệ, nhưng hắn vốn muốn nhận nàng a, dù sao thì Hoa Thiên Cốt cũng đã giành chiến thắng, chẳng lo không có ai nhận nàng. Hủ Mộc Thanh Lưu phân vân a, hắn muốn nhận nàng nhưng lại sợ nếu không làm theo lời nàng thì Bạch Bạch sẽ bị cấm uống rượu cùng hắn nha. Thật khó quyết định mà...
Hỏa Tịch và Vũ Thanh La cũng cầm lấy cỏ thơm, liếc nhau một cái sắc lẹm rồi cùng tiến tới chỗ Hoa Thiên Tuyết. Đùa à, Bạch Bạch đáng yêu như vậy, Hoa Thiên Tuyết yêu nghiệt như vậy, không nhận là đồ ngu.
Hỏa Tịch đi tới chỗ Hoa Thiên Tuyết, trên tay là một đóa cỏ thơm. Vũ Thanh La cũng tới ngay sau đó. Lạc Thập Nhất nhất thời luống cuống bất chấp tất cả lướt qua người Ma Nghiêm, thuận tay hái một nhúm cỏ thơm trên bàn rồi chạy đi. Hủ Mộc Thanh Lưu thấy tình hình không ổn thì còn nhớ gì nữa, chạy ngay tới chỗ Hoa Thiên Tuyết, ý định rất rõ ràng.
- Tiểu Tuyết, làm đồ đệ ta nhé. - Vũ Thanh La đẩy Hỏa Tịch sang một bên, giành lời trước.
- Tiểu Tuyết, làm đồ đệ ta mới đúng. - Hỏa Tịch vội vội vàng vàng đứng dậy đẩy Vũ Thanh La sang, giơ nhúm cỏ thơm tới trước mặt Hoa Thiên Tuyết.
Lạc Thập Nhất và Hủ Mộc Thanh Lưu cùng lúc chạy tới nói: - Thiên Tuyết, làm đồ đệ ta đi. - Lời nói đồng nhất tựa như đã từng tập qua vậy.
Hoa Thiên Tuyết ngẩng mặt lên nhìn bốn người đang đứng trước mặt mình, ngơ ngác một hồi.
Mọi người đều ngạc nhiên về chuyện này, chuyện sư phụ dành đệ tử không phải không có nhưng cũng chưa thấy ai được bốn sư phụ dành chọn bao giờ, Hoa Thiên Tuyết này chính là người đầu tiên.
Nhưng hiển nhiên đó vẫn chưa là tất cả, mọi người càng kinh ngạc hơn khi thấy Thế Tôn Ma Nghiêm cùng Nho Tôn Sênh Tiêu Mặc cũng cầm lấy cỏ thơm đi về phía Hoa Thiên Tuyết.
Nho Tôn với nụ cười hồ ly ngàn năm nói: - Tiểu Tuyết Tuyết, nhận ta làm sư phụ nhé?
Thế Tôn với khuôn mặt nghiêm túc cũng lạnh nhạt nói: - Làm đồ đệ ta.
Toàn trường lập tức không còn gì để nói. Được rồi, các ngươi đây là muốn đánh nhau giành người đi?!